Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 181




Cái ngày mà Cố Kiều Niệm đọc kịch bản đã nhận ra Hà Kiều rồi.



Sau khi đến đoàn làm phim, Hà Kiều chưa từng nhắc đến chuyện này với cô, ngay từ bắt đầu cô chỉ cho rằng cô ta không nhận ra mình, nhưng vì cô đã từng chết trong sự ác ý rồi nên nhận thức về nó trở nên cực kỳ nhạy bén.



Tuy rằng Hà Kiều ở trước mặt cô vẫn luôn là dáng vẻ của một fangirl, nhưng diễn viên giỏi thế nào đi nữa cũng không thể lúc nào cũng sống trong cảm xúc nhân vật được. Huống chi, Hà Kiều còn không phải là một diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt.



Cách đây không lâu, Cố Kiều Niệm và Hà Kiều có quay chung một bộ phim, lúc cô đang quay, còn Hà Kiều ở trong góc chờ, cô vô tình cảm nhận được một ánh nhìn đầy hận thù và ác ý.



Quay đầu lại nhìn, ở đó ngoài nhân viên đang bận rộn làm việc thì người duy nhất nhìn chằm chằm vào cô chỉ có Hà Kiều. Cô ta phát hiện cô quay đầu lại lập tức mỉm cười thẹn thùng vẫy vẫy tay.



Bộ phim này quay xong, Cố Kiều Niệm liền nói với vệ sĩ đi cùng âm thầm trông chừng Hà Kiều.



Sau khi cô làm việc trở lại, số tiền chi tiêu nhiều nhất cho nhân viên chính là để mời ba vệ sĩ hiện tại đang theo cô. Ba người này đều xuất thân từ lính đánh thuê, những người được họ bảo vệ trước đây đều là Hoàng gia ở khu vực Trung Đông. Bọn họ không chỉ có giá trị sức mạnh vô cùng lớn mà bản lĩnh nhà nghề cũng không kém. Ví dụ như Khôi Kiệt đi theo Hà Kiều, khả năng điều tra của anh ta tốt hơn hẳn nhiều thám tử tư trên thị trường.



Để thuê được bọn họ, Chu Chu đã tốn rất nhiều công sức, cũng may Cố Kiều Niệm chịu đập tiền, cuối cùng đập trúng bọn họ. Mà những người lính đánh thuê này phải nhìn tiền trước khi nguyện trung thành, một khi đã nhận tiền thì chính là quan hệ khế ước sinh tử, có chết cũng không phản bội. Đây cũng là lý do vì sao Cố Kiều Niệm phải vất vả tốn nhiều tiền bạc để chọn bọn họ.



Với Hà Kiều, Khôi Kiệt cũng coi như một cú sốc lớn với cô ta, anh ta chỉ theo dõi hai ngày đã biết rõ Hà Kiều kia muốn làm gì.



“Tôi nóng quá!”



Hà Kiều xé rách quần áo của mình, đau đớn vặn vẹo, giãy giụa trên mặt đất.



“Cô Cố, tôi biết sai rồi, cô giúp tôi một lần nữa đi… Cứu tôi với…”



Cố Kiều Niệm từ trên cao nhìn xuống Hà Kiều.



“Cứu cô?” Cô nhíu mày: “Nếu quỷ kế của cô không bị tôi phát hiện thì bây giờ người gặp xui xẻo chính là tôi và Chu Chu rồi. Hà Kiều, cô sẽ cứu chúng tôi chứ?”



Thứ khiến cho Cố Kiều Niệm thấy kinh tởm nhất là ngay cả Chu Chu mà cô ta cũng không định buông tha. Cô hoàn toàn có thể không cho Chu Chu đi cùng.



Hà Kiều càng thêm đau đớn: “Tôi cũng không còn cách nào khác, nhà tôi nghèo, phải trải qua rất nhiều khổ cực tôi mới học xong học viện Điện Ảnh…”



Đến giờ Hà Kiều vẫn không thấy bản thân đã sai, cô ta cho rằng mình chỉ đang tự cứu mình mà thôi. Huống hồ, Cố Kiều Niệm cũng chẳng phải người tốt lành gì mà? Cô ta biết rõ mình muốn làm gì mà còn đến, sau đó tự mình uống thứ đã bị cho thuốc kia…



“Liên quan quái gì đến tôi?” Cố Kiều Niệm lạnh lùng ngắt lời.



Sinh ra trong bi thảm, đúng là cô ta không được lựa chọn, nhưng có phải vì thế mà hại người hay không, cô ta được chọn mà.



Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Hà Kiều đột nhiên mở to hai mắt, nét mặt trở nên hoảng sợ.



Cố Kiều Niệm có chút hứng thú nhìn thoáng qua hướng cửa rồi lại nhìn về phía Hà Kiều, sau đó cười: “Khách cô mời đến rồi.”



“Đừng…” Hà Kiều sợ hãi không thôi.



“Hà Kiều, con người lòng lang dạ sói chắc chắn sẽ không được chết tử tế đâu.”



Cố Kiều Niệm thu lại nụ cười, lạnh lùng nói hết câu, sau đó đưa Chu Chu vẫn đang lơ mơ đi về phía cánh cửa.



Cửa mở ra, một vài diễn viên nam có tên tuổi trong đoàn phim đều ở đây, vẻ mặt bọn họ tươi cười, dáng vẻ dung tục.



Khi nhìn thấy Cố Kiều Niệm, biểu cảm của mấy người họ đột nhiên cứng đờ lại.



“Cô…”



Dẫn đầu là nam chính Triệu Hưng, anh ta hoảng hốt đánh giá một lượt Cố Kiều Niệm từ trên xuống dưới, nhìn cô không hề giống như đã bị trúng thuốc.



Cố Kiều Niệm lạnh lùng liếc nhìn Triệu Hưng, anh ta bất chợt cảm thấy toàn thân đều bị thấm đẫm hơi lạnh.



“Kiều Niệm, cô định đi à? Cùng nhau ăn cơm đi!” Triệu Hưng giật giật khóe miệng.



Cố Kiều Niệm nhìn Triệu Hưng như nhìn một đống rác rưởi, không thèm quan tâm đến anh ta, chỉ cười khẩy một tiếng sau đó trực tiếp đưa Chu Chu rời đi.



Sắc mặt Triệu Hưng cực kỳ tồi tệ: “Con đàn bà ngu xuẩn Hà Kiều đang làm cái gì vậy?”



“Hình như trong phòng có tiếng động?”



Triệu Hưng nhìn về phía phòng bao, đưa tay đẩy cánh cửa mở ra một khe hở. Sau khi nhìn thấy tình hình bên trong, đôi mắt gian xảo của anh ta lập tức trợn trừng sửng sốt.



“Giúp tôi…”



“Cầu xin anh Hưng giúp tôi với…”



“Tôi nóng quá…”



“Không chịu được nữa…”



“Cả người sắp nứt ra rồi…”



Mấy tên đàn ông nối đuôi nhau đi vào, sau đó đóng cửa phòng bao rồi khóa chặt lại.



Quay trở lại xe bảo mẫu Chu Chu vẫn hoảng hốt không thôi. Lúc cô ấy đi tới, nhìn thấy Hà Kiều gần như đã hoàn toàn mất đi lý trí, đau đớn vật lộn trên mặt đất, Chu Chu nhìn thấy mà phát hoảng, lúc nãy suýt nữa cô ấy đã uống ly trà đó rồi.



“Thật ghê tởm!” Dạ dày Chu Chu như ngàn sóng cuộn trào, rất muốn ói.



Cố Kiều Niệm ôm lấy cánh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, cẩn thận ngẫm nghĩ hình như cứu Hà Kiều là việc tốt đầu tiên khi cô trọng sinh trở về.



Chậc chậc.



Thể chất này của cô cũng thật tuyệt, sao lại cứu được một kẻ vong ân bội nghĩa chứ?



“Còn mấy tên diễn viên nam đó, bình thường đối với người ngoài đều là kiểu ông chồng tốt, trượng phu tốt, lịch sự, khéo léo, nghĩa hiệp! Tóm lại đều đám là súc sinh cả thôi” Chu Chu tiếp tục mắng.



Mặt Cố Kiều Niệm không chút biểu cảm, chậm chạp nói: “Sự thật ở nơi theo đuổi danh lợi không phải đều thế này sao?”



Chu Chu không tiếp lời.



Đúng vậy, đây chính là sự thật ở nơi theo đuổi danh lợi trong làng giải trí, bên ngoài rạng rỡ hào nhoáng, bên trong chấp chứa dơ bẩn, kinh tởm đến nỗi khiến cho người ta mắc ói.



Vì vậy…



Chu Chu thầm nắm chặt tay. Sau khi trở về, cô ấy nhất định phải giữ gìn thật tốt mối quan hệ với Nghiêm Trình Thành, đương nhiên nếu có thể cũng sẽ lôi kéo Tư Bắc. Những người giàu có cô ấy quen chỉ có hai người này.



Về phần Cung Dịch… Anh ta cũng là một người tốt, nhưng đáng tiếc lại là một con hồ ly tinh, vì để tốt cho Kiều Kiều, cô ấy đành phải chịu đau dứt bỏ thôi.



Bên cạnh đó, cô ấy cũng phải nhanh chóng mở rộng công ty, để công ty sớm có thể độc lập sản xuất phim truyền hình, có như vậy Kiều Kiều mới bớt có cơ hội tiếp xúc với những loại yêu ma quỷ quái này.



Một đêm ăn uống no nê thỏa mãn. Trời gần sáng, đám người Triệu Hưng mới lục tục rời khỏi phòng bao. Lúc rời đi, mỗi người bọn họ để lại cho Hà Kiều một xấp tiền, nhìn qua mỗi người ít nhất là mười nghìn tệ.



Cũng không biết là Hà Kiều đã ngất đi hay đang ngủ, cứ nằm sấp trên nền đất, không động đậy.



Khi quay lại khách sạn, Triệu Hưng đã trực tiếp đến tìm đạo diễn.



Anh ta kể chuyện hôm qua cho đạo diễn nghe: “Quả nhiên Cố Kiều Niệm không hề đơn giản, vậy mà cô ta lại có thể phát hiện ra chuyện này trước! Hôm qua tôi định mở một trò vui, rồi chúng ta cùng một phe, mạnh mẽ chỉnh đốn cô ta một lần để cô ta biết điều. Bây giờ xem ra, miếng thịt thiên nga này chúng ta không ăn được rồi…” Triệu Hưng ngồi chửi mát.



“Có điều, miếng thịt Hà Kiều này ăn cũng khá thơm, đáng tiếc tối qua ông lại không tới.”



Tối qua đạo diễn quay ở một đoàn phim khác, không có thời gian đến.



Ông ta uống một ngụm cà phê: “Không ăn nổi?” Ông ta nho nhã mỉm cười: “Cô ta đã đặt ngay miệng rồi thì làm sao mà không ăn được?”