Nhật Ký Ảnh Đế

Chương 31




"Chuyến bay số hiệu XX đi từ thành phố M đến thành phố B đã..."

Âm thanh của tiếp viên hàng không vang lên trên loa, sau khi lời cuối cùng kết thúc Tần An Phong mới đứng dậy, theo chỉ dẫn của nữ tiếp viễn xuống máy bay.

Nhìn sân bay đông nghẹt người qua lại, Tần An Phong hít sâu một hơi, rất lâu rồi y chưa về nước, nơi đã từng quen thuộc với y giờ đây lại trở nên xa lạ.

Tần An Phong bắt taxi, tài xế nhìn y qua gương chiếu hậu, mở miệng hỏi:

"Chàng trai à, muốn đi đâu?"

"Dạ?"

Tần An Phong ngơ ngẩn một lúc trước câu hỏi của tài xế, chính y cũng chẳng biết mình nên đáp lại như thế nào, càng không biết mình nên đi đâu.

Bảy năm trước y cãi nhau với người nhà, cuối cùng cắt đứt quan hệ với bọn họ, theo thư mời của giáo sư đưa cho y mà ra nước ngoài làm việc. Nói ra thì, khoảng thời gian đó đối với y thực sự rất vất vả, nhưng cũng có thể nói là vui vẻ.

Không lâu sau y gặp được bạn trai cũ của mình, khi đó Tần An Phong mới chỉ đang là thực tập sinh, bị người ta sai vặt đi mua đồ. Bởi vì lúc sáng chưa kịp ăn gì cho nên y bị tụt huyết áp, may thay gặp được người tốt giúp đỡ, mà người đó không ai khác chính là người yêu cũ của y.

Có duyên gặp một lần, cứ tưởng sẽ không bao giờ chạm mặt nhau nữa, ai ngờ ông trời lại khiến y và hắn dây dưa cho tới tận bây giờ.

"Chàng trai trẻ?"

Tần An Phong hoàn hồn lại, mím môi không biết đáp lại ra sao.

"Ừm... vậy thì đưa cháu tới đường Tân Giang đi!"

"Được!"

Lúc xuống xe, Tần An Phong vẫn chưa bình tĩnh lại, y ngơ ngác nhìn căn nhà nhỏ quen thuộc ở bên kia đường, đó chính là nơi y đã ở từ nhỏ tới lớn, nó vẫn chẳng thấy đổi gì từ lúc y đi, nhưng dường như cũng đã thay đổi rất nhiều thứ.

Đúng lúc này, một người phụ nữ đã tuổi trung niên bước ra, trên khuôn mặt in hằn dấu vết tháng năm cùng sự mệt mỏi. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bà, tim Tần An Phong không tự chủ được nhói lên, đôi mắt đầy nước giống như chỉ cần một tác động nhỏ cũng khiến nó trào ra.

Y nắm chặt lấy tay cầm vali, ánh mắt gắt gào dán chặt trên người phụ nữ ấy. Mà bà cũng cảm nhận được điều gì đó, hơi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Tần An Phong lập tức lùi ra sau, tránh khỏi tầm nhìn của người phụ nữ kia.

"Chị Duyệt, sao vậy?"

Người bên cạnh hỏi, bà khẽ rũ mắt, lắc nhẹ đầu.

"Không có gì!"

Tần An Phong bỏ đi, chính y cũng không biết bản thân mình nên đi đâu cho phải.

Y ngồi ở bến xe buýt, hiện tại đang là buổi sáng, hầu hết mọi người đều đi học đi làm, bến xe vô cùng đông người. Tần An Phong cứ ngồi như vậy cho tới khi y nghe thấy giọng của một cô gái hét lên.

"Có trộm, mau bắt hắn lại, hắn trộm túi xách của tôi rồi!"

Đúng lúc này, một người đàn ông chạy vụt qua người Tần An Phong, y theo phản xạ đứng bật dậy, lao đến muốn tóm lấy hắn.

Gã ta hơi xoay người, đẩy mạnh Tần An Phong một cái khiến y nhã xuống đất sau đó còn muốn chạy tiếp, nhưng lại bị y túm chặt lấy ống quần.

"Mẹ kiếp!"

Gã đàn ông chửi tục một câu, nhấc chân đạp Tần An Phong, y vẫn chưa chịu buông tay, hắn ta lúc này đã có chút bối rối, may mắn có mấy cậu nhóc học sinh cấp ba cũng lao đến, chế trụ hắn nằm yên một chỗ.

Tần An Phong thở phào một hơi, giật lại túi xách trên tay tên kia trả lại cho cô gái.

"Cảm ơn anh, nếu không có anh tôi thật sự không biết phải làm sao nữa..."

Cô gái rối rít cúi đầu cảm ơn.

"Không có gì, không cần cảm ơn đâu, không có tôi cũng sẽ có người khác giúp cô thôi!"

"A! Anh bị thương rồi, hay là theo tôi tới bệnh viện đi, tôi là y tá ở đó!"

Tần An Phong ngày lập tức xua tay, nhưng cô gái kia quá nhiệt tình, y không biết làm cách nào để từ chối, cuối cùng bị cô nàng lôi đến bệnh viện.



Vừa bước chân đến hành lang, mùi cồn sát trùng lập tức xộc vào mũi Tần An Phong khiến y khẽ nhíu mày lại.

"Anh à, đi bên này!"

Cô nàng dẫn theo Tần An Phong đi phía sau, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn y như sợ y sẽ chạy mất.

"Y Y, chào buổi sáng!"

"Chào!"

Cô nàng cười vẫy tay với y tá ở quầy tiếp tân.

Sau khi được kiểm tra vết thương, chỗ nặng nhất là ở phần bụng, nơi đó bị thâm tím một mảng lớn trông rất đáng sợ, lúc bị đạp vào Tần An Phong cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ lại đúng là có chút đau thật.

Y ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang, thở dài một hơi.

"Bác sĩ Giản, chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng!"

Tần An Phong đang ngồi bất động lập tức như được bơm máu gà, y không chắc liệu vị bác sĩ họ Giản kia có phải người mình quen biết hay không.

Tần An Phong quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông đã tuổi trung niên, mặc áo blouse trắng đang nói chuyện với y tá. Y lại thở dài một hơi, thầm nghĩ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Nhưng một giây sau đó, thế giới của y đã được tiếp thêm hi vọng.

"Tần An Phong?"

Chỉ thấy một vị bác sĩ nam trẻ tuổi đi ra từ phòng bệnh, nhìn y chằm chằm không chợp mắt.

Hai người ngạc nhiên nhìn nhau, cuối cùng là Tần An Phong mở lời trước.

"Lâu rồi không gặp!"

Giản Diệc Minh im lặng quan sát cái người đang cười như hoa kia, trong lòng sóng ngầm cuộn trào, anh bước nhanh đến, mở miệng muốn nói nhưng lại không biết nên hỏi điều gì. Hỏi y vì sao lại trở về à? Hay hỏi y những năm qua sống như thế nào?

Ngập ngừng một chút, cuối cùng anh vẫn nói:

"Tại sao cậu lại về?"

Hỏi xong lại thấy hình như mình nói như vậy rất kỳ lạ, nhưng chưa kịp sửa đã bị Tần An Phong ngắt lời.

"Làm sao? Thấy tôi cậu không vui à?"

"Cậu biết ý tôi không phải như vậy mà..."

"Tôi chia tay rồi... với bạn trai ấy."

Cả hai cùng im lặng, một lúc sau y mới ngẩng đầu lên, nói:

"Cho nên..."

"Bạn học cũ à, có thể cho tôi ở nhờ được không?"

......................

Sau khi Giản Diệc Minh tan làm ở bệnh viện, lúc ra khỏi phòng bệnh Tần An Phong vẫn ngồi đó đợi anh.

Trên đường về nhà hai người đều không nói với nhau lời nào, Giản Diệc Minh cũng không hỏi y vì sao chia tay người kia, vì sao không về nhà, giống như anh đều biết tất cả mọi thứ.

Mở cửa đi vào, Giản Diệc Minh bật đèn lên, trong nhà lập tức được bao phủ bởi một màu vàng ấm áp. Tần An Phong đi theo sau anh, một tay kéo vali một tay xách túi thuốc, ngơ ngơ ngác ngác như người mất hồn.

"Giản Diệc Minh, cậu ở một mình à, sao chọn nhà lớn vậy?"

Nghe thấy câu hỏi của Tần An Phong, anh suýt thì vấp chân ngã, Giản Diệc Minh ho khan một cái.

"Không phải, tôi ở với bạn nhỏ nhà tôi!"



"Bạn nhỏ? Giản Diệc Minh, cậu giấu tôi có con à?"

Giản Diệc Minh dùng ánh mắt liếc Tần An Phong như nhìn một tên ngốc, quay đi không nói gì. Mất mấy giây sau, y mới như được khai sáng, thốt lên một tiếng 'à' thật lớn.

"Không ngờ nha, người như cậu cũng có ngày nếm trải được tình yêu à? Nửa kia của cậu là người thế nào? Có đẹp không? Tôi nhớ lúc học cấp ba cậu được rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng khi đó cậu mắt cao hơn đầu, chỉ cắm đầu vào học, bọn tôi..."

Không để Tần An Phong tiếp tục nói, anh lập tức nhét một quả táo vào miệng y.

Tần An Phong nhai táo rôm rốp, kéo vali đi theo sau Giản Diệc Minh, rất biết điều không nói câu gì nữa.

"Đây là phòng của cậu, lâu rồi không có người ở, hơi bừa bộn một chút, lát nữa tôi giúp cậu dọn."

"Không cần đâu, tôi tự dọn cũng được!"

Y vội xua tay, đem vali của mình đá đến cạnh giường.

Lúc Tần An Phong ra khỏi phòng, Giản Diệc Minh đang ở trong bếp, y ló đầu vào nhìn, cười cười nói:

"Bạn học cũ à, bình thường ở nhà cậu hay tự nấu cơm sao?"

"Ừ, thường là vậy."

"Nhắc mới nhớ, bạn nhỏ nhà cậu đâu, sao tôi không thấy?"

Giản Diệc Minh hơi dừng động tác trên tay lại, ngẩn người một lúc sau đó lại làm như không có việc gì trả lời lại y.

"Em ấy đi công tác rồi!"

Lúc nhắc đến Bạch Lộ, khoé miệng Giản Diệc Minh tự động kéo lên, có thể anh không nhận ra, nhưng là người đứng ngoài quan sát, Tần An Phong lại thấy rất rõ điều này.

Y cũng bất giác cười theo anh.

"Để tôi giúp cậu!"

"Có được không đó?"

"Cậu khinh thường ai đấy?"

Cơm được dọn ra bàn, hai người ngồi ở hai đầu đối diện nhau, Tần An Phong bị bỏ đói từ lúc xuống máy bay cho tới bây giờ, gần như vừa đặt mông ngồi xuống y đã cầm đũa gắp đồ ăn ngay.

Giản Diệc Minh liếc y một cái.

"Tần An Phong!"

"Hả?"

Tần An Phong nghe tiếng, y ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn còn đang ngậm miếng sườn.

"Cậu... Không định về nhà sao?"

Nghe thấy câu hỏi của Giản Diệc Minh, y hơi khựng lại một chút, sau đó tiếp tục ăn như chưa có gì xảy ra. Giản Diệc Minh nhìn như vậy cũng không dành lòng, anh lại nói:

"Chú dì rất nhớ cậu!"

"Bọn bọn không nhớ tôi đâu, họ sao có thể nhớ đến một đứa như tôi chứ?"

"Không phải như vậy..."

"Đừng nói nữa! Cậu có nói thêm tôi cũng sẽ không trở về đâu."

Tần An Phong đứng dậy, đem bát đũa của mình đặt vào bồn rửa chén.

"Lát nữa cậu ăn xong thì cứ để ở đó đi, tôi dọn cho cậu, dù sao cũng không thể ăn nhờ ở đậu không như vậy được!"

Y cười một cái, sau đó xoay người đi vào phòng.