Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh - Chương 61: Đừng Gây Sự Với Một Người Được Cả Xã Hội Chú Ý




Câu lạc bộ vào ban ngày không có ánh đèn sặc sỡ như ban đêm, trông hơi ảm đạm.

Sau khi Cố Thiến Thiến kéo Cố Đức Hạo vào, cô ta bước nhanh đến trước cửa sổ, kéo tấm rèm vừa dày vừa nặng ra một khe hở nhỏ.

Nhân viên bảo vệ tại câu lạc bộ đã ngăn cản phóng viên ở bên ngoài.

Ở cách đó không xa, một số phóng viên đã đặt sẵn máy quay, có MC cầm micro đang say sưa nói chuyện với máy quay.

Bây giờ Cố Kiều Niệm đang là tâm điểm của sự chú ý.

Có rất nhiều người chú ý đến từng động thái của cô, ngoài các phương tiện truyền thông chính thống, còn có tay săn ảnh của các tờ báo lá cải, lúc này, bọn họ cũng ào ào liên tiếp chạy tới.

"Chó chết!"

Cố Thiến Thiến nghiến răng nguyền rủa.

Cố Đức Hạo đã hơi hoảng loạn: "Vừa rồi chắc là không có ai chụp được cha đâu đúng không?”

“Bây giờ cha còn thừa hơi để lo chuyện này nữa à?” Cố Thiến Thiến quay lại nhìn ông ta với vẻ mặt khó tin.

“Sao bên ngoài lại ồn ào vậy? Cố Kiều Niệm đâu?” Lúc này, Tổng giám đốc Kim béo phệ bước từ bên trong ra, phía sau còn có vài người đàn ông vạm vỡ.

"Ông Kim..." Cố Thiến Thiến lập tức thu biểu cảm trên mặt lại, lộ ra vẻ mềm yếu sợ hãi, "Cố Kiều Niệm, chị ta..."

"Đây là ông Kim à?"

Cố Thiến Thiến còn chưa nói xong, Cố Kiều Niệm đã ung dung dẫn Chu Chu đi vào.

Khi Chu Chu nghe thấy Cố Kiều Niệm gọi Tổng giám đốc Kim, cô ấy sững sờ, hoảng hốt nhìn Cố Kiều Niệm, sợ tới mức hai chân run rẩy, cô chỉ muốn vác Cố Kiều Niệm lên chạy ra ngoài ngay lập tức.

Tuy nhiên…

Ngay khi bọn họ vừa bước chân vào trong, cánh cửa của câu lạc bộ đã đóng lại.

“Cố Đức Hạo, đồ hèn hạ, ông đã nói là đến để bàn chuyện chia tài sản cơ mà?” Chu Chu tức giận hỏi.

“Không nói như thế thì nó chịu đi ra chắc?” Cố Đức Hạo cười nhạo, “Nó lợi dụng bọn tao để lừa Tổng giám đốc Kim, bây giờ cũng nên cho người ta một lời giải thích đúng chứ? Cứ trốn mãi như thế thì làm ăn được gì?”

“Ông Kim, ông định nói chuyện ở đây à?” Cố Kiều Niệm phớt lờ Cố Đức Hạo, ánh mắt nhìn thẳng về phía tổng giám đốc Kim.

Trước đây, tổng giám đốc Kim đều chỉ có thể nhìn thấy Cố Kiều Niệm trên TV, tiệc rượu lần trước là lần đầu tiên ông ta gặp mặt ngoài đời thật, phải nói là khiến ông ta ngỡ ngàng.

Nhưng lần này...

Ông ta nhìn băng gạc trên mặt Cố Kiều Niệm, vẻ mặt rõ ràng có hơi ghét bỏ.

Theo như Cố Đức Hạo và Cố Thiến Thiến nói, Cố Kiều Niệm hoàn toàn không coi tổng giám đốc Kim ra gì, vô cùng kiêu căng, tổng giám đốc Kim cũng nghĩ vậy.

Nhưng sau khi gặp cô, ông ta lại có cảm nhận hoàn toàn khác.

“Ông Kim, cô ta là một diễn viên, cô ta rất biết diễn, ông đừng bị cô ta lừa!” Cố Đức Hạo thấp giọng nhắc nhở.

Tổng giám đốc Kim nghe xong lập tức đề cao cảnh giác.

“Đưa cô ta lên tầng hai.” Tổng giám đốc Kim lạnh lùng nói rồi quay người rời đi.

Mấy người đàn ông vạm vỡ lập tức bước tới.

Cố Kiều Niệm khẽ mỉm cười: "Không cần làm phiền các anh, tôi có thể tự đi."

Nói xong, Cố Kiều Niệm theo sau người vệ sĩ đi vào sâu trong cùng câu lạc bộ.

Cố Thiến Thiến và Cố Đức Hạo thấy vậy, trên gương mặt bọn họ cuối cùng cũng hiện lên chút vui mừng.

“Cho dù cô ta giở trò gì, hôm nay Tổng giám đốc Kim chắc chắn cũng sẽ không để cô ta đi!” Cố Thiến Thiến liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, “Phải tìm cách đuổi đám người ngáng đường bên ngoài đi mới được!”

“Để cha nghĩ cách!” Cố Đức Hạo lập tức nói.

Cố Kiều Niệm theo sau tổng giám đốc Kim, bước vào thang máy, đi lên tầng hai.

Kiếp trước cô đã từng tới đây, do đó mỗi bước đi đều khiến ngón chân cô đau đớn như bị kim châm.

“Kiều Kiều, chúng ta báo cảnh sát đi!” Chu Chu đi bên cạnh cô khẽ nói, giọng nói run rẩy.

“Không sao đâu, đừng sợ.” Cố Kiều Niệm an ủi.

Lúc này, vệ sĩ dẫn cô đến trước cửa một phòng riêng.

“Cô không được phép vào.” Vệ sĩ chỉ vào Chu Chỉ lớn tiếng nói.

“Tại sao?” Chu Chu lập tức bảo vệ Cố Kiều Niệm, “Tôi là người đại diện của cô ấy, dù các người muốn bàn chuyện gì thì cũng đều phải nhận được sự đồng ý của tôi!”

“Cút!” Vệ sĩ này rất cáu kỉnh, vươn tay định đẩy Chu Chu ra.

Cố Kiều Niệm đứng cản trước mặt Chu Chu: "Anh bạn này, bên ngoài đều là phóng viên, nếu anh muốn trợ lý của tôi mang theo vết thương đi ra, bị giới truyền thông đưa tin, gây ra phiền toái cho ông Kim thì cứ việc tiếp tục.”

Tay vệ sĩ khựng lại giữa không trung.

“Đừng nói nhảm, vào đi!” Cuối cùng, gã vệ sĩ không làm gì nữa, gã khinh miệt ra hiệu với Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm mặt không biểu cảm đẩy cửa ra.

"Kiều Kiều!"

"Ông Kim là một doanh nhân chân chính, sẽ không làm khó chị, chỉ cần giải thích rõ hiểu lầm là được.” Cố Kiều Niệm cười dịu dàng với Chu Chu rồi đi thẳng vào trong phòng riêng.

Sau khi Cố Kiều Niệm bước vào, cánh cửa phòng đóng sầm lại.

Chu Chu vô cùng lo sợ.

Trong phòng riêng.

Tổng giám đốc Kim đứng trước cửa sổ, nhìn đám đông phóng viên tụ tập bên ngoài, vẻ mặt rất u ám.

“Cô Cố cũng ghê gớm thật đấy.” Tổng giám đốc Kim cười nhạo nhìn Cố Kiều Niệm, “Cô tưởng cô gọi đám phóng viên này tới thì tôi sẽ không dám động vào cô à?"

"Tổng giám đốc Kim là người thông minh, tôi không nghĩ ra ông có lý do gì để ra tay với tôi cả." Cố Kiều Niệm mỉm cười ngồi xuống, "Ông nói thử xem nào, Cố Đức Hạo và Cố Thiến Thiến đã bịa ra câu chuyện gì với ông để ông đối phó tôi?"

Tổng giám đốc Kim cau mày.

"Bố mày nhận 300 triệu của tao để bán mày cho tao nhưng cuối cùng lại lấy một món hàng giả đến thay thế, đây không thể là lý do để tao xử lý mày à?" Tổng giám đốc Kim nói xong, tay đập rầm lên mặt bàn, "Ở thành phố S chưa có một ai dám giỡn mặt với Kim Thịnh này!"

Cố Kiều Niệm nhìn ông ta: "Tổng giám đốc Kim, Cố Đức Hạo cũng không phải là cha tôi mà là một kẻ buôn người, ông ta lừa ông 300 triệu, ông nên tính sổ với ông ta mới đúng."

Tổng giám đốc Kim nghiến răng, không biết lấy đâu ra một con dao găm, ông ta chậm rãi đi tới trước mặt Cố Kiều Niệm, sau đó con dao găm lạnh lẽo lập tức tì trên gương mặt Cố Kiều Niệm.

"Đừng hòng dùng mấy việc vớ vẩn trong nhà mày để qua loa với tao, nghe nói mày không muốn bò lên giường tao là vì đã bò lên giường của một cái ô dù khác rồi?"

Cố Kiều Niệm bình thản nhìn Tổng giám đốc Kim: "Ông Kim, nếu tôi là ông, tôi thà dành ít thời gian và bớt nghe lời kẻ khác kích động mình. Lấy 300 triệu về và tìm một người chịu chơi với ông, đừng gây sự với một người chỉ cần có bất kỳ động thái gì cũng có thể bị cả xã hội chú ý."

Ánh mắt của tổng giám đốc Kim càng thêm u ám.

Cố Kiều Niệm giơ tay lên, dùng đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đẩy con dao găm ra, sau đó đi tới bên cửa sổ: "Lấy hôm nay làm ví dụ nhé, tôi yếu ớt thế này, dĩ nhiên ông có thể làm bất cứ điều gì ông muốn với tôi, nuốt chửng tôi cũng không phải là chuyện gì to tát. Nhưng liệu ông đã từng nghĩ đến, nếu tôi không thể ra khỏi đây, hoặc ra khỏi đây trong tình trạng tàn tạ, chỉ cần một cái máy quay chụp được…”

Cố Kiều Niệm quay lại nhìn tổng giám đốc Kim, mỉm cười dịu dàng: "Cố Đức Hạo luôn nói với tôi, việc kinh doanh của tổng giám đốc Kim không có cái nào sạch sẽ cả, nếu điều này là thật, chỉ cần tên ông và tôi xuất hiện cùng một chỗ, tất cả những thứ ông không muốn để lộ ra đều sẽ bị người ta lôi ra ánh sáng.”

“Hôm nay là Cố Đức Hạo tìm mày tới chứ không phải tao!” Tổng giám đốc Kim nói.

Cố Kiều Niệm lại nở nụ cười: "Ông Kim, tôi đã biết trước hôm nay người muốn gặp tôi là ông, ông nghĩ rằng ngay cả phóng viên tôi cũng gọi tới rồi mà lại không có sự sắp xếp nào khác sao?"

“Mày dám chơi xỏ tao?” Ông Kim sững sờ trong giây lát, sau đó giận dữ bước tới bóp cổ Cố Kiều Niệm.