Nhật Ký Cầu Yêu Của Xui Xẻo Tiên Nhân

Chương 27: Những việc đã xảy ra, làm sao có thể vãn hồi ...




Không để bọn họ chờ lâu, chỉ trong vòng một canh giờ sau, một đám người đã đứng trước ngôi miếu hoang, đứng đầu là một gã đàn ông mái đầu đã tấm lấm hoa râm, ăn mặc phục sức trông có vẻ là nhà khá giả, xung quanh có khoảng mười gia đinh cùng người hầu.

Dung Ly để Thanh Nghi ra ứng phó một lúc, sau đó mới dẫn Viễn Chi bước ra ngoài lộ diện.

Thanh Nghi thấy vậy, lễ phép nói

“Phụ thân, vị thúc thúc này là Lục lão gia, ngài ấy muốn mời chúng ta qua trang viên của thúc ấy tá túc qua đêm, nhân tiện nhờ phụ thân người khám cho thúc ấy!”

Quả nhiên là vị lão gia vừa mới nạp thêm người thϊếp thứ hai mươi mà Viễn Chi nói hôm qua!

Dung Ly làm ra bộ mặt bất ngờ, hỏi

“Ta nhìn qua thấy ngài cực kỳ khỏe mạnh, thứ lỗi cho ta mạo muội hỏi, ngài mắc chứng bệnh gì? Tại sao không tìm đại phu khám?”

Lục lão gia trầm mặc khó xử một lúc lâu, mới khom người trả lời

“Ài, chuyện này hơi khó nói, hay để về đến tư gia, ta từ từ kể cho ngài nghe, chỉ mong thần y ra tay cứu giúp thôn dân nơi này, đại ân đại đức này, chúng ta sẽ nhớ mãi không quên”

Thanh Nghi đưa mắt nhìn Dung Ly, nhận được cái gật đầu của hắn, mới tiến lên đỡ Lục lão gia dậy, ôn hòa đáp

“Lục lão gia không cần câu nệ, nếu có khó khăn cứ nói ra, phụ thân bọn ta nhất định sẽ hết lòng cứu chữa, tuyệt không ngoảnh mặt làm ngơ”

Sau khi được an bày ở gia trang, Lục lão gia dẫn bọn họ vào thư phòng, ra dấu cho thuộc hạ đóng kính cửa nẻo, mới bộc bạch

“Nhà ta từ bao đời đã làm địa chủ ở cái thôn này, mắt nhắm mắt mở cũng được coi là dư tiền dư của, nhưng không ngờ, chúng ta phải chịu cảnh đoạn tử tuyệt tôn, không có ai nối dõi hương hỏa tổ tiên, hy vọng thần y giúp ta khám qua cho ta và đám thê thϊếp, xem vấn đề nằm ở đâu?”

Dung Ly cho Thanh Nghi một cái liếc mắt, hắn thì không nhanh không chậm hớp một ngụm trà.

Thanh Nghi nhanh nhạy tiến đến hỏi

“Lục thúc thúc, mong người hiểu cho, cho dù là thần y, nếu không nhìn ra căn cơ của vấn đề, cũng không thể chữa bệnh. Càng huống hồ, phụ thân ta đã nói qua, người thoạt nhìn không có bệnh, nếu người cứ khăng khăng không nói, thứ cho chúng ta lực bất tòng tâm!”

Lục lão gia khựng lại, trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng thở dài than thở

“Thôi vậy, dù sao cũng chết, bí mật này giấu kín còn có nghĩa lý gì nữa!

Nếu mọi người đã nói vậy, thì ta sẽ không dấu giếm nữa, thật ra mọi người là những người khách đầu tiên của Lục gia thôn ta trong suốt mấy trăm năm qua.

Lục gia thôn mấy trăm năm trước không ở trong cái thung lũng bốn bề kín mít này.

Chúng ta ở một nơi bên ngoài, nếu mọi người nghe ngóng sẽ biết được, thôn chúng ta trước đây tuy sống khép kín không tiếp xúc với bên ngoài nhiều, nhưng chí ít cũng từng là một trấn nhỏ đông đúc, có đến mấy trăm hộ dân, cùng nhau trải qua những tháng ngày bình yên hòa thuận.

Mọi chuyện bắt đầu từ khi, một cặp phu phụ trẻ tuổi trong trấn đột nhiên sinh ra một hài tử bị dị dạng, không sống quá ba khắc đã chết yểu, vì gia đình bọn họ sợ bị người khác coi là quái vật, nên cuối cùng, đứa trẻ bị phụ mẫu nó ngấm ngầm ôm đi chôn.

Từ sau ngày đó, cứ như một lời nguyền, những đứa trẻ dị dạng xuất hiện ngày càng nhiều hơn, có đứa con sống được, có đứa thì chết ngay sau khi sinh, nhưng dù sống hay chết, chúng ta đều nhất trí đào một cái hố sâu tít trong núi, vứt những đứa trẻ như vậy vào đó. Chuyện này khiến cả trấn hoang mang lo sợ, tất cả mọi người đều nghĩ rằng chúng ta đã bị bệnh dịch, nhưng loại bệnh này không hiểu sao chỉ xuất hiện ở trấn chúng ta, người ngoài đến cũng không thấy bị cái gì, tìm bao nhiêu đại phu cũng không khám ra được bệnh gì to tát, cứ thế qua mấy trăm năm, hố chôn những đứa trẻ ngày càng lớn, dân số của trấn cũng đã ít đi hơn nửa.

Những người hoảng sợ đào thoát đi tìm nơi sinh sống mới cũng sinh ra những đứa trẻ dị dạng giống như vậy, cuối cùng đều thất tha thất thiểu trở về, chúng ta đành tuyệt vọng chờ từng ngày trôi qua.

Lúc đó, chúng ta ngộ ra, có lẽ trước đây mình đã làm điều gì sai trái đắc tội thần linh, nay bị thần linh quở phạt, đành nhận mệnh sống qua ngày, căn bệnh vô sinh của mọi người cũng từ đó mà ra.

Cho đến khoảng hơn ba trăm năm mươi năm trước, triều đình dường như có biến động lớn, vị quan tri huyện trước đây bị xử tử cả nhà, vị quan tri huyện mới nhậm chức còn rất trẻ tuổi, vừa nhậm chức đã xem xét lại toàn bộ hộ tịch, những thôn xóm xung quanh có rất nhiều hộ gia đình, thậm chí cả thôn không hiểu sao toàn bộ bị bắt nhốt lại.

Lúc đó nghe được tin, chúng tôi cực kỳ bàng hoàng, sau đó nghe ngóng được mới biết, thì ra bọn họ đã vi phạm cải cách mới về hôn nhân của vị tân nhiệm hoàng đế. Trong lúc lo sợ bị bắt lại, chúng tôi đã cùng nhau chạy đến nơi này, nhờ đó mà sống sót tới giờ. Nhưng những đứa trẻ sinh ra càng ngày càng ít, phần lớn đều bị dị dạng, năm thì mười họa mới sinh ra được một đứa mặt mũi trông bình thường, nhất là mười năm trở lại đây, gần như không có một hài tử nào ra đời nữa."

Kể xong, Lục lão gia quay đầu lại

"Nếu mọi người có cách cứu giúp chúng ta, đại ân đại đức này, cho dù có kêu bọn ta làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý trả cho mọi người"

Nhưng trả lời lão chỉ có không khí ngột ngạt vô tận, Dung Ly trầm ngâm không nói, gương mặt thập phần khó coi, những người còn lại cũng tự giác im lặng theo.

Cuối cùng hắn lên tiếng



“Dẫn bọn ta đi đến cái hố đó!”

Lục lão gia nan giải

“Cái này … ta nghĩ mọi người không nên đến thì hơn, chỗ đó tử khí âm trầm, đầy rẫy vật ô uế, để các vị công tử trẻ tuổi đến đó không phải là cách hay!”

Dung Ly gầm giọng, thả hơi thở áp bức của thần linh ra, đôi đồng tử vàng lóe sáng

“Ta bảo ông dẫn bọn ta ra chỗ đó, nhiều lời làm gì, ra ngoài thông báo với toàn cái thôn này, muốn biết tại sao lại như vậy thì ngay lập tức ra đó!”

Đám tu tiên giả đi chung với Dung Ly cả một đoạn đường, lần đầu tiên thấy hắn như vậy, cả đám im thin thít như chim cút, cắn răng chịu cảm giác khó chịu do hắn đem lại, không hiểu cũng không dám hỏi. Cả Minh Khuê ngày thường ngang ngược cũng bị làm cho nội tâm run rẩy. Khác biệt lớn nhất chỉ có Thanh Nghi, người này vậy mà cực kỳ bình tĩnh, cho dù có khó chịu cỡ nào cũng không biểu hiện ra ngoài, thậm chí đôi khi còn thất thần.

Dung Ly lần này thật sự phát ra nộ khí không nhỏ!

Có đôi khi, lão hổ mà thân thiện quá, người ta sẽ nghĩ chúng là mèo nhà.

Lục lão gia toát mồ hôi hột, hai chân run rẩy chạy ra ngoài, phân phó cho gia đinh gọi tất cả mọi người trong nhà tới, sau đó lật đật triệu tập tất cả mấy chục hộ dân, nói cho bọn họ biết thần y muốn cả thôn tập hợp ở hố chôn người.

Dù không đến đủ, với thực lực của đám người Dung Ly hiện giờ, cũng có thể khiến bọn họ ngoan ngoãn đến cho đủ.

Đến khi mọi người lật đật đến đủ thì Dung Ly đã đi vòng quanh cái hố được mấy lần, cả gương mặt tối sầm lại, khiến người khác thở cũng không dám thở.

Viễn Chi nhẹ xoa tay hắn trấn an, đôi mắt lộ ra thập phần lo lắng.

Dung Ly liếc mắt kiểm tra, sau khi xác định quả thật đã đủ người mới đưa ra lệnh bài của thái tử.

Nếu có Hàm Yên ở đây thì tốt hơn, những chuyện này khâm sai đại nhân ra mặt dễ bề xử lý mọi chuyện, còn hắn đứng đây thì sẽ khiến người khác quá mức hoảng loạn.

Nhưng dù là ai cũng được, phải có người đứng ra dọn dẹp cục diện khó coi này.

Thân là thái tử, những quyết sách mà phụ hoàng đưa ra, hắn đã đọc không ít hơn mười lần.

Trong đó, nói về cải cách hôn nhân của phụ hoàng, ngoài cho phép hôn nhân không ràng buộc giới tính ra, còn có một điều rất quan trọng được nhấn mạnh rất nhiều lần, khiến cho biết bao nhiêu gia đình phải ly tán, gây ra sóng gió ngập trời, nhưng vẫn được cưỡng chế thi hành.

Đó là, những người có quan hệ huyết thống trong vòng ba đời không được kết hôn sinh con đẻ cái, dù cho có là nạp thϊếp cũng không được.

Trước đây luôn thịnh hành lấy người đồng tộc, biểu huynh biểu muội trong cùng một nhà lấy nhau, có nơi lạc hậu hơn còn thú cả tỷ muội cùng cha khác mẹ, điều lệ này vừa ra đã đi ngược lại truyền thống từ trước đến nay, khiến cho bao nhiêu gia đình chao đao, thậm chí cả quan lại cũng có người lên tiếng ngăn cản.

Nhưng không ai biết phụ hoàng dụng tâm lương khổ thế nào, điều này là chính ngài đã học được từ một vị thần y quá cố, vì để bảo toàn cho con cháu đời sau, không thể để bọn họ tiếp tục lσạи ɭυâи như vậy được nữa.

Lệnh bài thái tử vừa đưa ra, biết Dung Ly không kiên nhẫn giải thích nổi, Viễn Chi đã tháo đấu lạp xuống, trầm giọng quát

“To gan, gặp thái tử điện hạ còn không mau mau quỳ xuống!”

Mấy trăm người dân vừa nghe đã run sợ mà quỳ, dù sao thì bọn họ cũng là những người đào tẩu đi, nhất là Lục lão gia, lão sợ đến gương mặt trắng bệch, trông như sắp ngất đến nơi, âm thầm tự mắng bản thân ngu ngốc, sống mấy trăm năm ở nơi này, vậy mà tâm phòng người cũng biến mất.

Nhìn thấy trong đám thê thϊếp của lão ta có vài người rất giống với lão, Viễn Chi âm thầm lắc đầu kêu khổ, lên tiếng

“Các người chưa biết mình phạm vào lỗi gì, chưa hiểu hết thánh ý đã tự mình bỏ trốn, nay sự việc mới trở thành như vậy, hiện tại xem như đã cùng đường mạt lộ, không còn cứu chữa được nữa”

Mọi người nghe xong đều nghi hoặc, chuyện bọn họ bỏ trốn thì liên quan gì đến chuyện cứu chữa này?

“Năm đó, trong cải cách của phụ hoàng, tuyệt đối cấm những người có quan hệ huyết thống gần nảy sinh quan hệ vợ chồng, nếu không đời sau sẽ bị hủy hoại. Các người từ xa xưa đã sống tách biệt với bên ngoài, mấy trăm hộ dân lấy đi lấy lại lẩn quẩn chỉ có mấy người, cộng thêm việc thú người trong tộc làm thê thϊếp, cuối cùng phải chịu cảnh vạn kiếp bất phục.

Những người có họ hàng gần sau khi có con với nhau, nếu may mắn đứa trẻ đó sẽ bình thường, nhưng các thế hệ sau cứ tiếp tục như vậy nữa, trong đám con cháu chắc chắn sẽ sinh ra những đứa trẻ dị dạng. Còn nếu không may mắn, bọn họ sẽ trực tiếp sinh ra một đứa trẻ lục phủ ngũ tạng không đầy đủ, cơ thể bị biến dạng, hoặc mỉm cưỡng lành lặn thì cũng bị ngu đần si ngốc. Sau khi trải qua đời sau rồi đời sau nữa, cuối cùng cũng chỉ quy tụ về một kết quả, đó chính là các ngươi hiện giờ cùng cái hố chôn người này đây.

Nói đến đây, các người đã hiểu hết chưa?”

Mấy trăm con người hoang mang lo sợ nhìn nhau, không thể tin vào tai mình.

Có người bắt đầu giở giọng run rẩy



“Ngài nói dối, rõ ràng chúng ta từ bao đời đều kết hôn như thế, tại sao tổ tiên không bị gì, đến lượt chúng ta lại bị, ngài đừng tưởng chúng tôi sẽ tin, cút, mau cút!”

“Đúng vậy, cút đi, chúng tôi không hoan nghênh các người!”

“Cút đi!”

"Bọn ta chỉ nhất thời bị thần linh trách phạt, sinh ra quái vật, các ngươi thì biết cái gì, hiểu cái gì mà nói?!"

“Đồ sao chổi, cút đi, cút hết đi!”



Lúc tiếng la hét mắng chửi lên đến đỉnh điểm, Dung Ly không nhịn được nữa, gầm lên

“Bắt lấy hết bọn họ, dán kín miệng lại cho ta!”

Một đám tu tiên giả trẻ tuổi bị Dung Ly dọa đến răm rắp nghe lời.

Một khắc sau, trước cửa huyện nha, một đội ngũ rầm rộ đạp cửa tiến vào, dẫn đầu là Dung Ly và Viễn Chi, hai người giờ đã khôi phục một thân hoa lệ phục sức, khoác long phượng hoàng bào vào, dung nhan đã nổi bật lại càng thêm thập phần xuất chúng, nhưng quý khí áp bức lại khiến người khác khó lòng nhìn thẳng.

Xung quanh huyện nha bắt đầu có người dân tụ tập lại chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán xôn xao. Không biết là đại nhân vật nào xuất hiện, tự nhiên từ trên trời rơi xuống đường lớn, dọa bọn họ một phen sợ hết hồn.

Quan tri huyện vừa nghe động tĩnh đã mũ miệng chỉnh tề đứng trước sân, ngoại trừ một vị phụ tá lớn tuổi và hai hàng binh lính đứng sau, còn có một nam nhân lạnh mặt cao lớn ôm kiếm đứng bên cạnh.

Thoạt nhìn, vị tri huyện này có vẻ là một người quân tử chân chính, trạc tuổi An vương, nhưng trông gầy gò mảnh mai hơn nhiều, Dung Ly không muốn dài dòng, trực tiếp đem lệnh bài đưa thẳng ra.

Nhận thấy người đến là thái tử điện hạ và thái tử phi, vị quan tri huyện lập tức cung kính quỳ xuống, khiến cho tất cả phụ tri huyện đều quỳ rạp theo

“Hạ quan kiến qua thái tử điện hạ, kiến qua thái tử phi. Không biết hôm nay hai vị đại giá quang lâm, là có sự tình nào nghiêm trọng xảy ra sao?”

Quả nhiên, trông nhỏ yếu nhưng không hề ngu ngốc chút nào, ngược lại, còn rất tức thời.

Dung Ly sai đám Minh Khuê đem mấy trăm dân làng bị trói thành hàng lên, mấy trăm người im lặng như thóc, vứt qua binh lính của tri huyện, lạnh giọng quát

“Tự xem đi!”

Vị quan tri huyện này lần lượt đi xem kỹ từng người, đi đến một số cặp vợ chồng thì khựng lại một lúc lâu, cuối cùng gọi người mang tất cả sổ sách trong vòng mấy trăm năm lên, nghiêm túc tra cứu.

Một lúc lâu sau, quan tri huyện bỗng nhiên tháo mũ ra, quỳ xuống dập đầu thỉnh tội với Dung Ly dưới con mắt kinh ngạc của hàng ngàn người

“Là hạ quan thất trách, thỉnh thái tử điện hạ trách phạt!”

Dung Ly không mặn không nhạt hờ hững đáp

“Không cần phải tự tháo mũ quan trên đầu xuống trước mắt cô, cô không thể định đoạt sống chết cho tất cả các ngươi, ngươi tự mình viết tấu chương báo cáo rõ ràng rành mạch với phụ hoàng, để cho ngài xử lý. Lúc đó, muốn xử phạt thế nào là chuyện của phụ hoàng”

Dung Ly hiểu rõ, thời điểm đó đất nước loạn trên loạn dưới, vị quan tri huyện này trẻ tuổi như vậy, lại mới nhậm chức, xử lý quyết tuyệt như thế đã là không tồi rồi, nhưng hắn cũng tin tưởng phụ hoàng sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.

Thấy quan tri huyện mãi mà không đứng lên, nam tử ôm kiếm bên cạnh hắn cũng đã quỳ theo từ lâu, Viễn Chi bèn ra hiệu với Dung Ly.

Dẫu sao thì trong hai người, có một người mặt đen rồi thì cũng phải có một người mặt trắng, nếu không, rất dễ mất nhân tâm.

Nhận được cái gật đầu của Dung Ly, Viễn Chi bước tới đỡ người dậy, ôn tồn bảo

“Tri huyện đại nhân thỉnh đứng lên, hiện tại mọi việc trong ngoài ở nơi này đều cần ngài chủ trì đại cục, còn chuyện xử phạt, ta tin phụ hoàng sẽ cho mọi người một câu trả lời thích đáng.”

Quan tri huyện dập đầu nhận mệnh, sau đó chậm rãi đứng dậy, ra lệnh cho binh lính dẫn mấy trăm thôn dân thất tha thất thiểu đi.

Lúc này, Dung Ly mới cho bọn họ nói chuyện được trở lại, nhưng bọn họ nghĩ cũng không nghĩ muốn mở miệng.

Những việc đã xảy ra, làm sao có thể vãn hồi ...