Thương thế của Minh Khuê quả thật không nặng như Thanh Nghi, nhưng Thanh Nghi đều đã kết vảy thành sẹo, còn hắn thì càng nhìn càng đáng sợ. Hắn còn không hề có ý định cứu chữa, có chỗ vết thương còn bị lở loét thối rữa, khiến người ta nhìn thôi cũng kinh hồn tán đảm.
Minh Khuê ngay cả băng bó cũng không thèm làm, vội mặc thêm tầng tầng lớp lớp y phục khác, lén lút đem y phục cũ đốt mất, tro bụi phiêu tán trong không khí, chốc lát đã không thấy đâu, mùi máu tanh tưởi và mùi thối do vết thương nhiễm trùng đã bị hắn làm cho mất tăm.
“Đủ tàn nhẫn với bản thân mình nhỉ!” Một giọng nói trầm tĩnh từ trên cao truyền xuống.
Minh Khuê ngẩng đầu ngước nhìn, chỉ thấy Dung Ly và Viễn Chi đang đứng vắt vẻo trên cành cao nhìn xuống.
Minh Khuê không quá bất ngờ, thương thế này của hắn, đừng nói là Dung Ly và Viễn Chi, phỏng chừng cái vị An vương Dung Chân kia cũng đã phát giác từ lâu.
“Không còn cách nào khác, lần này ra ngoài lộ mặt quá nhiều, hành tung của ta sắp không giấu nổi!” hắn cười tự giễu “Phải về rồi!”
Dung Ly nắm tay Viễn Chi phóng xuống, vứt cho Minh Khuê một bình dược
“Cầm lấy, đừng để chưa kịp lên ngôi đã chết giữa đường.”
Nhìn thấy ánh mắt phân vân của Minh Khuê, Viễn Chi giải thích, “Đây là dược chữa thương, tuy nhiên, sẽ khiến vết thương không lành lại mà càng trông đáng sợ hơn, nhưng ngươi vẫn không bị ảnh hưởng gì.”
Minh Khuê gật đầu giấu bình dược vào tay áo, ngắn gọn cảm kích
“Đa tạ hai vị đã ra tay giúp đỡ!”
Dung Ly chầm chậm lên tiếng
“Nửa tháng sau, triều đình Vân Nhạc sẽ loan tin tìm thấy thập thất hoàng tử Nam Yên, đến lúc đó, ngươi tự biết nên làm thế nào.”
Minh Khuê gật đầu “Còn thỉnh ngươi giúp ta tìm một đám thổ phỉ, có thêm những vết thương không được chữ trị này và lời của ngươi, hoàng đế và đám người Nam Yên chắc chắn sẽ tin sái cổ.”
Nghe thấy lời này, Viễn Chi nhíu mày băn khoăn “Ngươi buông bỏ sao?”
Đến nước này, ánh mắt Minh Khuê chỉ còn vô vọng, như bị trút bỏ ánh sáng, toàn thân hắn thẩn thờ vô lực, giễu cợt nói “Thái tử phi, người thấy ta dẫn binh đánh Vân Nhạc thì có bao nhiêu phần thắng?”
“Ngươi có thể không dùng tu vi lên đánh với Dung Chân một trận” Viễn Chi cười cười “Không sao! Thua nhiều sẽ quen!”
“Vậy thì đem quân bao vây Thương Khung tông môn thì sao?” Minh Khuê tiếp tục gượng hỏi.
Dung Ly thay Viễn Chi liếc mắt một cái, thầm ám chỉ, ngươi bị thần kinh à?
Thảo nào đời trước tên điên này cứ cắn mãi Dung Lạc không bỏ, đánh đuổi mãi không đi, thì ra là mang cái tư tưởng vặn vẹo này đấy à?
“Thật ra” Minh Khuê cười khổ “Nếu không gặp được hai người, ta có thể sẽ không biết trời cao đất dày mà đem bình tấn công Vân Nhạc thật.”
“Ỏ, bàn công chúa còn chưa thấy qua người nào có cái gan này đó!” Một giọng nữ hài thanh lảnh vang lên, đi kèm với tiếng đập cánh phành phạch, xé gió lao vút xuống rừng cây.
Dung Lac ngồi trên lưng bạch hạc, hồng y rực rỡ chỉ vàng, trên tay ôm Thất nhi nằm lim dim, mỗi làn gió lướt qua người nàng, lại vang lên tiếng leng keng, nghe như tiếng chuông gió thánh thót.
Dung nhan mỹ lệ tuyệt trần được ánh trăng tô điểm, bừng sáng cả một khu rừng, cỏ cây hân hoan xào xạc, thật là một cảnh đẹp ý vui.
Quả nhiên, không hổ danh đệ nhất mỹ nhân Vân Nhạc!
Bạch hạc lượn vài vòng trên không trung, tìm chỗ đáp xuống, Dung Lạc cũng theo đó mà lượn lờ dưới ánh trăng sáng thêm vài vòng, như một đóa hoa nở rộ giữa bầu trời đêm, đỏ rực động lòng người.
“Hoàng huynh, hoàng tẩu!” Dung Lạc thoáng cái đã phóng xuống trước mặt ba người, vui vẻ kiêu ngạo nói “Hai người xem nè!”
Vừa nói, nàng vừa triệu hoán ngự kiếm, vung tay, một cơn gió thoảng qua, khiến một hàng cây ngã rạp trong vô thanh vô thức.
Dung Ly nhướng mày, cầm tay Dung Lạc lên dò xét, hỏi “Hồi phục?”
Từ khi Dung Lạc mất thần mạch, cả kiếm nàng cũng dùng không được thông thạo nữa, chỉ dùng một chút phù chú và võ công phòng thân.
Không có thần mạch, nàng cảm thấy đường kiếm không được mạnh mẽ như trước, cũng lười xách ngự kiếm chạy nơi nơi.
Nhưng giờ đây, nàng lại có thể vui vẻ trở lại rồi. Dù sao, cầm ngự kiếm gây họa vẫn thích hơn nhiều!
“Ân” Dung Lạc cao hứng gật đầu “So với trước kia không bằng, nhưng …” Nói đoạn, nàng trừng mắt nhìn qua Minh Khuê “Có thể đập chết những tên vo ve trước mặt ta!”
Minh Khuê hít một ngụm khí lạnh.
Dung Lạc nhìn kỹ mặt Minh Khuê, đột nhiên hét lên “Chó điên?!”
“...”
Không khí phút chốc tràn ngập sượng sùng.
Dường như không chỉ có mọi người, chính Dung Lạc cũng bất ngờ lắm, nàng nhíu mày băn khoăn, suy nghĩ một lúc lâu, cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy.
Những việc như xuất khẩu cuồng ngôn trước mặt người khác, Dung Lạc tự biết bản thân mình sai, nên đành cúi đầu xin lỗi
“Xin lỗi nha! Ta tự dưng ăn nói thất lễ như vậy!”
Lần này đến lượt Dung Ly sững sờ, nghi hoặc nhìn Dung Lạc.
Minh Khuê xua tay bảo không sao, lòng thầm nghĩ, đùa à, ai lại dám đắc tội vị này?!
Tiếng xấu đồn xa, ngang ngược thành thói, không có chuyện không dám làm, chỉ có chuyện không muốn làm, được sủng đến sắp leo lên bàn thờ ngồi.
Phỏng chừng xin lỗi người khác đã là giới hạn cao nhất của nàng ta!
“Ca” Dung Lạc híp mắt ám chỉ “Ban nãy ta thấy một con chuột trắng bị thương thập thò đằng kia, chạy mất rồi!”
Mắt thấy Minh Khuê mơ hồ nghi hoặc suy đoán ý tứ của Dung Lạc, Viễn Chi và Dung Ly chớp mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, Dung Ly đành lôi Dung Lạc ra chỗ khác nói chuyện, còn Viễn Chi ở lại, nói bóng gió cho Minh Khuê hiểu, lời Dung Lạc nói chỉ là chuyện chính sự trong triều đình Vân Nhạc.
Minh Khuê nghe vậy, nghi hoặc trong lòng cũng tự vơi bớt, âm thầm cáo từ.
Minh Khuê ù chạy về, cánh cửa phòng Thanh Nghi đang khép hờ, hắn ghé mắt vào trong quan sát.
Đèn dầu đã tắt ngúm từ lâu, trong màn đêm, hương khói bay lượn lờ, mùi thảo dược quấn quít cùng mùi cỏ cây, trôi khắp phòng. Người nằm trên giường vẫn nhắm chặt mắt, đôi mi run run, trung y ngay ngắn, nằm cuộn tròn trong chăn ấm, hơi thở yếu ớt vẫn đều đều, gương mặt an tĩnh ngủ say.
Có thể là do hắn đã quá đa nghi.
Minh Khuê nghĩ vậy, chịu đựng cơn khó chịu từ vết thương truyền đến, nhanh chóng khép cửa, bước ra ngoài.
Có lẽ hắn không chú ý đến, dưới chăn, bàn tay Thanh Nghi nắm chặt, đôi môi trắng bệch không còn chút máu, đôi giày bên giường y tự lúc nào đã dính đầy bùn đất.
Mà ở một nơi xa xa, Dung Ly đang chất vấn Dung Lạc
“Muội không biết hắn?”
Ánh trăng trên đỉnh đầu rơi xuống người nàng, xinh đẹp như hoạ, vừa mị hoặc vừa yêu diễm, nàng dùng ánh mắt lấp lánh của mình dò xét Dung Ly
“Không biết!”
“Thật sự?”
“Huynh thật buồn cười” Dung Lạc dời ánh mắt, sự chú ý của nàng rơi vào khoảng không tối mịt phía trước, nghiêng đầu trả lời “Thời gian này đời trước muội còn đang điều tra chuyện của huynh, còn hai người đều đã bị bêu đầu từ cái hôm chúng ta xuất phát rồi! Muội làm sao biết hắn?”
Cả người Dung Ly rơi vào trầm mặc, con ngươi dần bị bóng tối che phủ.
“Ca!” Dung Lạc đảo mắt, trầm giọng nhắc nhở “Muội không quản huynh có bao nhiêu bí mật, nhưng chuyện nặng chuyện nhẹ, huynh cần cân nhắc cho thật kỹ. Muội sẽ vĩnh viễn đứng cùng chiến tuyến với huynh, nhưng không có nghĩa là muội thích bị lừa gạt.”
Đến lúc có chuyện xảy ra, nàng không muốn cái gì mình cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, càng không biết phải làm thế nào, ứng phó ra sao, cảm giác bất lực vô vọng đó, dù đã trải qua một đời, cũng khiến nàng không thể nào quên được.
Giống như một tên phế vật bị tất cả lừa gạt, vứt bỏ, mặc cho số phận đưa đẩy, ngay cả thống hận cũng không thể làm được.
“Thần mạch của muội … là tiên đế chữa?” Dung Ly không mặn không nhạt hỏi.
Dung Ly vừa dứt lời, Dung Lạc đã ném Thất nhi xuống đất, không kiên nhẫn phủi phủi tay áo, quay đầu nhìn Dung Ly,
“Không muốn nói thì đừng nói!” Đừng chơi trò đánh lạc hướng rẻ tiền như vậy!
“Thôi được rồi!” Dung Ly thở dài nhận mệnh “Ký ức của ta có dấu hiệu rối loạn, gần đây tần suất ta mất kiểm soát càng nhiều thêm … Ta sợ, đến lúc cực hạn, sẽ tổn thương y.”
Dung Lạc khép hờ mi mắt, như đang suy nghĩ thứ gì đó, nàng lạnh nhạt hỏi “Nguyên nhân?”
“Ta đã quay ngược thời gian hai lần, trước cả muội!”
Dung Lạc mở to mắt, kinh ngạc nhìn Dung Ly, chỉ thấy hắn dần rơi vào bóng đêm cô độc, trầm mặc.
Vừa đáng sợ vừa lạnh lẽo.
“Có còn nhớ chuyện mà ta kể cho muội” Dung Ly cất tiếng “Ta từng đi vân du thiên hạ vấn hồn để tìm phụ hậu, khi đó ta gặp Viễn Chi lưu lạc bên ngoài, ta bèn thu lưu y. Sau đó y vì ta mất mạng, còn mất luôn cả tên trong sinh tử luân hồi, ta mới biết được tình cảm trong lòng của y. Ta buông bỏ chuyện phàm giới, phi thăng thành thần, tìm được cách nghịch chuyển thời không. Lần này, ta tìm được y sớm hơn, đem y bảo bọc nuôi lớn trong hoàng cung. Nhưng trong cung thâm hiểm, lòng người tàn độc, lời đồn thổi khó nghe, tất cả mọi thứ y đều âm thầm chịu đựng. Trong lúc ta không chú ý đến, Viễn Chi đã bị người của quý phi tra tấn đến chết.
Ta tiếp tục phi thăng, nghịch chuyển thời không, lần này, ta tuyệt tình đẩy y ra xa, cho y bái Viễn Chân thần quân làm sư, tu tiên đạo. Từ đó về sau, dù y có làm gì, giúp đỡ ta bao nhiêu, ta vẫn luôn tránh né, thế nhưng y vẫn ngốc nghếch âm thầm giúp ta chắn thiên phạt. Đời trước muội cũng đã biết, một lần thiên phạt xảy ra, bọn ta bỗng dưng bị tập kích, mất mạng. Vì đời này là do muội nghịch chuyển, nên ký ức của ta cũng tự động không còn, nhưng khi muội giúp ta bổ khuyết thần mạch, ta đã nhớ lại tất cả.
Mọi chuyện xảy ra còn phức tạp hơn rất nhiều, nhưng muội chỉ cần hiểu, mỗi một đời, Viễn Chi đều chết trước mặt ta, còn ta, chỉ vô lực nhìn y năm lần bảy lượt tan biến.”
Nói đến đây, giọng nói của Dung Ly đã không còn duy trì bình tĩnh nữa, gân xanh trên cổ hắn nổi lên quỷ dị, mà đôi tay nắm chặt lại run bần bật.
Trong đầu Dung Ly vô thức tái hiện lại những hình ảnh huyết nhục đan xen, Viễn Chi nằm thoi thóp trong vòng tay hắn, chậm rãi nhắm mắt, vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa.
Ba đời trước kia, cả câu yêu hắn, Viễn Chi cũng đều chưa kịp nói.
Người yêu hắn hơn cả sinh mệnh, người hắn nguyện dùng cả sinh mệnh để bảo hộ, y cứ như thế biến mất, cho dù hắn điên cuồng thế nào, đau khổ cầu xin thế nào, y cũng không trở về.
Ba đời, y chết trước mắt hắn tận ba lần!
Trải qua rồi, người bình thường đều đã sớm điên loạn.
Thời gian đã trôi quá lâu, hắn tưởng mình đã quên, nhưng thì ra, hắn vẫn còn nhớ như in những ký ức đó.
Trong những ngày tháng làm thần cô độc kia, mỗi đêm, hắn sẽ ôm xác Viễn Chi chìm vào giấc ngủ, chịu đựng từng cơn ác mộng lặp đi lặp lại không hồi kết.
Đau khổ và điên cuồng xâm chiếm toàn bộ con người hắn.