Không hề có anh.
Chia tay ngày đầu tiên, nhận ra anh là người đàn ông tốt hiếmcó.
Không có ý chí, nhung nhớ những ngày anh còn ở bên cạnh.
Chia tay tháng thứ nhất, nhận ra anh vẫn đang ở trong lòng.
Tồn tại khắc sâu, chưa từng mờ đi.
Chia tay tháng thứ hai, có thể hay không, thật ra đã sớm hốihận.
Cũng không dám thừa nhận với chính mình? Vì không muốn thừanhận sự sai lầm của mình, không muốn hối hận?
Mơ mơ màng màng tỉnhngủ, chộp lấy đồng hồ báo thức đầu giường –
“Óa!”. Giây tiếp theo, Lương Tâm Ảnh như lửa đốt đằng môngnhào khỏi giường nhanh hơn tên bắn, vọt vào phòng tắm.
“Nhậm Mục Vũ chết tiệt! Không gọi mình dậy, nếu hại em muộn,anh nhất định sẽ chết – ”. Mắng một nửa, mới nhớ ra bọn họ đã chia tay, ngaylúc 3 giờ rạng sáng nay.
Anh đã không còn nghĩa vụ phải gọi cô rời giường nữa.
“Quên đi, không gọi cũng không sao, không có người MorningCall mình vẫn có thể dậy đúng giờ…”. Cô gượng gạo bổ sung thêm, áp chế cảm xúckhó hiểu kia xuống, âm thầm tự nhủ ngày mai nhất định phải tập thói quen đặt đồnghồ báo thức.
Hôm nay là ngoại lệ, ngày hôm qua khóc quá mệt mỏi, bất tribất giác ngủ thiếp đi, từ ngày mai, cô nhất định sẽ điều chỉnh quy luật cuộc sống.
Đúng, chính là như thế!
“Mẹ nó! Tóc làm gì phải để dài như vậy? Ngày mai đi tiễn!”.Cơn tức giận vô cớ bốc lên đỉnh đầu, cô phiền chán chải chải cào cào, vô ý làmđứt mấy nhúm, đau đến nỗi muốn rớt nước mắt.
Trước kia nhìn Nhậm Mục Vũ chải nó, nó mềm mại nghe lời lắmmà, cũng không khiến cô thấy 1 tia đau đớn, anh còn nói tóc cô rất tốt, cho nênmỗi lần dậy muộn dù không kịp chải, chỉ ngồi trang điểm, cũng sẽ có người đứngsau chuẩn bị hết thảy cho cô…
Không biết dỗi ai, cô căm giận không chải nữa, quăng cái lượcxuống bàn, vừa vặn nó rơi xuống chân, đau đến á khẩu.
Bực quá đi! Ngay cả cái lược cũng đối nghịch với mình!
Bực bội với gót chân vẫn đang ẩn ẩn đau, sửa sang dung nhan ổn,cô lao ra khỏi nhà, sực nhớ – tiêu rồi, phải đi mấy chuyến xe bus?
Xe cộ ở Đài Bắc thật sự loạn, muốn biết phải đi xe nào, điđường nào gian nan như lên trời.
Cho nên cô chưa từng tìm hiểu, dù sao Nhậm Mục Vũ sẽ xuất hiệntrước cửa nhà cô mỗi sáng, cùng cô đi làm, trở thành lái xe đưa đón miễn phí cảnăm.
Ngồi nhầm 1 chuyến, lại vòng vo 2 chuyến, thật vất vả rốt cuộccũng tới công ty.
Không cần phải nói, đương nhiên là muộn giờ.
Đánh mất mọi thứ thói quen, làm cô ảo não cả buổi sáng.
Giữa trưa đồng nghiệp mời ăn cơm, cô không đi, cũng không phảicảm xúc chìm nghỉm, chỉ là không muốn ăn.
Cầm điện thoại nhấn dãy số quen thuộc, mới giật mình nhậnra, hành động đó đã trở thành bản năng, giống như đã có từ lúc địa cầu sinh ra.
Anh ấy đã không phải là của mày nữa thì sẽ không vì 1 câu bốcđồng của mày. “Không thấy anh, em ăn không vô”. Sau đó lập tức chạy như bay tớicùng mày đi ăn…
Ngực rầu rĩ nặng nề, mất mát cái gì, bỏ cả 2 bữa sáng –trưa, không hề thấy đói.
Cả một ngày, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tan tầm rồi, việc thứ nhấtcô làm chính là đi cắt mái tóc nuôi dài suốt 7 năm.
•
Mưa gió ào ạt ngoài cửa đã hơn 1 giờ, hôm nay ra ngoài vộivã, quên mất không có người đưa ô cho mình, về đến nhà mưa đã tạt ướt như chuột.
Không yên lòng, ăn 1 chén mỳ gói rồi trở về phòng, giật mìnhnhận ra từ lúc nào tay đã đang cầm bút, dưới trang giấy ngập đầy chữ – viết thưcho Nhậm Mục Vũ.
Cô tê tái.
Đã chia tay, còn viết thư gì nữa!
Thói quen thật là đáng sợ, 7 năm qua, mọi chuyện trong lòngcô, toàn dùng bút viết cho anh, giống viết nhật ký, chuyện đã thành nếp, nhấtthời khó mà sửa được.
Dọn dẹp giấy viết thư, rút ra 1 cuốn sổ viết nhật ký đã muatừ lâu mà chưa viết dòng nào.
Không thể viết thư, vậy chuyển thành viết nhật ký đi!
Ngày 15 tháng 7 năm 91
Thời tiết : mưa dầm dề, tâm tình tỉ lệ thuận với thời tiết.
Hôm nay, là ngày đầu tiên sau khi chia tay, tệ hết nói nổi,nhưng không phải vì đau khổ do chia tay, mình kiên quyết phủ nhận lý do này!
Mình nghĩ, chắc mình còn chưa thể quen! Ít nhất mình tin lànhư vậy.
Ở bên anh ấy đã lâu lắm rồi, có nhiều chuyện cuộc sống đãhòa cùng 1 nhịp thở với anh ấy, bây giờ xóa bỏ hết thảy, cuộc sống trở nên hoàntoàn rối loạn, cảm thấy làm chuyện gì cũng không hợp lý…
Là đau lòng sao?
Đương nhiên không phải, mình lại kịch liệt phủ nhận lý donày lần 2.
Giống như 1 mâm toàn đậu đỏ, đậu xanh lẫn lộn, làm sao cócách nhặt ra hết được? Luôn cần thời gian, đúng không?
Aizzz, 7 năm, thật sự là con số đáng sợ!
Sau này, bất giác mình nghĩ thầm, anh ấy có giống mìnhkhông, có không thể thích ứng ngay lập tức cuộc sống thiếu vắng 1 người không?
Mình nghĩ là có! Dù sao cả 2 đã từng dung hợp thân mật lẫnnhau, đột nhiên tách ra, khó tránh khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Không thể phủ nhận, anh ấy là người đàn ông tốt hiếm có, ởbên mình mấy năm nay, tình cảm sâu đậm tuyệt đối trung trinh, chưa bao giờ liếcnhìn cô gái khác 1 cái, thiên tiên hay mỹ nữ cũng như nhau.
Còn nữa, anh ấy chưa từng nói nặng mình 1 câu, càng miễn bàntới chuyện cãi vã, toàn là mình cáu với anh trước.
Mỗi lần mình gặp chuyện không vừa lòng ngoài đường, về nhàtoàn bực dọc với anh, anh cũng chưa bao giờ so đo với mình, bây giờ ngẫm lại,nhiều lúc mình nói chuyện cực kỳ vô lý, anh vẫn chịu được.
Người đàn ông như thế, mình lại buông tay cho anh ấy ra đi.
Tiếc nuối không?
Tuyệt – đối – không – tiếc! Kiên quyết phủ nhận lần thứ 3.
Người nói muốn chia tay là mình, còn tiếc nuối cái gì?
Làm tổn thương người đàn ông tốt như vậy, trong lòng cảm thấyáy náy quá, mình biết anh toàn tâm toàn ý với mình, chẳng qua – có lẽ anh khôngthể cho mình khát vọng với tình yêu!
Anh không sai, cái sai là mình không biết chừng mực, đã cóđược sự quan tâm chăm sóc của anh, còn thấy trống rỗng trong lòng, thấy bấtmãn.
Có phải mình tham lam quá không?
Nhớ hôm qua, khi anh hỏi mình trong điện thoại. “Anh ta cóthể cho em nhiều niềm vui anh không thể cho đúng không?”.
Mình dường như có thể nghe được tiếng lòng anh tan nát, tráitim anh âm thầm rỉ máu, anh đã chịu bao nhiêu đau đớn mới có thể nói ra những lờinày?
Phút giây đó, mình thấy bản thân thật quá tàn nhẫn.
Mình nghĩ, anh nhất định sẽ bị tổn thương sâu sắc. Đáy lòng,có vị chua xót không lời…
Là đau lòng sao?
Làm sao có thể? Lần thứ 4 mình… Aizz, biết rồi, biết rồi!Mình quả thật cảm thấy mất mát, đau lòng, tiếc nuối, dù có cực độ mãnh liệt trịnhtrọng kiên quyết phủ nhận đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được chuyệnnày, mình chỉ cố gắng giải tỏa áp lực cảm xúc thôi mà.
Mình từng yêu anh ấy nhiều như vậy, lòng sao có thể khôngđau?
Nhưng mình nghĩ, đây chính là thời kì quá độ, qua 1 thờigian, mình sẽ quen với việc không còn anh bên cạnh nữa, người cũng chỉ là 1loài động vật tuân theo thói quen, đúng không?
Đặt bút xuống, mình cầu chúc ngày mai tốt đẹp!
P.S: Chia tay ngày đầu tiên, nhận ra anh là người đàn ông tốthiếm có, không có ý chí, nhung nhớ những ngày anh còn ở bên cạnh…
Thu hồi nhật ký, sắp xếp gọn gàng mọi thứ, cô đặt đồng hồbáo thức, quyết định ngày mai phải dậy thật sớm, thong dong ung dung trải qua 1ngày, sẽ không còn thấy mọi chuyện đều vô lý đi?
Đúng vậy, ngày hôm sau rời giường đúng giờ, kinh nghiệm hômqua, tìm hiểu tuyến xe bus trước, không ngồi nhầm xe nữa, cô đến thậm chí còn sớmhơn bà lao công quét công ty.
Sau đó, ngẩn ngơ nhìn văn phòng không một bóng người.
Ăn chút gì đi! Bữa sáng là nguồn sức sống cả ngày!
Cô lấy lại tinh thần,ra ngoài mua đồ ăn sáng, vừa đưa lên miệng cắn 1 miếng –
Ặc! Bánh trứng bột này là kẻ ngốc của thế kỷ nào làm vậy?Khó ăn muốn chết!
Cô lập tức nhè ra toàn bộ, ra bình nước rót 1 ly súc miệng,muốn xóa sạch cảm giác mỡ mạc đầy trong họng.
Nhậm Mục Vũ biết cô khẩu vị nhẹ, ít dầu ít muối, mỗi ngày buổisáng tới đón cô đi làm, đều làm trước bữa sáng trước, cùng 1 ly nước trái câydưỡng nhan sắc.
Hôm nay, bữa sáng là mua khi xuống xe bus, trên đường tìmkhông thấy tiệm nào bán nước trái cây, cho nên phải mua ở canteen công ty.
Nhìn bánh trứng bột cắn dở 1 miếng cộng với ly nước chanh nhạtthếch, cô hoàn toàn không muốn ăn nữa.
Trên đời này không có ai nắm được khẩu vị của cô như anh, mấynăm nay, khẩu vị của cô bị anh dưỡng thành đỏng đảnh mất rồi.
Thật ra khả năng nấu nướng của cô không hề kém, chỉ là anhchiều cô quá, mọi việc đều thay cô chuẩn bị chu đáo, căn bản cô không cần haotâm tổn sức.
Quyết định rồi! Ngày mai phải tự làm bữa sáng, không cần điăn mấy thứ đồ vớ vẩn của tiệm này nữa!
Để thưởng cho cái bao tử đói meo chưa được đối xử tử tế, saukhi tan tầm, cô đi ăn đại tiệc xa xỉ, nghĩ đến nhồi đầy bụng, cũng có thể nhồiđầy cái đầu trống rỗng của mình.
Về nhà, pha nước ấm tắm, nhưng không nhớ nổi trước đó mìnhđã ăn cái gì hay chưa.
Mặc xong quần áo, cô trở về phòng viết nhật ký.
Ngày 16 tháng 7 năm 91.
Thời tiết mùa hạ có chút mưa bụi, tâm tình vẫn tệ như cũ.
Xem ra mong đợi ngày hôm qua không thành hiện thực được. Tâmtình hôm nay vẫn giống như thời tiết – mây đen dày đặc.
Mình nghĩ, là vì mình bị bỏ đói mới thế. Căn cứ theo báo cáoy khoa, khi người ta đói bụng, huyết áp cũng chậm lại, sau đó cảm xúc sẽ hạ xuốngthậm tệ.
Mình nghĩ mình thuộc tình trạng đó.
Ăn không ngon, ngủ không yên, tâm tình mà tốt được thì đúnglà nói nhảm.
Hóa ra, không chỉ có đàn ông mới “đường đến trái tim đingang qua bao tử”, phụ nữ cũng thế.
Hiện tại mình nhịn không được muốn thầm oán. “Em nói anh NhậmMục Vũ, sao trước đây lại tốt với em như vậy? Dung nhập quá sâu vào cuộc sống củaem, bây giờ thiếu anh, ngày cũng không biết phải làm sao để trôi qua”.
Được rồi, không vấn đề gì, ngày mai bắt đầu dậy sớm hơn, tựchuẩn bị bữa sáng cho mình, nên giờ đi ngủ dưỡng nhan sắc đi.
Mình nghĩ, mình hẳn có thể lại chúc phúc chính mình, ngàymai sẽ rất tốt?
P.S: Hôm nay, ngày thứ 2 sau khi chia tay Vũ, cảm xúc vẫn tồitệ…
Ngày thứ 3, cô thức dậy rất sớm, nấu đồ ăn sáng, ních no baotử, không còn phải bụng đói đi làm nữa.
Hôm nay công việc đúng là kinh khủng, 1 khoản tiền chuyểnqua chi phiếu không thực hiện được, thành nợ khó đòi, cấp trên gây áp lực làmcô oan ức không chịu nổi, đó đâu phải toàn bộ lỗi của kế toán cô chứ, cô cũngđã cố gắng thúc giục chủ khoản rồi, người ta không chịu, cô biết làm sao? Tựnhiên trách tội cô không có năng lực.
Về nhà, sự ân cần thăm hỏi và dặn dò trong quá khứ không xuấthiện.
Cô tưởng giống như trước, tìm ai đó để cô vừa ôm vừa khóc,tưởng muốn cố tình gây sự đập phá 1 phen, bốc đồng xả hết cảm xúc ra… Nhưng màbây giờ còn có ai bao dung làm cái hố cho cô xả rác xuống nữa đây?
Tìm không thấy tiếng người nói, bên người trống rỗng, điệnthoại cũng im lìm, toàn bộ căn hộ tĩnh mịch đến dọa người.
Vì thế cô mở TV, muốn quanh mình có chút âm thanh.
Bên tai truyền tới tiếng cười trong tiết mục hài, cô lạikhông thấy buồn cười chút nào.
Tắt TV, đành phải trở về phòng viết nhật ký tiếp.
Ngày thứ 4 –
Không muốn trở về đối mặt với 4 bức tường trống rỗng, côcùng đồng nghiệp đi hát KTV, hò hét hơn nửa đêm, thẳng đến rạng sáng mới chiatay nhau về nhà, đứng trong màn đêm lạnh lẽo, chợt nhớ ra cô đã không còn ngườibạn trai tốt tính dù hơn nửa đêm vẫn sẵn sàng bỏ chăn ấm nệm êm, không oánkhông hận đi đón mình nữa…
Ngày thứ 5 –
Tủ lạnh trống trơn, dầu gội đầu đã “vắt đến giọt cuối cùng”từ hôm qua, sau khi tan tầm, cô đi mua 1 dây toàn bộ đồ dùng cần thiết, cả buổitối ngồi giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, mệt muốn chết. Đêm đó viết nhật ký : NhậmMục Vũ là siêu nhân! Thật muốn biết làm sao anh ấy có thể làm hết nhiều chuyệnnhư vậy mà chỉ có 1 người???
Ngày thứ 6 –
Ngày cuối tuần, cô tắm cho Luck, bị nó cào xước mu bàn tay.
Giữa trưa cho nó ăn, nó cũng không chịu ăn, không hiểu tínhtình bị sao, ghét bỏ đồ cô nấu, hay thái độ của cô không đủ thành khẩn cungkính?
Khi lấy oxy già khử trùng, miệng vết thương đau xót, cô dùngánh mắt hận lên án Luck nằm trong góc.
Kêu nó cũng không để ý, muốn ôm nó lại không cho cô ôm, kiêungạo, không thèm để chủ nhân vào trong mắt.
Tâm tình sắp rớt xuống đáy, còn khiêu khích cô như vậy, cô tứcgiận đến không muốn để ý nó nữa, trở về phòng viết nhật ký, kịch liệt lên ánchó hư vô tâm cào chủ.
Ngày thứ 7 –
Tuy rằng không đi làm, nhưng vẫn dậy sớm, làm đồ ăn ngon đếnkhẩu vị đỏng đảnh của mình cũng không thể soi mói xong, cô bắt đầu tin tưởng sẽcó được 1 ngày tốt đẹp.
Thong dong hết nửa ngày, cô đi xem phim, thuận đường mua mấyđĩa CD về nhà thưởng thức, giết thời gian buổi chiều.
Cô vừa lòng, 1 ngày nhàn nhã như thế, hẳn coi như là tốt đẹpđi?
Trước khi ngủ tháo trang sức, dùng miếng bọt biển tẩy trang2 bên mắt, cô từ từ nhắm mắt lại, vốc nước gột đi cảm giác cay cay xót xót củasữa rửa mặt, quờ quạng tìm khăn lau, mở mắt ra, sững sờ nhìn cái khăn quen thuộctrong tay, là của…
Ngẩng đầu, ánh mắt chạm tới cặp bàn chải đánh răng và ly nướcsúc miệng, ngực giống như bị cái gì đâm vào, nhanh chóng thu dọn những vậtkhông cần thiết này đi.
Mở tủ quần áo thay áo ngủ, thứ đầu tiên chạm vào tay, là bộpijama to lớn của đàn ông, kiểu dáng y hệt bộ của cô – là 1 cặp pijama tìnhnhân, cô đặt may vì anh…
Nhìn phía mặt bàn, khung ảnh 2 người chụp chung thân mật, là2 năm trước đi du lịch mũi Bitou* cùng anh.
Cô cầm lấy khung ảnh, khẽ vuốt qua gương mặt sáng ngời trênkính, cả 2 cười tươi ngọt ngào thỏa mãn, Luck ở bên dựa vào người cô, cọ cọ quấnquít bên chân.
Cô giật mình hiểu ra vì sao nó không được bình thường.
Ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông của nó. “Trong lòng mày nhớanh ấy lắm phải không?”. Hóa ra, nó cũng giống cô…
Nhưng mà, anh đã ra đi rồi, bọn họ phải tự lập tự cường,không thể cứ yếu đuối mãi được!
Cô nhắm mắt, hít sâu 1 hơi, tìm thùng giấy, thu dọn mọi thứliên quan đến anh, dán lại thật chặt.
Ngày 21 tháng 7 năm 91.
Thời tiết : trời có lương tâm, bớt nóng.
Tâm tình : âm tình bất định.
Ngày thứ 7 không có anh…
Tốt lắm, mình vẫn kéo dài hơi tàn như cũ, vẫn sống bình thường.
Có thể thấy mình không phải không thể sống thiếu anh, ha!
Không cần nghiên cứu tiếng cười của mình là vui vẻ, chuaxót, châm chọc hay là vô tình cười gượng chả có ý nghĩa gì, dù sao điểm quan trọnglà : mình còn cười được!
Hết 1 tuần rồi. Vì sao mình cảm thấy 1 tuần này dài đằng đẵng?Ngày nào cũng có những chuyện nho nhỏ phát sinh, giống như từ lúc thiếu anh,cái gì cũng không còn thích hợp nữa, làm tâm tình của mình hệt như thị trườngchứng khoáng Đài Bắc, cứ thụt lùi mãi không có đường lên, mệt mỏi, không biết đếnkhi nào mới có thể tăng trở lại.
Xem ra, trước đây mình ỷ lại vào anh quá nhiều, nên kiểm điểm.
Mình là 1 cô gái độc lập tự tin lại xinh đẹp trong thời đạimới, yếu đuối như vậy thật sự không giống mình.
Thật ra, không riêng gì mình, Luck thoạt nhìn cũng rất nhớanh, mình cho cái gì nó cũng không chịu ăn, nhớ ngày trước nó có vẻ thích Vũnhiều hơn, phản đồ này!
Mình từng nói. “Đúng thôi, đại gia anh là người tiêu tiềnmua nó, nó nào dám không theo anh chứ?”.
Anh đáp. “Cái đó và người nào tiêu tiền có liên quan gì? Giátrị của loài chó không nằm ở đó đâu”.
“Vậy nhất định nó là chó cái, chó háo sắc!”.
Anh cười cười nói cho mình. “Đáng tiếc, nó là chó đực”.
Tuy rằng mất mặt, nhưng sự thật vẫn là sự thật, Vũ mê ngườihơn mình, có sức hấp dẫn hơn, Luck yêu thích anh ấy hơn yêu thích mình.
Anh thường nói. “Đối xử với những vật cưng nhỏ phải có tìnhcảm, em không được lúc nào cũng hung hăng với nó”.
Có sao?
Được rồi, được rồi! Mình là người không có tính nhẫn nại,khó trách nó không quấn mình, mỗi lần thấy Vũ đều vui vẻ quẫy đuôi, còn nói nókhông thành thật, theo mình thấy, nó là thành thật nhất.
Vũ giúp nó tắm rửa, chải lông cho nó, còn dịu dàng vuốt venó, chơi đùa với nó, còn mình sau khi bị nó cào xong chỉ xem thường nó, bảo nóhư đốn trong nhật ký, khó trách nó nhớ nam chủ nhân hiền lành thân thiết của nónhiều như thế.
Nếu nó biết, nam chủ nhân của nó không bao giờ trở lại nữa,không biết nó có tuyệt thực kháng nghị không đây?
Ơ… Hình như hôm nay đã bắt đầu tuyệt thực rồi.
Chó cũng có khí tiết, không thèm ăn đồ mình nấu sao?
Aizz, suy nghĩ nhiều quá. Hôm nay đã dọn dẹp mọi thứ nhắcmình nhớ tới anh, vì chính người cứ hơi 1 tí đã nghĩ về anh, thì làm sao chó lạikhông?
Ngày thứ 7 tự cầu chúc bản thân, ngày mai sẽ rất tốt.
P.S: Ngày thứ 7 sau khi chia tay, vứt bỏ tất cả những thứ củangười yêu cũ, phong khóa kỹ càng, hy vọng hỗn loạn suy nghĩ này cũng có thểchôn vùi dưới lớp bụi thời gian…
Ngày thứ 8 –
Đồng hồ sinh lý hoạt động tốt, đúng giờ rời giường, ních nobụng rồi, ngồi đúng xe bus, thuận lợi làm xong công việc 1 ngày, cũng tính toánxong sẽ làm gì tối nay sau khi về nhà, hết thảy dường như hoàn mỹ không thể soimói, nhưng mà…
Vẫn cảm thấy thiếu cái gì, tìm không ra trọng tâm cuộc sống,từng ngày qua thật trống rỗng…
Thở dài, đứng dậy chuẩnbị về nhà.
“Hi!”. Phía sau truyền đến tiếng chào nhẹ nhàng, cô quay đầulại.
“Quản lý Thiệu”.
“Đã tan sở, đừng gọi quản lý nữa”.
“Dù sao vẫn còn ở trong công ty”. Cô cười cười trả lời.
“Vậy được rồi!”. Thiệu Quang Khải không so đo, nhún vai. “Cắttóc xong, thoạt nhìn càng gọn gàng nhẹ nhàng khoan khoái, sáng ngời động lòngngười”.
“Cảm ơn”. Đàn ông thực lợi hại, để tóc dài thì anh ta nóimình phiêu dật dịu dàng, cắt tóc xong thì nói sáng sủa động lòng người.
Chỉ có 1 người là ngoại lệ, người đó chẳng hề biết tới cáigì gọi là lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết nói. “Em đổi dầu gội đầu à?”.
Nghĩ đến đó, cô cười khổ một tiếng.
“Làm sao vậy?”. Thiệu Quang Khải nhìn nhận tinh tế biểu cảmtrên mặt cô. “Gần đây nhìn em không có tinh thần, chủ nhiệm Vương làm khó dễ emsao?”.
“Không liên quan đến đồng nghiệp đâu”. Toàn bộ ban kế toán,ai cũng biết chủ nhiệm Vương thầm mến Thiệu Quang Khải đã lâu, không ngờ ThiệuQuang Khải lại theo đuổi cô dai dẳng như vậy, chị ta khổ sở không làm gì được,sớm bỏ cuộc rồi.
“Vậy – là vì người bạn trai 7 năm của em?”.
Cô chấn động nhẹ, mím môi không nói lời nào.
“Hai người – ”. Muốn cẩn trọng, ngược lại không biết dùng từgì để nói.
Không muốn nhìn anh ta khó xử, cô thản nhiên tiếp lời. “Bọnem chia tay rồi”.
Anh ta nhìn cô thật sâu. “Là vì anh?”.
Cô không biết nên trả lời thế nào, có lẽ 1 phần vì anh takhơi mào khát vọng tình yêu trong cô, cũng có lẽ tình cảm giữa cô và Nhậm MụcVũ đã quá nhạt, thái bình lâu dần làm cô thấy mệt mỏi… Phân biệt không rõ.
“Em đã chia tay, vậy – có thể cho anh 1 cơ hội không? Để anhchứng minh được anh sẽ yêu em hơn anh ta, cho em nhiều niềm vui hơn anh ta”.
Anh ta có thể sẽ cho cô nhiều niềm vui hơn, nhưng… Sẽ có ngườicòn yêu cô hơn so với Nhậm Mục Vũ sao?
“Em không biết…”.
Cô từng mong muốn điều đó, nhưng bây giờ đến tột cùng côđang chần chờ cái gì?
“Cho em 1 chút thời gian được không? Dù sao em và anh ấycũng vừa mới chia tay…”. Tình cảm 7 năm trời, không phải giấy lộn mà có thể vứtbỏ dễ dàng như thế.
“Anh hiểu rồi”. Cô nếu là loại người lạnh bạc vô tình, cũngkhông phải người anh muốn theo đuổi. “Vậy ít nhất, anh có vinh hạnh được đưa emvề nhà?”.
Lúc này, cô gật đầu.
Liền bắt đầu từ đây đi! Có lẽ, 1 khởi đầu mới, sẽ dần biếnnhững cảm xúc rối rắm mâu thuẫn này mờ nhạt đi trong lòng…
Vì thế, gần 1 tháng trôi qua, cô không cho phép mình nhớ tớiNhậm Mục Vũ nữa. Mỗi lần chỉ cần có chút cảm xúc “nguy hiểm” nảy ra trong đầu,cô sẽ nhanh gọi điện cho Thiệu Quang Khải, nghe giọng của anh ta 1 chút, ngăncách những cảm xúc không nên có.
Cô làm được thật thành công.
Vì thế, trong trang nhật ký sau khi chia tay 30 ngày, viếtxuống 1 đoạn thế này : ngày mai là tròn 1 tháng, mình nghĩ, mình đã sắp quênanh…
Ngày hôm sau, đồng thời cũng là lễ Thất Tịch – lễ tình nhânTrung Quốc.
Giữa trưa khi ăn cơm cùng Thiệu Quang Khải xong, anh ta cònnói giỡn. “Gần đây em tìm anh thường xuyên lắm nha, bắt đầu nhớ anh rồi phảikhông?”.
Phải không? Cô không biết, đấy đều là hành vi bản năng.
Này tỏ vẻ, cô đã dần ỷ lại vào anh ta, cũng như ỷ lại Nhậm MụcVũ ngày trước?
“Tính khi nào lập anh làm chính thất đây? Thiếp thân khôngrõ, thực là ấm ức!”. Anh ta giả bộ như 1 cô tình nhân, ai oán than thở, chọc côcười.
“Chứng tỏ, anh có vinh hạnh trở thành bạn trai em? Ngày maianh có thể mời em cùng anh đón lễ tình nhân chứ?”.
Có nên đồng ý không? Cô tự hỏi chính mình.
Cái ngày này cô từng rất mong chờ, lễ tình nhân năm nay, côrốt cuộc không cần cô đơn 1 mình vượt qua nữa.
Cô tuyệt đối tin tưởng, anh ta có thể cho cô 1 lễ tình nhânlãng mạn nhất, tình cảm nhất.
Mấy ngày nay, anh ta cũng rất hết lòng chờ đợi cô, cô đều thấyđược.
Vì thế, cô gật đầu.
Qua đi đã qua đi, nên dùng tâm tình hoàn toàn mới, nghênhđón tình cảm hoàn toàn mới.
Tối hôm đó, cô cố ý trang điểm thật đẹp, tô màu son yêuthích nhất, thay bộ váy mình mua cho lễ tình nhân năm ngoái, tính mặc cho NhậmMục Vũ xem, lại bị anh thất hẹn. Bộ váy âu phục dài tới mắt cá chân, làm cô thoạtnhìn trông thật xuất trần phiêu dật.
Thấy trong mắt Thiệu Quang Khải kinh động, cô biết mình làcô gái đẹp nhất đêm nay, ngoại trừ cô ra, anh ta sẽ không thèm liếc mắt đến côgái thứ 2.
“Em làm đẹp vì anh sao?”. Anh cười cười trêu chọc, vươn tayra.
Cô cười yếu ớt, đặt bàn tay nhỏ bé mềm mại vào tay anh ta.
“Anh không về nhà sao?”. Vừa tan tầm anh ta đã trực tiếp đưacô về nhà sửa soạn, cũng chờ đợi.
“Không. Đi làm đã chiếm đi của anh 8 giờ ở bên em, anh luyếntiếc sẽ lãng phí từng giây được cùng em, từ giờ trở đi, cả đêm nay em là củaanh”.
Một câu nói, đủ ngọt ngào đi vào lòng người.
Anh tặng cô 1 bó hồng thật lớn, không đếm được có bao nhiêubông, gần như bao phủ cô.
Bọn họ ăn tối trong 1 nhà hàng Pháp sang trọng, anh lãng mạn,thích khiêu vũ, cùng cô nhảy hết bản này đến bản khác, cuối cùng đi đến trước mặtnhạc công, xin cho mượn cây đại dương cầm, cao giọng thông báo cho mọi người.“Bản đàn này, xin tặng cho người con gái tôi yêu nhất – Lương Tâm Ảnh, chúc emlễ tình nhân hạnh phúc”.
Mọi ánh mắt đều hướng về cô yêu thích và ngưỡng mộ, đàndương cầm vang lên giai điệu say đắm lòng người, ánh mắt anh chuyên chú thủychung chưa từng rời khỏi cô.
Khúc đàn kết thúc, mọi người nhiệt liệt vỗ tay, anh trở vềtrước mặt cô, hỏi nhỏ. “Thích không?”.
Cô có bất ngờ và kinh ngạc. “Em không biết anh biết đánh đàndương cầm giỏi như vậy”.
“Chuyện em không biếtcòn rất nhiều”. Mở tay ra, trong lòng bàn tay là 1 cái hộp nhỏ. “Đồng ý lấy anhkhông?”.
“Anh – ”. Cô sửng sốt.
Càng trở tay không kịp là, anh ta dần quỳ 1 chân xuống đất.“Mọi người ở đây xin làm chứng, tôi yêu Lương Tâm Ảnh cả đời cả kiếp, thề yêu sủngcô ấy trong lòng mãi không thay đổi, gả cho anh, có được không?”.
“Anh – kích động quá, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu quen…”.Hoàn toàn không đoán trước sẽ có tình huống này, cô kinh ngạc thiếu chút nữanói cũng không nên lời, có ai vừa quen nhau ngày đầu tiên liền cầu hôn không?Cũng không phải tâm thần loạn trí.
“Đối với em mà nói có lẽ là ngắn ngủi, nhưng với anh, đã chờđợi em rất lâu rồi, thật vất vả mới đợi được em”.
“Đúng rồi đó, chị à, nhìn anh ấy si tình đến vậy, chị đồng ýlấy anh ấy đi!”. Mấy người khách chung quanh lên tiếng ủng hộ.
“Em nói sao?”. Thiệu Quang Khải cười cười nhíu mày.
Mỗi người 1 câu, khiến cô tâm ý hoảng loạn.
“Anh đứng lên trước đã được không?”. Mặc kệ không khí mong đợiquanh mình, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tiến đến bước này với anh ta.
“Vậy, được rồi!”. Anh ta cười lấy phong độ. “Không sao cả,anh còn nhiều thời gian mà”.
“Thực xin lỗi, em – ”.
Anh ta lắc đầu. “Không có gì, là anh quá nóng vội, anh đãquên em chỉ vừa mới làm quen với anh”.
Trúc trắc nhỏ ban đầu này, cũng không ảnh hưởng đến sự vui vẻcủa họ về sau, bọn họ vẫn trải qua 1 buổi tối tốt đẹp.
Trên đường đưa cô về nhà, trên xe chỉ có tiếng radio truyềnra, cô bắt đầu nhớ lại từng chi tiết trong tối nay. Thẳng thắn mà nói, anh ta rấtdịu dàng săn sóc, phong độ tuyệt bật, không ai có thể phủ nhận là hoàn mỹ khôngchê vào đâu được. Nhưng mà, không hiểu vì sao, yên lặng như hiện tại, cô lại cảmthấy hư ảo không chân thật.
Như là… Sau phồn hoa quá đỗi chỉ còn lại buồn bã cô đơn.
Ngực thấu buồn, giống thiếu cái gì, có chút hít thở khôngthông.
Có lẽ không khí trên xe quá ảm đạm, cô nói anh ta tắt máy lạnh,mở cửa xe để gió đêm ùa vào trong.
Nhưng tình huống không thuyên giảm mấy, cô nghĩ, có lẽ côsay.
“Phía trước có hiệu thuốc tây, anh dừng lại 1 chút nhé, đểem mua bình thuốc giải rượu”.
“Anh mua dùm em”.
“Không cần, em đi được rồi, nơi này dừng xe lâu không tiện”.
“Vậy được rồi!”. Anh ta không kiên trì.
Cô xuống xe, vốn thầm nghĩ chắc chỉ tốn 3 phút thời gian,không ngờ đi vào hiệu thuốc, cô nhân viên hỏi cô muốn mua loại nào, cô ngẩn ngườicũng hết mất 3 phút.
Thuốc giải rượu có nhiều loại lắm sao?
Loại trước đây cô uống cực kỳ hữu hiệu, nhưng cô không biếtnhãn hiệu nào, toàn là Nhậm Mục Vũ mua cho cô…
Nhân viên ờ quầy thấy cô hoảng hốt, chủ động giới thiệu. “Loạinày chắc dùng tốt lắm, tôi không uống rượu. Là khách hàng phản hồi”.
“Bạn tôi cũng mua ở đây, anh ấy là bác sĩ”.
Nhân viên hiểu rõ tiếp lời. “Bạn trai?”.
Từng là. Cô mím mím môi, không lên tiếng trả lời.
“Sao tôi lại không có ấn tượng nhỉ? Anh ấy có đẹp traikhông?”.
“Rất nhiều cô gái thích anh ấy”. Không ấn tượng tuyệt đốikhông phải vì anh kém xuất sắc, cô không uống rượu mỗi ngày, việc gì anh cứ phải2 3 ngày chạy đến mua thuốc?
“Vậy chị phải giữ anh ấy thật chặt, đừng để anh ấy chạy mấtnha, đàn ông tuấn tú bây giờ tâm tính không chừng…”.
“Lấy loại này đi!”. Sợ nói tiếp sẽ vô lực chống đỡ, cô nhanhchóng tính tiền.
Trở lại xe, vừa vặn Thiệu Quang Khải điều chỉnh kênh radio,hơn nữa thái độ giống như… Có điểm mất tự nhiên.
Cô khó hiểu hỏi. “Sao lại đổi? Bài hát này rất êm tai!”.
Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn cô 1 cái, giữ phong độ, chỉnh lạivề kênh ban nãy.
Bên trong xe 1 lần nữa chìm trong chuỗi âm thanh thâm tình –
Tuy rằng chấm dứt cũng không cam lòng, không phục.
Từng thỏa mãn muốn thật sự chúc phúc cho em.
Anh chỉ khổ sở không thể bên em đến bạc đầu, không còn cơ hộinhìn thấy em cười.
Nhớ đến mọi thứ tốt đẹp về em lại càng làm nỗi thống khổthêm lồng lộn.
Nhớ có lúc anh đã muốn chạy trốn khỏi vòng luẩn quẩn đó.
Anh chỉ là khổ sở không thể bên em đến bạc đầu, để mỗi ngàyđều có thể nhìn thấy em cười.
Thiếu ai đó để dựa vào, đau lòng không có ai để ôm ấp.
Nước mắt lau không ngớt, em có hay?
Hy vọng em biết anh thật tâm chúc phúc.
Chỉ cần em có thể vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.
(Sáng tác : Tiểu Trùng)
“Bài hát Cùng nắm tay đến bạc đầu, tặng cho các cặp tìnhnhân khắp thiên hạ, cũng hy vọng người con gái anh muốn tặng cũng có thể nghethấy, 1 lần nữa tự hỏi, nhận rõ định nghĩa của tình yêu đích thực và hạnh phúc,đừng để tiếc nuối, bỏ lỡ hạnh phúc cả đời. Lại 1 lần nữa chúc phúc cho anh bạnđã gửi thư, mong cô gái anh đã chân thành gửi gắm tình cảm có thể sớm trở vềtrong vòng tay anh. Lá thư tiếp theo, là gửi từ thành phố A, anh này viết…”.
“Em thích bài hát này?”. Thiệu Quang Khải nhìn cô nghe chămchú.
“Ừm, ca từ ý cảnh thâm tình thật sự cảm động lòng người, anhkhông thấy vậy sao?”.
“À…”. Anh ta không nói gì nữa.
“Làm sao vậy?”. Cảm thấy biểu tình của anh ta hơi kì lạ.
“Không có gì, tới nhà em rồi”.
Cô xuống xe, quay đầu nói nhỏ. “Buổi tối hôm nay, rất tuyệtvời. Cảm ơn anh”.
“Thật sao? Vậy không mời anh vào nhà ngồi, uống ly cafe cảmơn ư?”.
“Không nên? Vạn nhất anh uống cafe rồi, cả đêm không ngủ đượcthì làm sao bây giờ?”.
“Không thể uống cafe, vậy cho anh 1 cái hôn từ biệt đi?”.
Cô do dự 3 giây, nhìn phía anh ta, chần chờ gật đầu.
Sau đó, cô cảm giác được bản thân rơi vào 1 vòng ôm và hơithở hoàn toàn xa lạ. Thứ cô luôn luôn nghe thấy, là mùi hương túi thơm quần áohoa hương thảo hòa với mùi sữa tắm hương chanh giống của cô; nhưng bây giờ, côchỉ ngửi được mùi nước hoa…
Cảm giác ấm áp tiếp cận trên môi, cô nhắm mắt lại, muốn cố gắngcảm thụ, 1 lần nữa thể nghiệm tình yêu điên cuồng ngọt ngào, nhưng như thế nàocũng không giống với cảm giác rung động từng có xa xôi trong trí nhớ…
Rất xa lạ, dù là khứu giác, xúc giác, đều không giống với tiềmthức…
Thẳng đến khi không khí lạnh như băng tràn vào cuống phổi,cô mới phát hiện mình đã đẩy anh ta ra.
Cô thở gấp. “Đã khuya… Anh thật sự cần phải trở về, ngày maicòn phải đi làm”.
Thiệu Quang Khải hơi ngạc nhiên, sau đó cười khẽ. “Cuộc sốngcủa em còn cần phải tăng thêm năng lượng”.
Tiễn bước anh ta, đi vào trong phòng, cô dựa lưng vào cửa,thở dốc thật mạnh.
Có trời mới biết, cô thở mạnh như thế không liên quan đến việckhông đủ không khí, mà do lo sợ!
Cô không có cảm giác gì cả, thật sự không có cảm giác gì!
Cô ở trong lòng anh ta, nhưng 1 khắc đó, trong đầu cô, lạicó thể nghĩ về người khác!
Cô và anh, cũng từng cuồng nhiệt kích tình hôn môi, cũng từnghoan ái triền miên trong căn phòng này, cô từng quen thuộc hết thảy của anh,cũng không ai biết về cô như anh. Nụ hôn của anh, luôn có thể lôi cuốn những cảmgiác sâu xa nhất trong cô…
Hôm nay, không chỉ là lễ tình nhân, mà đồng thời cũng đãđúng 1 tháng kể từ lúc cả 2 chia tay.
Mọi thứ quên đi được 1 tháng, lại không thèm báo trước ập tới,lòng đau đến quặn thắt.
Anh bây giờ, có khỏe không?
Chia tay rồi, chưa từng liên hệ với anh lần nữa, 1 lòng thầmnghĩ trí nhớ đã quên mất anh. Anh từng nói, không rảnh cùng cô hưởng lễ tình nhân…
Hiện tại, anh đang làm gì?
Chia tay ước chừng 1 tháng, hôm nay mới phát hiện ra, anh ấyvẫn tồn tại sâu đậm trong lòng mình, chưa từng mờ đi.