Trước khi xuất phát một ngày, Dung Thần gọi tất cả mọi người vào cung ăn tối, tổ chức một bữa gia yến nho nhỏ, dặn dò đôi ba câu mới yên lòng.
Dù sao đều là do một tay ngài ấy nuôi lớn, cả Dung Chân từ bé cũng là Dung Thần chăm sóc, thế nên hắn mới dính lấy hoàng huynh còn hơn cả phụ mẫu của mình.
Mỗi người đều tâm trạng lẫn lộn, nhưng vẫn cố gắng vui vẻ hòa thuận, hưởng thụ bữa ăn gia đình ấm cúng bên cạnh hoàng đế, đến gần nửa đêm mới tách ra.
Dung Lạc mê mang ngồi trên nóc Thiên Cực tháp, dưới chân là bóng tối sâu vạn trượng, phía xa xa có vài ánh đèn mờ ảo trong đêm, cảm nhận cơn gió mát mẻ phả từng cơn vào mặt, nhìn ánh trăng vằng vặc trên cao, đôi mắt ẩm ướt khép hờ, hít vào một ngụm khí lạnh, khẽ gượng cười.
Thật tốt!
Phía sau vang lên từng đợt bước chân, Dung Lạc chẳng buồn quay đầu, chậm rãi hỏi
"Huynh rảnh rỗi đến bồi ta sao? Bị hoàng tẩu đá xuống giường?"
Dung Ly tiến đến bên cạnh Dung Lạc, vén áo ngồi xuống, đáp
"Hoàn tẩu của muội còn trong ngự hoa viên, y ném ta qua cho muội!"
Dung Lạc quay mặt qua cười cười, sau đó tiếp tục hướng ánh nhìn về phía trước
Dung Ly cầm đến một bầu rượu, vứt cho Dung Lạc
"Là trúc diệp thanh?" Dung Lạc kinh ngạc
"Tẩu tử cho, trên người y chỉ có loại này, mỉm cưỡng muội rồi!" Dung Ly nhàn nhạt trả lời
Dung Lạc không nói không rằng, bật nắp ra, ngửa đầu uống một ngụm, hương thơm của trúc xanh nhẹ nhàng thư thái vấn vương bên mũi, chậm rãi lan ra.
Hai huynh muội im lặng ngắm nhìn trời đất một hồi, Dung Lạc gần như đã uống rất nhiều rượu, ánh mắt mơ hồ, cười khẽ, tiếng vàng lá va vào nhau vẫn ngân lên từng đợt bên tai, hòa cùng tiếng gió.
"Cảm ơn" Dung Lạc lên tiếng
Dung Ly bất ngờ, sau đó lại phức tạp trả lời
"Là nhờ có muội!"
Dung Lạc vươn vai, giả vờ ngáp ngắn ngáp dài
"Qua đêm nay là được rồi nhỉ, huynh về đi, về với y, đừng để y đợi!"
Dung Ly vẻ mặt phức tạp nhìn Dung Lạc, bất giác thở dài
"Muội cũng nên trở lại thôi, tất cả đã thay đổi rồi, tiếp tục sống một cuộc đời tốt đẹp, đừng vì một ai khác nữa, mà lần này, hãy vì chính muội!"
Dung Lạc lắc đầu cười mỉm, hớp một ngụm rượu, giọng nhẹ tựa lông hồng, mang chút mất mát
"Có thể sao?"
Dung Ly nhìn chăm chăm Dung Lạc một lúc lâu, khẳng định
"Có thể."
Dung Lạc ngưng cười, quay mặt đối diện với Dung Ly, sau đó thuận tay ném bầu trúc diệp thanh đi thật xa, nói với Dung Ly
"Lần sau muội sẽ đền"
Dung Ly lắc đầu cười khổ
"Không đâu, muội không cần đền, là bọn ta nợ muội!"
Dung Lạc chau mày nhìn Dung Ly, trong đáy mắt có chút ánh nước, bất ngờ xô hắn một cái, bĩu môi than phiền
"Huynh biến khỏi mắt ta đi, phiền phức!"
Thấy Dung Ly bắt đầu ngã xuống, Dung Lạc cười cười, làm ra một khẩu hình.
Dung Ly nhìn thấy, mi tâm giãn ra, quay về ngự hoa viên.
Viễn Chi ngồi đó vội lo lắng tiến tới hỏi
"Sao rồi?"
Dung Ly cười cười trả lời
"Có lẽ là không sao!"
Viễn Chi bực bội nói
"Làm sao mà có lẽ? Nó là muội muội ruột của ngươi, ngươi cũng không quan tâm?"
Dung Ly xoa xoa mặt Viễn Chi, cười khổ
"Ai, xem nào, xem nào, làm sao mà nương tử của vi phu lại nhạy cảm thế này, thế thì làm sao vi phu nỡ buông tay bây giờ?"
Viễn Chi nghe xong, cho hắn một ánh mắt không vui, Dung Ly mới thoáng đổi sắc mặt, ôm y vào lòng, trầm mặc.
"Cho nó chút thời gian đi!" Dung Ly ẫn nhẫn thở dài
Viễn Chi thấy thế cũng không nhắc đến nữa, chỉ lặng lẽ giơ tay vỗ vỗ lưng hắn.
Trên đài cao, Dung Ly vừa đi, đã có một nam tử khác xuất hiện, Dung Lạc cười khẽ cảm thán
"Hôm nay chỗ ta ngồi đắc khách vậy sao?"
Nam tử ở phía sau không nói không rằng, chỉ chậm rãi tiến đến, lấy ra một vò rượu, chậm rãi đổ xuống
Dung Lạc ngửi được mùi thơm phát ra, tựa tiếu phi tiếu hỏi
"Lệ Chi tửu? Cống phẩm xa xỉ của phương Nam lại biến thành thứ rượu muốn đổ là đổ trong tháp Quốc sư rồi?"
Nam tử vẫn tiếp tục đứng đó chậm rãi đổ rượu, ngọn gió khiến vạt áo y tung bay, hòa cùng tóc trắng uốn lượn, dung nhan tinh mỹ, đất trời rộng lớn, bóng đêm diệu vợi, tạo thành một bức tranh đẹp đến câu nhân.
Dòng rượu trong trẻo rơi xuống, được ánh trăng chiếu qua, càng thêm sáng lấp lánh, cùng với mùi hương mê người, khiến Dung Lạc nhìn ngắm không thôi.
Quốc sư đổ hết một bình rượu, mới từ từ ngồi xuống, từ trong tay áo lấy ra hai bình khác, đưa cho Dung Lạc một bình.
Dung Lạc cười cười nhận lấy.
Quốc sư vẫn im lặng ngồi đó, như một bức tượng không tiếng động, không nhúc nhích, hồi lâu, y chậm rãi lên tiếng
"Không phải ngươi nói hôm nay là ngày giỗ của bọn họ sao? Dù sao cũng là thái tử và thái tử phi, quý một chút cũng không sao."
Dung Lạc ngẩn người, sao đó mới hiểu, y là đang trả lời câu hỏi kia, cười cười lấy lệ.
Một lúc sau, quốc sư mới tiếp tục
"Ngươi thật sự rất giống"
Dung Lạc cười trước nói sau, giọng điệu âm trầm
"Ta chưa từng gặp ngươi"
"Do chưa phải lúc" Quốc sư trả lời
"Cũng phải" Dung Lạc khép hờ mi mắt "Người như các ngươi, chỉ muốn đứng trên cao nhìn một bọn chó mèo cắn nhau"
Quốc sư không nặng không nhẹ nói
"Rồi ngươi sẽ biết, tại sao bọn ta phải như vậy"
Dung Lạc không thèm quan tâm, chỉ chỉ lên bầu trời, chất vấn
"Ngươi đến từ trên kia?"
Quốc sư gật đầu
Dung Lạc khẽ nghiêng đầu hỏi
"Tại sao lại ở đây?"
"Chờ người!"
Dung Lạc bật cười
"Thật trung thành!"
Quốc sư nghi hoặc nhìn qua, khẳng định
"Là bổn phận của ta!"
"Chờ được thì sao?"
"Quay về"
"Làm quốc sư rảnh rỗi ghê nhỉ!"
"Ân"
"Ngươi tên gì?"
"Ta không có tên."
"Lúc trên đó thì sao?"
"Thù nhi"
Dung Lạc nhịn cười, cảm khái
"Giống tên cho thú cưng nhỉ!"
Quốc sư im lặng không nói.
Hai người ngồi đó cho đến khi, bên cạnh lăn lóc biết bao nhiêu bình rượu, Quốc sư mới biến mất.
Dung Lạc bấy giờ đã ngà ngà say, lắc đầu híp mắt, mắng
"Mới một chốc đã bỏ chạy, không có tiền đồ!"
Đám ám vệ trên đọt cây phía xa người này đùng đẩy người kia, người kia lôi kéo người nọ, cuối cùng, chọn một tên ra làm tốt thí, cho hắn phóng lên tháp, đón công chúa về.
Dung Lạc thấy người lên, mệt mỏi định nhắm mắt, bỗng nhiên nghe được khí vị khác thường, không nhanh không chậm hỏi
"Một bình Lệ Chi tửu, các ngươi gan lớn nhỉ?"
Đám ám vệ nghe được, sau lưng từng người đều lạnh ngắt, toát mồ hôi hột, hối hận lúc nãy quỷ xui ma khiến tự nhiên đứng phía dưới hứng rượu làm gì, quỳ rạp xuống xin tha.
Dung Lạc phất tay hạ lệnh
"Mỗi người hai mươi đại bản, tự về lĩnh phạt, sau đó lĩnh thưởng"
Đám ám vệ mơ hồ nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc, phạt thì đúng rồi, thưởng cái gì, nhưng bọn họ vẫn im lặng rút lui, nhân tiện rẽ qua Chính điện thông tri hoàng đế.
Dung Lạc ở lại ngửa mặt lên trời lẩm bẩm
"Còn sống, không cần rượu cúng!"
Kiếp này, bọn họ đều bình an sống tốt, mà nàng, vẫn cứ ở lại kiếp trước, bị ký ức đời trước kéo lại phía sau.
Đau khổ, bi phẫn, thống hận, điên cuồng, đã gắn liền với nàng cho đến từng giây từng phút cuối cùng ở đời trước.
Từ khi bọn họ rời đi, nàng chưa từng có một giấc an yên.
Thương tổn, bất lực, tự trách, giằng xé, đã bầu bạn bên nàng giữa màn đêm sâu thẳm.
Hai đời lẫn lộn, khiến nàng không thể buông bỏ, cũng không thể dứt ra được.
Người tiến về phía trước, mà ta, vĩnh viễn không thể thoát khỏi quá khứ.
Ngang trái làm sao!
Trớ trêu làm sao!
Kết quả là, sáng sớm hôm sau, Dung Lạc bị Ảnh vệ bên người hoàng đế tiễn vào xe ngựa, dưới con mắt dò xét của Dung Chân.
"Bị gì đây?" Dung Chân tò mò hỏi
Hàm Yên và Viễn Chi chỉnh trang lại chỗ nằm cho Dung Lạc xong, mệt bở hơi tai, bước ra khỏi xe, đáp
"Say bí tỉ, không biết đêm qua đi đâu, cả người nồng nặc mùi rượu."
Viễn Chi chột dạ sờ mũi, chuyện uống rượu là do mình khởi xướng nhỉ?!
Dung Chân quan sát một lúc lâu, thắc mắc
"Tại sao đều là xe ngựa lại khác xa như vậy?" Vừa nói, Dung Chân vừa chỉ chiếc xe ngựa rộng rãi xa hoa trước mặt "Rõ ràng chỉ có một con nhóc và một con thú, đãi ngộ còn hơn cả hoàng đế!"
Dung Ly liếc mắt khinh thường, không thèm trả lời.
Hàm Yên chột dạ, nếu để Dung Chân biết bên trong được lót thảm lông dày ấm áp, tám phía đều buông rèm thượng hạng, hoa phục không thiếu một kiện, điểm tâm không thiếu một món, sẽ có biểu cảm gì.
Bất quá chuyện đó để sau, bởi vì lần này chỉ năm người đồng hành, không đem theo cung nữ hầu hạ, nên hiện tại, bọn họ cần nhất là đưa ra quyết định, để ai ở lại chăm sóc Dung Lạc.
Dung Chân phất tay, kéo Hàm Yên về xe của mình, quả quyết
"Các ngươi đi."
Dung Ly nhướn mày "Tại sao?"
"Ta là trưởng bối" Đến lúc nguy cấp, nên biết cách dùng bối phận chèn ép người.
"Không đi" Dung Ly cũng quả quyết kéo Viễn Chi về phía xe ngựa mình.
"Vậy ai chăm nó?"
Dung Ly rất không có trách nhiệm mà trả lời
"Thất nhi sẽ chăm nó!"
"..."
Đúng là tác phong của huynh trưởng!
Thật có trách nhiệm!
Cuối cùng, Thất nhi đáng thương ăn no rồi nằm lại phải căng mắt ra ngồi trông con ma men Dung Lạc suốt một chặng đường.