Nhật Ký Biến Ex Thành Bạn Trai

Chương 2




4

Cố Kiến Thâm là một bác sĩ, bình thường bề bộn nhiều việc. Sau nhiều ngày cuối cùng cũng rút ra được một ngày gặp mặt.

Nhưng thật tình cờ, ngày đó là thời hạn giao bản thảo.

Thế nên, tôi chỉ có thể nhờ cô em họ mang ảnh của mình đến cuộc hẹn, nhân tiện gửi cho tôi một tấm ảnh của Cố Kiến Thâm luôn.

Em ấy sẵn lòng đồng ý và gửi cho tôi một bức hình.

||||| Truyện đề cử: Vợ Cũ Hoá Tình Nhân |||||

Người trong ảnh kiêu ngạo, đẹp trai, mặt mày lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách. Tôi lướt qua lướt lại rồi ném điện thoại sang một bên.

Dù sao cũng chẳng thể vì một người đàn ông mà ngừng lại hành trình kiếm tiền của mình được.

Nếu không thể có tiền và đàn ông cùng lúc thì tôi đây chọn tiền.

Trong khoảng thời gian này, Chu Diên nghỉ ngơi ở nhà không đi làm.

Mỗi ngày nấu rất nhiều món, còn nói vì tôi là bạn gái cũ nên có đãi ngộ được chừa lại đồ thừa.

Tôi: “…Cảm ơn anh quá!”

Chẳng qua phải chạy bản thảo gấp, thực sự không có thời gian nấu cơm nên chỉ có thể nhẫn nhục ăn đồ thừa của anh, cũng may anh ăn uống còn lịch sự, nhìn không ra cơm thừa canh cặn.

*

Tôi vẫn cứ không hài lòng với các đường nét cơ bắp của nhân vật trong truyện, chỉ có thể tìm cơ hội để nhìn cơ bắp của Chu Diên, nhưng hôm nay Chu Diên mặc rất kín.

Thoạt nhìn tôi đói khát lắm hả?

Một buổi trưa nọ, anh nằm trên sô pha ngủ thiếp đi, tôi làm bộ làm tịch gọi anh hai lần, chắc chắn anh đã ngủ rồi mới rón rén cầm điện thoại đi tới.

Từ từ vén áo thun lên, còn chưa kịp chụp ảnh, Chu Diên đang nhắm mắt lại mở miệng.

“Đừng vén, vén rồi sẽ có phản ứng đó.”

Anh đột nhiên lên tiếng khiến tôi run lên vì sợ. Tôi thẳng tay chạm vào cơ bụng qua lớp quần áo luôn.

Cổ tay nhanh chóng bị cầm lấy, anh mở mắt ra, trong mắt không hề có sự ngái ngủ, gì đây…

“Chu Diên, anh giả bộ ngủ đấy à?” Tôi nói toẹt ra.

Anh cười nhạo: “Tống Nhất Hòa, nếu như tôi ngủ thật thì cô đã thành công rồi.”

Thành công? Tôi tức giận nghiến răng, móc trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng: “Trong này có 500 tệ…”

“Ha~ Tống Nhất Hòa, cô thấy không lấy sắc dụ được nên giờ lấy tiền ra à? Tôi cho cô biết, với 500 tệ đó thì mơ đi… Ít nhất phải 5000 tệ, hừ!”

Tôi: “…5000? Ăn cướp hả?

“Tối đa 2000.” Tôi còn phải gom tiền mua nhà, không thể phung phí một xu nào.

“5000, miễn mặc cả.” Anh không chịu.

Thế là cuộc mặc cả đổ bể.

Tôi hối hận rồi, hối hận vì trước đây chia tay xong kích động quá xóa hết ảnh của anh trong điện thoại.

Thấy nước đã tới chân sắp tới hạn giao bản thảo, tôi bắt đầu lung lay, hay là…5000 thì 5000? Vẽ xong rồi còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa mà.

Nhưng lúc tôi cầm thẻ ngân hàng 5000 tệ đi tìm Chu Diên, anh đang ngồi trước máy tính, cười gợi đòn: “Bây giờ lên giá rồi, 8000.”

Ông nội nhà anh Chu Diên!

5

Hôm nay là ngày 71 kể từ khi tôi với Chu Diên chia tay, tôi sắp mất 8000 tệ rồi, cái tên khốn Chu Diên vậy mà đi tăng giá, tôi rơi vào thế nước sôi lửa bỏng.

Tôi cầm lấy thẻ ngân hàng 8000 tệ ngồi trên sô pha, lòng đau như dao cắt. Khi đang an ủi trái tim mình, điện thoại đột nhiên hiện lên tin nhắn của Cố Kiến Thâm.

Anh ta gửi cho tôi một đoạn văn dài, thật không thể tin được, một người trầm ngâm ít nói lại có thể viết một đoạn văn dài với những từ ngữ xúc động như vậy.

Tôi vừa đọc xong, phía sau truyền đến giọng nói bí hiểm của Chu Diên: “Cô dám đi tìm người khác à?”

Theo bản năng tôi tắt điện thoại, tiếp lời: “Thì sao, đối phương chỉ cần 3000 tệ! Rẻ hơn với anh nhiều!”

Dường như anh tức giận: “Tống Nhất Hòa, cô…” dừng một chút, lại quái gở nói: “Không ngờ rằng, cô lại mê trai nặng tới vậy…”

Mê? Trai? Nặng?

Tôi còn chưa kịp phản bác đã nghe thấy anh ngạo mạn mở miệng: “Đã như vậy, tôi đây chỉ cần 500 tệ là được rồi.”

Tôi: “…?”

Vậy thì quá tuyệt vời!

“Mấy giờ? Để tôi chuẩn bị một chút.”

“Chuẩn bị hả? Không cần chuẩn bị đâu, bây giờ luôn đi!!” Tôi dứt khoát nói.

Anh ngạc nhiên: “Thật không ngờ cô lại thay đổi nhiều như vậy.”

Nói làm là làm, tôi xoay người quỳ dưới ghế sô pha chuẩn bị vén áo anh, anh thì lại ôm hôn tôi, còn đè tôi xuống ghế sô pha mà hôn.

Hơi thở nóng rực khiến tôi choáng váng trong nháy mắt, hồi lâu mới bắt đầu giãy giụa trong vòng tay của anh: “Chu, Chu Diên, buông…”

“Buông ra? Tới nước này rồi, buông ra rồi sẽ chẳng còn 500 tệ nữa đâu?”

Tôi sửng sốt nửa giây, vội nói: “Tôi bỏ 500 tệ xem cơ bắp của anh để vẽ bản thảo, đầu óc của anh toàn chứa mấy cái thứ đen tối gì đó?”

Không khí lặng yên 3 giây.

Chu Diên không lùi ra mà còn tiến tới, ôm chặt lấy tôi, cắn răng nghiến lợi ghé sát tai tôi: “Ông đây đã phản ứng rồi, em còn nói chỉ nhìn thôi hả?”

Hô hấp chúng tôi dồn dập, thật lâu sau anh buông tôi ra vọt vào phòng tắm, chốc lát sau tôi nghe thấy tiếng nước nhưng không có hơi bốc lên.

Tuy vô cùng trắc trở, nhưng cuối cùng tôi cũng chụp được cơ bắp của Chu Diên, hơn nữa chỉ tốn 500 tệ.

Cơ mà gần đây tâm trạng của Chu Diên không được tốt lắm, cả ngày mặt lầm mặt lì, nói gì không vừa ý là trở nên khó ở.

Tôi đang có tâm trạng tốt nên không tính toán với anh, tôi đã nộp bản thảo rồi nên tiền đã sắp về túi.

Lúc này tôi mới nhớ mình chưa xem tin nhắn của Cố Kiến Thâm, đã mấy ngày rồi, tin nhắn cuối cùng anh ta gửi là cái gì nhỉ?

Mở wechat ra.

Anh ta nói là khi nào rảnh ăn cơm với nhau.

Tôi nghĩ ngợi, bây giờ lúc nào cũng rảnh hết, thế nên nhắn lại: “Lúc nào cũng rảnh.”

Hai giờ sau mới nhận được thời gian và địa điểm từ anh ta.

Tắt điện thoại, tôi vui vẻ mở TV lên, bỗng bên tai “choang” một tiếng

Là Chu Diên làm vỡ chiếc bình hoa.

6

Ngày đầu tiên dọn vào căn nhà này, tôi đã nhìn kỹ qua. Tất cả đồ trong đây đều có giá trị không hề nhỏ. Bình thường quét dọn tôi cực kỳ cẩn thận. Nhất là một dãy bình hoa trên tủ âm tường, sợ sơ ý một cái là hai bàn tay trắng ngay.

Nhưng bây giờ Chu Diên anh, lại làm vỡ chiếc bình hoa?

Tôi hấp tấp chạy tới nhìn thoáng qua, sau khi xác định đó là con số mình không thể bồi thường nổi thì chối bỏ quan hệ: “Đây là do anh làm, đừng có lôi tôi ra bồi thường chung.”

Nghe tôi nói xong, anh liếc qua tôi, khóe mắt hơi đỏ, một quyền đấm lên tủ làm rơi mấy cái đồ trang trí, nát bét…

Được rồi, từ giờ trở đi tôi sẽ cố gắng ít nói chuyện với anh lại, kẻo cho anh lại bắt tôi bồi thường nữa.

Để tạo ấn tượng với Cố Kiến Thâm, tôi kéo cô em họ đi dạo phố, thử một loạt quần áo, giày dép. Cuối cùng dưới sự bảo đảm nhiều lần của cô em, tôi mua bộ đồ mà em ấy nói Cố Kiến Thâm sẽ thích.

Vài ngày sau, tôi sửa soạn trang điểm xong, vừa ra cửa, tin nhắn liên tiếp nhảy ra.

Vì thông tin quá chấn động nên mất một thời gian tôi mới bừng tỉnh lại, tóm lại: “Truyện tranh của tôi bị tố là tác phẩm đạo nhái.”

Mở weibo, khắp nơi đều chửi rủa tôi, hận không thể giết tôi không chừa xương cốt luôn.

Tay chân tôi lạnh cóng, điện thoại rơi xuống đất, tôi run rẩy nhặt nó lên và viết bài thanh minh. Nhưng đăng chưa được 1 phút đã tràn ngập bởi những bình luận ác ý.

Những lời chỉ trích nhục mạ chừng như khiến tôi nghẹt thở, tôi quay về phòng ngủ.

Ngồi trên mặt đất, chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Bên biên tập bảo tôi đừng lên mạng, chờ tin tức.

Tôi nhắn lại cho Cố Kiến Thâm nói mình có việc gấp không đi được, rất xin lỗi.

Tôi muốn gọi điện cho em họ, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến công việc của em ấy.

Một mình ngơ ngác ngồi trong phòng.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa hé ra, một tia sáng chiếu vào căn phòng mờ tối.

Chu Diên đẩy cửa ra, đứng ở cửa đưa lưng về phía ánh đèn, một tay để trong túi, nhẹ giọng: “Em thấy hết rồi à?”

Tôi hơi giật mình, nghẹn họng hỏi: “Ý anh là sao? Chuyện này xảy ra lâu rồi mà?”

Nói được nửa chừng, tôi không cầm được nước mắt.

Tôi đã vẽ truyện tranh từ rất lâu, nhưng lại bị bọn họ nói là đạo nhái.

Chu Diên đi tới ngồi xổm trước mặt tôi, đầu ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mắt tôi, dùng giọng điệu dịu dàng quen thuộc mà xa lạ nói: “Ăn chút gì trước đi!!”

Tôi lắc đầu, không có cảm giác ngon miệng, ăn không vô.

Chỉ tôi mới biết mình đã đổ biết bao nhiêu công sức vô bộ truyện tranh đó mà giờ lại bị người ta tố đạo nhái, nực cười, thật nực cười!

Thấy tôi ngồi bất động, Chu Diên dứt khoát bế tôi tới bàn ăn.

“Ăn trước đi.” Anh nói xong thì đi vô bếp dọn cơm.

Tôi lau nước mắt, thấy điện thoại của anh sáng lên, không tới hai giây đã tắt ngúm.

Nhưng tôi nhìn thấy màn hình khóa của anh là hình của tôi.

Chờ anh quay lại, tôi cầm điện thoại hỏi anh đây là ý gì? Tại sao dùng ảnh tôi làm màn hình khóa?

Khi hỏi, tôi có chút thấp thỏm, và cũng có chút…kỳ vọng không giải thích được.

Còn anh vẫn tự nhiên dọn cơm lên bàn, thản nhiên đáp: “Ồ, dùng để trừ tà.”