Sau cùng, dưới sự uy hϊếp trắng trợn của Dung Ly, bọn nhóc đành phải cắn răng tiến đến, run như cầy sấy mà đi đập tượng.
Đứa nào mạnh đứa đó có quyền!
Nhưng Minh Khuê dường như ăn trúng thuốc nổ, một đòi hai phải không cho ai động đến pho tượng kia
“Này … này … các ngươi … các ngươi … “
“Các ngươi quá đáng ….”
“Không được đập, này, ta nói không được đập nghe rõ chưa?”
Không ai quan tâm cả!
So với một bức tượng, thì người đứng chình ình đằng kia đáng sợ hơn.
“Này … khốn kiếp … dừng lại … ta bảo dừng lại”
Mắt thấy không ngăn cản được nữa, Minh Khuê gào ầm lên
“Dung Ly … các đồ khốn kiếp này, con mẹ nó, ngươi có phải đã biết rồi không? Ngươi … ngươi …”
Dung Ly vẫn bế Viễn Chi đứng đó, không muốn trả lời.
Ai rảnh?!
Thanh Nghi chau mày, nghiêm nghị nhắc nhở
“Minh Khuê!”
Chỉ thấy Minh Khuê bỗng nhiên phát cuồng, hùng hùng hổ hổ xông lên
“Con mẹ nó, ngươi có lương tâm không vậy? Muội ấy vô tội, vô tội, ngươi muốn gì? Ngươi con mẹ nó muốn đuổi cùng gϊếŧ tận phải không?”
Dung Ly hờ hững đáp
“Năm ngàn giới quy dạy ra một người như ngươi?”
“Đừng giả ngu giả đần với ta, ngươi con mẹ nó không phân biệt phải trái đúng sai, ngươi con mẹ nó không đáng làm thần!”
Bốp!!!
Lời vừa phát ra, Minh Khuê bị tát một cái, đầu óc choáng váng, sống lưng cứng đờ, đứng đối diện hắn là Thanh Nghi mặt đầy giận dữ, đôi mắt y đỏ bừng.
Thanh Nghi giận thật rồi!
Lòng Minh Khuê quặn thắt.
Hắn không cố ý, hắn chỉ là ... chỉ là ...
Ngay lúc này, một giọng nữ hài nôn nóng cất lên
“Đừng đánh huynh ấy!”
Giọng nói mềm mại tựa mặt hồ mùa thu, phát ra từ pho tượng đen thùi xấu xí, khiến cho không khí nhất thời tĩnh lặng.
“Là muội, là muội không tốt, đã liên lụy huynh ấy, là muội đã rút cạn sự sống của nơi đó, huynh ấy muốn bao che cho muội, mới bỏ muội vào đây, đem theo bên người!”
Minh Khuê trong chốc lát tỉnh lại, cúi đầu im lặng không nói, thỉnh thoảng len lén nhìn sang Thanh Nghi.
Giọng nữ hài kia vẫn tiếp tục
“Muội không thể ra ngoài, đất sét này là dùng linh lực của huynh ấy nặn ra, nếu không có nó muội sẽ lại rút cạn sự sống của mọi người, mọi người đừng đập!”
Trong lúc mọi người còn bàng hoàng, Dung Ly buộc miệng lên tiếng
“Thật xấu!” Xấu đau xấu đớn.
Nếu có người nặn cho ta một cái vỏ như thế này, ta có hủy diệt hết thế giới cũng không chui vào.
Minh Khuê tâm trạng đang buồn phiền ảo não lén lút nhìn Thanh Nghi, vừa nghe được câu khinh bỉ của Dung Ly đã nổi đóa
“Xấu thì sao? Tay nghề ta không tốt như vậy đó, không đẹp thì đừng có dòm!”
“Một đứa con nít ba tuổi còn nặng đẹp hơn ngươi!” Dung Ly tiếp tục chê bai “Còn nữa, con nít dù ồn ào nhưng cũng không có mắng chửi thô tục như ngươi!”
Nuôi ngươi không bằng nuôi một đứa con nít ba tuổi!
“Ngươi … ngươi … ta thì sao? Ngược lại là ngươi, ngươi tính tình xấu như thế, có cho người khác cũng không thèm!”
“Không cần, ta có thê tử rồi! Ngươi mới không ai thèm, cả đời cũng không ai thèm!”
“Ai nói, ta … ta …”
“Ngươi dám nói ngươi có ái nhân?”
“...”
Khum!
Mặc dù chưa đắc đạo thành tiên, động tình sẽ không bị lôi kiếp đọa tiên đánh, nhưng năm ngàn giới quy của tu tiên giả cũng không phải để chơi!
Nói có một tiếng, cho ngươi ăn đinh tiêu hồn và roi tán tiên thay cơm luôn!
Dung Ly cười miệt thị.
Thật đáng thương!
Minh Khuê tức đến đỏ mắt, mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn phải cắn răng ngậm miệng, thầm rủa trong lòng.
Nhìn gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Dung Ly, Minh Khuê nghĩ, hắn nhịn, nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn.
Vô lại không đáng sợ, đã vô lại còn mạnh hơn mình mới là đáng sợ!
Lại là câu nói đó, đứa nào mạnh đứa đó có quyền!
Tình huống căng thẳng nay đã thành truyện cười.
Thanh Nghi dở khóc dở cười lắc đầu, tiến đến pho tượng, ôn nhu hỏi
“Muội từ đâu đến? Có thể kể hết mọi chuyện cho ta nghe không?”
Pho tượng lắc lắc trên nền đất, gây ra tiếng lộc cộc, mới trả lời
“Muội không biết, nhưng từ khi có ý thức, muội đã ở cái hố trong rừng! Sau đó, muội cảm thấy đói rất đói, nhưng không có gì để ăn cả.
Thỉnh thoảng bên cạnh có vài cái bóng đen xuất hiện, muội liền phát hiện ra, muội có thể ăn bọn chúng để đỡ đói.
Sau đó, muội gặp được Minh Khuê ca ca, ban đầu huynh ấy muốn đánh muội, đáng sợ lắm cơ, nhưng sau này, huynh ấy thường bắt cho muội rất nhiều bóng đen về ăn.
Về sau, Minh Khuê ca ca nói huynh ấy phải tìm ân nhân, phải đi rồi, nên muội sống trong rừng, trong cái hố thường có rất nhiều đồ ăn nên muội không đói nữa.
Một ngày kia, có một đám người xuất hiện trong rừng, bọn họ là người xấu, mùi ở trên người rất khó ngửi, bọn họ thả ra một đống bóng đen buồn nôn. Nhưng Minh Khuê ca ca từng nói, nếu muội nhìn thấy bóng đen, phải ăn cho hết, nếu không nó sẽ đi hại người, muội đành ráng ăn hết bọn chúng.
Nhưng mà bọn chúng nhiều quá, lại khó nuốt, bụng muội không chịu nổi, nên muội mất đi ý thức, lúc tỉnh lại thì đã thành ra như vậy.
Muội sợ quá tìm một chỗ trốn đi, là Minh Khuê ca ca tìm được muội, nặn vỏ cho muội chui vào để không liên lụy người khác nữa. Muội ngồi trong tay áo của huynh ấy đi theo mọi người đến đây.
Là muội tự muốn ra ngoài, không phải là chủ ý của huynh ấy đâu!
Vả lại, là do muội xấu xí sẵn rồi, không phải huynh ấy nặn xấu đâu!”
Thanh Nghi cười nói
“Yên tâm đi, muội không xấu, muội rất xinh đẹp nữa là đằng khác!”
Pho tượng lộc cộc lên tiếng
“Không phải đâu, là do huynh chưa thấy muội thôi, bọn họ nói muội xấu xí nên mới vứt muội đi!”
“Đừng nghe bọn họ!” Thanh Nghi khẳng định “Muội chắc chắn là cô bé xinh đẹp nhất ta từng thấy!” cũng là cô bé thiện lương nhất ta từng thấy.
Pho tượng ỉu xìu
“Vậy là huynh chưa thấy nhiều người đẹp rồi, muội từng thấy rất nhiều người đi vào núi, có người đẹp muốn xỉu luôn, ừm, Minh Khuê ca ca cũng đẹp, huynh cũng đẹp, ca ca xinh đẹp tối hôm qua nháy mắt với muội cũng đẹp.”
Thanh Nghi dở khóc dở cười
“Ca ca xinh đẹp là ai?”
Pho tượng lộc cộc trả lời
“Là huynh ấy đó, huynh ấy đang nằm ngủ đó, huynh ấy đẹp nhất trong số những người muội gặp trước đây, ừm, muội nghe người ta nói, người đẹp như vậy gọi là hồ ly tinh chuyên đi hút dương tinh, là hồng nhan họa thủy! Huynh ấy rất đẹp rất đẹp như vậy luôn đó!”
“...”
Tiểu muội muội, muội có chắc đó là khen không?
Thật là trẻ nhỏ học cái gì không học lại đi học lỏm mấy cái này.
Dung Ly mím môi nhịn cười.
Nếu để Viễn Chi biết được, y sẽ không cho hắn chạm vào nữa đâu.
Thật may, Viễn Chi không nghe thấy, quả nhiên mình liệu sự như thần, chắn trước khỏi họa!
Thanh Nghi bỗng chốc nhớ lại những hành vi không kiêng nể gì của hai người kia trong suốt chuyến đi, trên mặt xuất hiện rạng mây hồng, y ho khụ một tiếng, hỏi
“Là ai nói vậy?”
“Thì những người đi rừng đó!” Pho tượng đương nhiên mà trả lời
“...”
Kinh nghiệm xương máu, đi đâu cũng phải giữ mồm giữ miệng, nếu không sẽ dạy hư con cái nhà người ta.
Thanh Nghi nghiêm giọng dạy bảo
“Sau này ta sẽ dạy chữ cho muội, không được học những thứ đó nữa!”
Pho tượng lộc cộc ngoan ngoãn gật đầu, khiến tất cả mọi người đều một phen ấm lòng.
“Ngoan” Thanh Nghi xoa đầu nó.
Dung Ly lúc này mới lên tiếng
“Xong chưa? xong rồi thì đập tiếp đi!”
Chưa kịp đợi mọi người hoàn hồn, Minh Khuê đã lên tiếng chửi đổng
“Ngươi con mẹ nó có tim có phổi không vậy? Ngươi không hiểu tiếng người à? Đã bảo là lỗi không phải do muội ấy, người còn phát điên cái gì?”
“Minh Khuê!!” Thanh Nghi nghiêm giọng nhắc nhở, sư đệ này của hắn, ăn nói ngày càng thô lỗ.
Lần này, Dung Ly phá lệ trả lời
“Nếu ta muốn nó chết, nó sẽ không sống qua ba khắc” Chứ đừng nói còn sống đến giờ này
Nhưng Minh Khuê vẫn nhảy dựng
“Vậy ngươi muốn làm gì? Bây giờ mà đập vỡ pho tượng là chết cả lũ đó hiểu không? Ngươi bị ngu à?”
Dung Ly cười mỉa
“Ta là thần!”
“...”
Quên!
Cãi lộn quen rồi, quên đứa nào làm ông nội đứa nào làm cháu luôn, hiểu không?
Mặc dù vậy, Minh Khuê vẫn ấp úng
“Nhưng nó từ oán khí của những đứa trẻ nơi hố chôn người sinh ra, thân bị nguyền rủa, lại ăn phải tử khí của tà tu …” Ngươi chắc làm được không?
Dung Ly không thèm đáp, dùng thần lực đập vỡ pho tượng, một đạo ánh sáng màu vàng lóe lên, ba trùm lấy không gian.
Một lúc sau, ánh sáng màu vàng biến mất, trên đất xuất hiện một nữ hài mười hai mười ba tuổi, gương mặt trắng bệch như người chết, đôi đồng tử màu trắng, cả tóc cũng màu trắng nốt, nếu nhìn kỹ, trên hai tay hai chân của cô bé còn có tầng tầng lớp lớp vảy hình thù kỳ dị, còn đôi bàn tay thì có đến sáu ngón.
Dung Ly lúc này đã xong việc, mới ôm Viễn Chi biến mất, để lại một câu
“Muốn làm sao thì làm, về tự mình nhận tội với sư phụ của các ngươi là được!” Đứa nào gây chuyện đứa đó tự chịu, ta không có liên quan.
Thân làm tiên môn đệ tử, lại bao che cho một con ma bị nguyền rủa, con ma này lại gây ra chuyện lớn như vậy!
Minh Khuê toát mồ hôi hột, nghĩ đến roi tán hồn của chấp pháp đường, tự cầu phúc cho mình.
Bình thường hắn là khách quen của nơi đó, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có những tội như xuất khẩu cuồng ngôn, nóng tính đánh người, đi học muộn, ngủ gật trên lớp, thi thoảng lỡ tay phá cái này cái kia, lần bị trưởng lão chấp pháp đường quất nhiều roi nhất chỉ có bốn mươi cái, vậy mà đã khiến hắn ba tháng nằm trên giường.
Tuy được Thanh Nghi sư huynh mỗi ngày đút thuốc, thay thuốc cho rất hạnh phúc, nhưng mất nửa cái mạng thì cũng không có hạnh phúc lắm đâu.
Lúc Minh Khuê còn đắn đo suy nghĩ, Thanh Nghi đã đem y phục hồi nhỏ của mình cho cô bé mặc vào xong xuôi, y lên tiếng
“Lần này ta sẽ đi chấp pháp đường thay đệ” Dẫu sau thì hắn cũng phải nhận phạt, nhiều hơn một chút hay ít hơn một chút có quan trọng gì!
“Không được!” Minh Khuê cật lực phản kháng “Chuyện do đệ gây ra, huynh đừng lo chuyện bao đồng, ta không cần, nhiều nhất là mấy trăm roi, còn có thể làm gì được đệ!”
Thanh Nghi gõ trán hắn, nói
“Đừng có cậy mạnh, tu vi ta cao hơn đệ, một chút roi đó sẽ không sao, hơn nữa, ta đã nhận con bé làm muội muội, không thể không có liên can được!”
Minh Khuê vò đầu bứt tai, lo lắng muốn trọc đầu
“Huynh … huynh nhận nó làm muội muội làm gì? Huynh … ai!!”
Thanh Nghi cười cười, nghĩ bụng, là do chúng ta vốn dĩ giống nhau.
Thanh Niệm, lúc bé Thanh Nghi từng muốn có một muội muội, y nghĩ rằng nếu như mình có muội muội, y sẽ đặt cái tên này cho nó!
Sau mấy trăm năm, cuối cùng cũng được như sở nguyện.
Cuối cùng, Thanh Nghi cũng có người nhà đúng nghĩa.
“Nhưng … “ Một người lên tiếng “nếu nuôi nó, chúng ta phải đi tìm oán linh cho nó ăn a~”
Tất cả đều bừng tỉnh đại ngộ.
Vậy là phải tăng thêm việc cần làm!
Haizz, nuôi một muội muội thật không dễ dàng a~