Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 17




"Xin lỗi, tôi không muốn làm quen với anh." Thanh âm của cô gái vẫn trong trẻo như cũ, cũng không bởi vì có trai đẹp đến xin làm quen mà đắc chí.



"Thực sự không thể sao?" Ánh mắt có chút bi thương, anh ta ôn nhu hỏi: "Mình rất thưởng thức bạn, làm bạn có được không?"



"Cái này..." Đối với người lạ, nội tâm của cô đều cố gắng tránh xa nhưng mà, đối với người con trai trước mặt này, cô có chút không nói lên lời, cuối cùng đồng ý "Được rồi."



Hai người trao đổi một chút thông tin cá nhân, Hạ Thần rốt cục cũng biết cô tên là Cố Phương Phương, đúng là em họ của Nguyệt Ly.



"Phương Phương, mình có thể gọi bạn như vậy không?" Đôi mắt Hạ Thần tràn đầy sự vui vẻ, cô ngượng ngùng khẽ gật đầu. Không biết vì sao, trong lòng cô không hề bài xích anh ta.



"Phương Phương, thật là một cái tên hay." Hạ Thần khen ngợi.



Cô nhìn đồng hồ một chút rồi nói: "Không còn sớm nữa, mình đi trước."



"Được rồi, nhớ giữ liên lạc nhé."



Hạ Thần vui vẻ nhìn cô gái thanh nhã tuyệt trần trước mặt, từ lúc nào mà đại học T lại xuất hiên một người đẹp như vậy?



Lúc trở về, anh ta lập tức cho người đi điều tra, khi nhận được tin tức thì có chút kinh ngạc. Thì ra cô chính là em họ của Nguyệt Ly, sinh viên năm nhất mới vào trường, thảo nào cô không biết anh ta, dù sao anh ta ở trong trường cũng khá nổi tiếng, có thể nói là không ai không biết.



Cũng thật là trùng hợp, vừa dự định không thèm để ý tới Liễu Nguyệt Ly thì em họ của cô lại hấp dẫn sự chú ý của anh ta.



Lại nói về Cố Phương Phương, về đến nhà, chuyện đầu tiên cô phải làm là rửa bát đĩa. Không có cách nào khác, vì nịnh nọt dì Trương, cô chỉ có thể làm việc giúp bà. Cho dù không muốn nhưng vẫn rất nghiêm túc rửa sạch bát đĩa.



Bời vì có cô ta giúp nên dì Trương bớt được kông ít việc. Cô ta rửa bát, bà chỉ cần phải nấu cơm mà thôi. Dùng nồi cơm điện rất tiện lợi, chỉ cần bấm nút một cái là có thể có thời gian nhàn rỗi xem ti vi rồi.



Sau khi Nguyệt Ly về đến kí túc xá, việc đầu tiên cô làm chính là gọi điện thoại cho Liễu Dật, chia sẻ tâm trạng lúc này với cậu.



Liễu Dật nhận được điện thoại tất nhiên là rất vui vẻ nhưng mà nhớ đến lời uy hiếp của Hạ Thần, cậu nghĩ một chút, vẫn là không nên nói cho cô, cậu không muốn cô phải lo lắng.



"Dật, nói cho anh biết, rất có thể sau này Hạ Thần sẽ không tới làm phiền em nữa." Thanh âm của cô thanh thúy dễ nghe giống như tiếng chim hót, Liễu Dật nghe thấy tất nhiên là cảm thấy khoan khoái dễ chịu.



"Vì sao?" Liễu Dật nghi ngờ, mấy ngày trước còn tới cảnh cáo cậu, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy? "Em sử dụng cách gì vậy?"





"Đương nhiên là khiến cho anh ta chán ghét em." Nguyệt Ly cười nói: "Rõ ràng rất ghét anh ta lại ở trước mặt anh ta giả vờ nhu nhược, còn thản nhiên chấp nhận lời tỏ tình của anh ta."



Liễu Dật kinh hãi, tại sao lại chấp nhận lời tỏ tình của Hạ Thần lại có thể khiến cho anh ta chán ghét. "Rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra vậy?"



Nguyệt Ly cười nói: "Em giả vời chấp nhân anh ta là để anh ta cho rằng em là một cô gái hay thay đổi, như vậy anh ta sẽ không đến quấy rầy em nữa."



Liễu Dật nhẹ nhàng thở ra: "Làm anh sợ muốn chết."



"Không cần lo lắng." Thanh âm của Nguyệt Ly tuy nhẹ nhưng lại vô cùng nghiêm túc, kiên định "Trái tim của em luôn luôn thuộc về anh."



Nếu như có Nguyệt Ly ở bên canh lúc này, cậu nhất định sẽ cho cô một nụ hôn nồng nàn, tâm tình khích động, ngực phập phồng: "Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, để cho những người khác không có cơ hội thừa nước đục thả câu."



"Được."



Ngày hôm đó, buổi trưa khi tan học, ở cổng trường, Hạ Thần 'vô tình' gặp được Cố Phương Phương.



Kì thật Hạ Thần sớm đã điều tra chi tiết mọi thứ về Cố Phương Phương rồi. Cố Phương Phương sinh hoạt rất có quy luật, rất dễ dàng bắt gặp được cô.



"Thật trùng hợp." Cố Phương Phương nói khẽ.



"Đúng vậy." Hạ Thần gật gật đầu "Em về nhà sao? Anh có xe, để anh đưa em về một đoạn, một cô gái yếu ớt như vậy, để em về một mình, anh không an tâm."



Nghe vậy, tuy trong lòng vui vẻ nhưng là một cô gái rụt rè, cô không đồng ý ngay: "Như vậy có phiền cho anh quá không?"



Hạ Thần thành tâm nói: "Không phiền, em cứ lên xe đi."



Không ngăn được thịnh tình của anh ta, Cố Phương Phương đã đồng ý.



Hạ Thần rất ga lăng mở cửa xe giúp cô.



"Nhà của em ở đâu?"




Cho dù đã qua lại một thời gian với chị họ của cô nhưng mà anh ta không muốn cho cô biết anh ta và Nguyệt Ly từng qua lại cho nên biết rõ còn cố hỏi.



"Số XX đường XX."



"Đường này đúng là hơi xa." Hạ Thần nói.



"Làm phiền anh rồi."



Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau một lát, Hạ Thần rất hiểu ý đưa một chai nước qua, nói: "Uống chút nước đi, giữa trưa như thế này, nắng rất gắt, trời cũng rất nóng."



"Cám ơn." Cố Phương Phương lễ phép nói.



Hạ Thần quay đầu nhìn cô: "Không cần cám ơn, chúng ta là bạn mà, em còn là đàn em của anh, chăm sóc cho em là điều nên làm, không cần phải khách khí với anh."



"Em biết rồi." Hai bên tai đã hơi đỏ lên.



Thật đúng là ngây thơ nha. Hạ Thần càng nhìn càng thấy thích Cố Phương Phương này.



Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Thần đưa Cố Phương Phương về đến nhà.



Lúc Cố Phương Phương xuống xe, vốn định nói cám ơn nhưng Hạ Thần đã nói trước: "Không cần khách khí với anh."




Cố Phương Phương nhoẻn miệng cười: "Được, làm phiền anh rồi."



"Vào nhà đi."



Nhìn bóng dáng xinh đẹp vào nhà xong, Hạ Thần mới lái xe trở về.



Liên tiếp mấy ngày liền Hạ Thần đều đưa đón Cố Phương Phương đi học.



Ở trên xe, hai người tùy ý nói chuyện phiếm, dần dần cũng hiều thêm về nhau. Ấn tượng của Cố Phương Phương với Hạ Thần càng ngày càng tốt, mà Hạ Thần cũng vô cùng ưa thích cô gái thanh thuần xinh đẹp như Cố Phương Phương. Cho dù đa số chỉ là nói chuyện với cô nhưng mà có thể ở cùng với cô cũng là một loại hưởng thụ.




Mỗi một lần đều cảm thấy cô mang đến những cảm xúc khác nhau.



Nhiều lần như vậy, ngày hôm đó, trùng hợp bị Liễu Dật bắt gặp. Khi Cố Phương Phương nghe được tiếng của Liễu Dật thì giật mình kêu lên một tiếng.



Cô cười cười với cậu: "Em họ, trùng hợp như vậy, đi học về sao?"



Liễu Dật gật gật đầu, nhìn cô một cái, nét mặt hồi hộp thẹn thùng, lại nhìn thoáng qua Hạ Thần ở trong xe, trong lòng lập tức hiểu ra, chào hỏi cô một câu rồi đi vào nhà.



Cố Phương Phương nói tạm biệt với Hạ Thần rất lâu rồi mới vào nhà.



Tuy không thích Cố Phương Phương nhưng thấy cô rơi vào lưới tình của Hạ Thần, cậu cảm thấy mình phải nhắc nhờ cô một chút.



Thấy cô vào nhà, Liễu Dật gọi Cố Phương Phương lại.



Cố Phương Phương hỏi: "Em họ, có chuyện gì không?"



Liễu Dật tốt bụng nhắc nhở: "Chị họ, Hạ Thần là người nổi danh là công tử đa tình ở đại học T, chị làm quen bạn trai nên cẩn thận một chút.



"Cảm ơn em họ đã quan tâm, chị tự có chừng mực."



Nói xong, vội vã đi lên lầu.



Liễu Dật cần thận quan sát cô, thấy sau khi cô nghe cậu nói xong thì sắc mặt trắng toát, miễn cưỡng cười một cái. Cô cho rằng cô che dấu rất tốt, thực ra mọi thứ đều hiện rõ trên mặt.



Liễu Dật đoán không sai, trở về phòng, Cố Phương Phương lập tức dùng chăn che kín đầu.



Trước kia cũng nghe thấy có người nói anh ta phong lưu thế nhưng trong lúc qua lại, anh ta vô cùng săn sóc, hiện tại bị Liễu Dật chỉ ra, cô nhất thời không có chuẩn bị, trong lòng khó có thể chấp nhận được chuyện này.



Cô thật ngốc, từ lần đầu tiên gặp anh ta thì đã có cảm giác thân thiết với anh ta, dần dần sau khi quen biết lại càng thích anh, cho nên dù nghe được những lời đồn thì đều tự nói tốt cho anh ta, bây giờ thì nên làm gì đây?



Chẳng lẽ mối tình đầu của cô lại tan vỡ như vậy?