Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 310




Mọi người thường hỏi.



Minh tinh trong giới giải trí có ship CP không?



Trên thực tế, vẫn có không ít ngôi sao đều ship CP, phần lớn đều là âm thầm ship CP, đặc biệt là loại CP có nhân thiết cảm.



Đoàn phim Âm Mưu Phượng Hoàng chính là có mấy diễn viên tân sinh, ship Cố Dịch. Vốn dĩ mấy cô gái này vẫn hơi sợ đạo diễn, nhưng khi nghe thấy đạo diễn bảo Cố Kiều Niệm và Cung Dịch nắm tay nhau đọc kịch bản, mấy cô gái cũng bắt đầu toàn thân tỏa ra phật quang sáng chói, quả thực chính là Bồ Tát sống trong thế giới thực.



Mọi người nghe xong lời của đạo diễn, các loại ánh mắt mập mờ đổ dồn về phía Cố Kiều Niệm và Cung Dịch.



Cố Kiều Niệm không tính là da mặt dày nên tai cô lập tức đỏ bừng.



Sau đó cô và Cung Dịch đã làm theo lời của đạo diễn, ngồi gần hơn một chút, còn nắm lấy tay nhau nữa.



Trên thực tế, Cung Dịch và Cố Kiều Niệm cũng không thường xuyên có cơ hội nắm tay nhau. Ở trước mặt nhiều người như thế, hình như còn là lần đầu tiên.



Tay Cung Dịch lớn, gần như có thể bao bọc tay của Cố Kiều Niệm.



“Không được nhăn nhó khó chịu, bắt đầu từ giây phút này, hai người chính là một cặp người yêu khắc cốt ghi tâm.” Đạo diễn tiếp tục nói.



“Hiểu rồi.”



Cung Dịch và Cố Kiều Niệm gần như đồng thanh nói.



Mọi người lập tức mờ ám cười lên.



“Tay vừa nắm lấy, ăn ý đã có rồi!”



“Này, Tiểu Cố và Tiểu Cung rất có tướng phu thê đấy, nếu không phải Tiểu Cung mới mười chín, có lẽ tôi đã muốn tác hợp rồi!” Một diễn viên lão làng gạo cội trêu ghẹo nói.



“Trước đây không phải đã nói, Tiểu Cố vừa hay giống như trong nguyên tác là lớn hơn Cung Dịch ba tuổi hay sao? Lớn hơn ba tuổi tốt biết bao nhiêu! Nữ hơn ba, ôm gạch vàng! Tiểu Cố, nếu như được thì thu Cung Dịch về nuôi, qua vài năm nữa là lớn rồi mà?”



Mặt Cố Kiều Niệm càng ngày càng đỏ.



Từ đầu đến cuối Cung Dịch chỉ cười mỉm. Trong lòng nghĩ, mấy người này thực ra cũng không phải là không tốt, đặc biệt là nhóm người hiểu anh như thế này.



Mấy vị lão tiền bối thay nhau nói vài câu, không khí lập tức nhộn nhịp lên.



Mười phút sau, toàn bộ thành viên bắt đầu chính thức đọc kịch bản.



Cho dù Trần Ninh Ninh cau có ngồi ở vị trí đối diện Cố Kiều Niệm và Cung Dịch, nhưng có lẽ có ai đó đã dặn dò cô ta cái gì đó, lúc đạo diễn ở đây, cô ta không dám làm loạn nữa.



Thời gian trôi qua từng chút.



Cuối cùng cũng đến rồi, phần Cố Kiều Niệm và Cung Dịch sắp phải quay ở đây là một phần rất quan trọng.



“Đoạn này là lần đầu tiên các người gặp mặt nhau sau khi thất lạc nhau lúc còn trẻ và đều tự xưng bá, một người hiểu nhầm là đối phương con trai của kẻ thù giết cha, một người hận đối phương lúc đầu kiên quyết vứt bỏ nhưng lại yêu cô yêu đến tận xương cốt. Hai người nghiêm túc đọc lời thoại một lượt, để tôi xem cảm xúc của các người.”



Tất nhiên cảm xúc của Cố Kiều Niệm sẽ không có vấn đề gì.



Cô nhìn Cung Dịch toát ra sự tàn nhẫn, diễn cảnh tình yêu giấu kín của nữ chính và phẫn nộ phát tiết đối với nam chính vô cùng nhuần nhuyễn.



“Ta nói lại lần cuối, lập tức cút ra khỏi Mặc Hải, ta đã không còn là con chó vẫy đuôi mừng chủ dưới chân phụ vương ngươi năm đó từ lâu rồi! Ta là Mặc Hải vương, là mãnh thú ăn thịt người, nếu còn không cút, ta sẽ lột da ngươi!”



Lời thoại của Cố Kiều Niệm có sức bộc phát đó, có biết bao nhiêu tiền bối trước đó không thừa nhận cô, khi nghe xong đoạn này đều liên tiếp gật đầu.



Tiếp theo chính là Cung Dịch.



Nhân thiết của nhân vật này của anh được coi là phức tạp. Tiểu hoàng đế bệnh tật phúc hắc trông thì vai không thể gánh, tay không thể nhấc, trên thực tế lại có tu vi trên cả nữ chính. Nhưng hắn lại thích thần phục dưới chân của nữ chính.



Nếu như nàng muốn trở thành Vương, hắn chính là hậu cung độc sủng của nàng.



Cung Dịch là người mới, đánh bại hai Ảnh đế lấy được vai nam chính thơm ngon này.



Làm sào mà có được thì có rất nhiều cách nói, nhưng phương hướng rất đồng nhất chính là dùng thủ đoạn không chính đáng. Mọi người vốn đã không ôm hy vọng gì về anh.



Sau khi Cố Kiều Niệm nói xong lời thoại. Mọi người thấy Cung Dịch nhìn Cố Kiều Niệm, rồi dần dần lại gần cô, cúi đầu ở bên tai cô.



“Nếu như tỷ là mãnh thú khát máu, thế thì ta là con mồi bị nàng bắt, Mặc Hải vương, tỷ tỷ của ta… Mời tỷ hãy cứ tới xé nát ta.”



Cung Dịch giống như trời sinh. Tay của anh xuyên qua cổ của Cố Kiều Niệm, dường như đôi môi đã áp lên đến vành tai của cô, trong giọng điệu trầm thấp mang theo ý cười bạc nhược và khuất phục.



Lời thoại vừa dứt, cả phòng họp đều không có tiếng động.



Rõ ràng là lời thoại loại máu me như “xé nát ta” này nhưng được nói ra từ miệng Cung Dịch, không hiểu sao lại thay đổi ý vị, bỗng nhiên nhiễm thêm sắc dục nồng đậm.



Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch, cô cũng bị năng lực trong lời thoại của anh dọa sợ.



Hơn nữa… Người khác nhìn thấy Cung Dịch chỉ là xuyên qua cái cổ mảnh khảnh của cô, nâng gáy cô lên, nhưng chỉ có Cố Kiều Niệm biết đây là động tác thích nhất lúc Cung Dịch hôn cô.



Quá trình bình thường đều là bắt đầu hôn từ vành tai, men theo cổ hôn xuống…



Không có cái gì so với động tác lúc này của anh có thể đánh thức ký ức của Cố Kiều Niệm cả.



Mặt cô lập tức đỏ đến tận mang tai!



“Tốt!”



Đạo diễn vỗ bàn, vỗ cho đám người cũng hồi phục tinh thần lại.



Cung Dịch cũng buông tay. Nhưng trước khi buông tay, anh vẫn dùng ngón tay cái vuốt vuốt má của Cố Kiều Niệm theo thói quen, theo bản năng.



“Cung Dịch, tên nhóc này cậu được đấy!” Đạo diễn nở rộ rồi, nụ cười đầu tiên từ lúc bắt đầu đọc kịch bản: “Có thiên phú!”



“Ồ, tôi xem đến đỏ mặt rồi nè!” Một vị tiền bối cười nói.



“Tôi cũng đỏ mặt rồi!” Cố Kiều Niệm cười lên tiếng, bản thân nói ra còn tốt hơn là để người khác nói ra, sau đó cô nhìn về phía Cung Dịch, giơ ngón tay cái với anh: “Em trai rất được nha.”



“Nhờ chị phối hợp tốt, sau này còn cần chị chỉ dạy nhiều hơn.” Cung Dịch đáp lại.



Tôi qua anh lại. Loại bầu không khí thân thiết nào đó xuất hiện!



Đạo diễn rất hài lòng. Nắm tay rất có tác dụng đấy, tấm ngăn giữa hai người này lập tức được mở ra!



Trần Ninh Ninh ở đối diện đố kỵ đến mức nghiến răng. Rất nhanh, cảnh diễn của cô ta và Cung Dịch đến rồi.



Trần Ninh Ninh không muốn thua Cố Kiều Niệm.



Ấm ủ cảm xúc hồi lâu nhưng cả nửa ngày không chảy ra nổi một giọt nước mắt, cuối cùng chỉ có thể giả vờ khóc mà nói với Cung Dịch: “Bệ hạ, ta cũng quen biết người từ hồi niên thiếu. Lúc nàng ta bỏ người đi, ta vẫn ở bên cạnh người. Lúc nàng ta mập mờ với nam nhân khác, ta cũng ở bên cạnh người. Tại sao bệ hạ lại vì một nữ nhân ti tiện như thế mà đối xử với ta như vậy?”



Cung Dịch cũng mở mắt ra nhìn cô ta.



“Ngươi thô bỉ vô lễ, ngang ngược bá đạo, tâm ngoan thủ lạt, dung mạo thì xấu xí, có chút nào có thể so sánh được với ái thê của ta? Tiện nô nhỏ nhoi, xách giày cho nàng ấy cũng không xứng.”



Cung Dịch thay đổi giọng điệu vừa cổ vừa bệnh kiều trong đoạn khớp lời thoại với Cố Kiều Niệm trước kia.



Trong giọng nói tràn đầy mỉa mai khinh miệt và lạnh lùng.



Cố Kiều Niệm nhìn kịch bản, nhíu mày theo bản năng.



Ý của lời thoại ở trên đó là cái ý này, nhưng ngôn từ không sắc bén tổn thương người khác như vậy.



“Đạo diễn, lời thoại không phải thế này! Cung Dịch, anh làm cái gì thế!” Trần Ninh Ninh lập tức đập bàn đứng dậy.



Đạo diễn liếc nhìn kịch bản, lời thoại đúng là không phải như vậy.



Lời thoại vốn ôn hòa hơn nhiều. Chẳng qua, hiển hiên Cung Dịch nói như vậy càng mang theo cảm giác hơn.



“Thế sao?” Cung Dịch liếc nhìn kịch bản: “Xin lỗi, lúc cô giáo biên kịch dạy lời thoại bảo tôi là đừng học vẹt, phải học cách sau khi biết được tình cảm của nhân vật thì suy một ra ba. Lời thoại ở đoạn này tôi thay vào qua nhiều tình cảm của nhân vật, nhớ nhầm rồi. Lần sau tôi sẽ chú ý.”