Nhật Ký Ảnh Đế

Chương 22




Giản Diệc Minh trở về bệnh viện, hôm nay vẫn như bình thường, chỉ có ánh mắt mọi người nhìn anh hình như có gì đó khác thường.

Anh ngồi trong phòng khám của mình, tình thoảng có vài vị y tá đi qua nhìn anh rồi nhìn nhau cười khúc khích.

"Mấy người không có việc gì để làm sao? Có cần tôi báo cáo cho trưởng khoa tìm việc cho mấy người không?"

Bên ngoài có một giọng nữ vang lên, trông có vẻ khá tức giận.

Tiểu y tá Y Y bước vào trong, trên tay còn cầm theo bệnh án.

"Sao vậy?"

"Mấy người kia cứ đứng trước cửa phòng bệnh, thật là ngứa mắt mà."

Giản Diệc Minh mỉm cười gì, đón lấy bệnh án từ tay Y Y, viết viết gì đó rồi nói:

"Mặc kệ bọn họ đi, em đừng quan tâm."

"Bác sĩ Giản, anh thực sự đã dùng ngày nghỉ đó của mình để đóng phim sao? Còn được đóng cùng Bạch ảnh đế nữa, nghĩ thôi đã thấy thích rồi."

"Được rồi mau đi làm việc đi, em nói bọn họ mà chính em cũng đang rảnh rỗi đó."

Tiểu y tá Y Y bĩu môi một cái sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Ba tháng trôi qua thật nhanh, Bạch Lộ lúc này đã đóng xong phim, hôm nay mở tiệc đóng máy, mọi người ai cũng vô cùng vui vẻ.

Đạo diễn cười cười, nâng rượu lên nói:

"Ly này tôi kính mọi người, mong rằng bộ phim này sẽ thành công."

"Ấy đạo diễn, phải là chúng tôi kính ngài mới đúng."

Mọi người ai nấy vội vàng nâng ly, kể cả Bạch Lộ cũng vội vàng đứng dậy.

"Thầy Bạch như vậy là không được nha, không thể dùng nước ép thay rượu được."

Một vị ekip bàn bên cạnh nói.

"A! Tôi, tôi không thể uống rượu được."

Cậu vội xua tay, sau đó lại có chút lúng túng, mọi người ở đây ai cũng uống rượu, có mỗi mình cậu là gọi nước ép cam, có phải là không tôn trọng họ không?

Đạo diễn thấy vậy vội giải vây.

"Không sao hôm nay là ngày vui, đừng để ý mấy thứ nhỏ nhặt đó."

Bạch Lộ mỉm cười, cụng ly cùng mọi người.

Sáng hôm sau cậu trở về nhà, Giản Diệc Minh có lẽ đã đi làm rồi, cậu kéo va li, mệt mỏi mở cửa đi vào.

Ban đầu còn không để ý, đến khi nhìn kĩ cậu mới phát hiện ra, nhà mình hình như có thêm một đôi giày thì phải. Cậu ngây ngốc gãi gãi đầu, đôi giày nhìn qua còn rất mới, theo như cậu suy đoán, size giày này cũng gần bằng size cậu hay đi, nhưng loại giày này lại không phải loại mà cậu hay thường dùng.

Vậy thì suy ra đây không phải là giày của cậu, cũng không thể là bác sĩ Giản mua cho cậu, càng không phải giày của anh.

Còn đang liên miên suy nghĩ, chợt bên trong nhà truyền ra tiếng của một người nào đó.

"Cậu sao lại về rồi, để quên thứ gì... sao..."

Người kia đi ra, vừa nhìn thấy người đứng ở huyền quan là Bạch Lộ chứ không phải người mà mình nghĩ đến, y lập tức ngây người.

Bạch Lộ cũng không kém y là bao, cái người đang ở trước mặt cậu đây là ai vậy? Có phải cậu vào nhầm nhà rồi không? Không thể nào, chìa khóa mở được cửa mà.

Bạch Lộ nuốt nước bọt một cái, tay đang cầm va li buông thõng, ánh mắt hướng về người kia như muốn nói gì đó, nhưng làm cách nào đều không thể đẩy nó ra khỏi cổ họng được.



"Cậu... là ai vậy?"

Chàng trai kia là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên, y hơi nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt hiện lên tia đề phòng.

Bạch Lộ nhíu mày, nắm chặt tay.

"Tôi mới là người phải hỏi như vậy mới đúng, sao anh lại ở trong nhà tôi?"

Giản Diệc Minh đang làm việc liền có một cú điện thoại gọi tới, trên màn hình di động là cái tên đặc biệt anh đặt cho cậu, anh nhanh chóng bắt máy.

"Sao vậy?"

Đầu dây bên kia im lặng một chút, cậu cố gắng bình tĩnh để mình không trực tiếp hét vào trong điện thoại.

"Giản Diệc Minh, anh chết ở đâu rồi mau về đây cho tôi!"

Giản Diệc Minh khó hiểu, đây là lần đầu tiên cậu dùng thái độ này nói chuyện với anh, bác sĩ Giản còn nghĩ có phải mình nghe nhầm rồi không? Hay là có ai đó gọi lộn số rồi? Để chứng thực điều đó, anh còn lôi điện thoại ra khỏi tai nhìn lại lần nữa, đúng là số của cậu rồi mà.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Anh còn hỏi sao? Tôi cho anh biết còn không về thì đừng nhìn mặt tôi nữa."

"Được! Em... em đợi một chút, anh sắp đổi ca rồi."

Bạch Lộ tức giận cúp máy, sau đó không kiêng nể mà kéo va li vào trong phòng. Gì chứ, đây là nhà cậu mà, sao cậu không có quyền đó chứ.

Tần An Phong ngồi trên sô pha, trên người còn đang đeo một cái tạp dề, là cái mà Giản Diệc Minh vẫn hay dùng khi nấu ăn.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, cứ nghĩ anh đã về rồi, Tần An Phong vội đứng dậy ra mở cửa, vậy mà xuất hiện trước mặt lại là một cậu trai người ngoại quốc.

Người kia thấy y cũng khá ngạc nhiên, sau đó liền cười cười.

"Xin hỏi Bạch tiên sinh có ở nhà không?"

"Bạch tiên sinh..."

Tần An Phong nghĩ nghĩ một chút, người này hỏi Bạch tiên sinh, có phải chính là cái người hùng hùng hổ hổ lúc nãy không?

"A! Cậu ấy đang trong nhà, mau vào đi."

Ôn Dịch Nam cũng không khách khí trực tiếp bước vào.

"Anh Bạch!"

"Cậu đến rồi? Mau ngồi!"

Bạch Lộ nghe tiếng động đúng lúc ra ngoài, hất cằm về hướng sô pha, Ôn Dịch Nam ngồi xuống, thắc mắc nhìn cậu.

"Có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn nhờ cậu một việc."

Tần An Phong nãy giờ bị xem là người vô hình, chỉ có thể im lặng nhìn hai người kia thì thầm to nhỏ với nhau, dù sao đây cũng là nhà người ta, y không có quyền lên tiếng.

Giản Diệc Minh lái xe trở về nhà, vừa mở cửa đã thấy ngay cảnh Bạch Lộ và Ôn Dịch Nam thân thiết nói nói cười cười với nhau, anh ngay lập tức đen mặt. Ban nãy gọi điện cho anh, nghe giọng cậu còn rất tức giận, anh còn tưởng là có chuyện gì nghiêm trọng, vậy mà cậu còn có thể ngồi đây mỉm cười với người khác.

"Lộ Lộ!"

Bạch Lộ ngước mắt lên, thản nhiên nói:

"Anh về rồi!"

"Cậu ta là ai?"



"Vậy anh ta là ai?"

Giản Diệc Minh lúc này mới chú ý tới Tần An Phong đang ngồi trên ghế bên cạn bọn họ, suýt thì quên mất y cũng ở đây.

Bác sĩ Giản dường như hiểu ra gì đó, tâm tình dịu lại đôi chút.

"Cậu ấy là bạn học của anh, du học ở bên Mỹ trở về vẫn chưa có chỗ ở nên anh để cậu ấy ở tạm đây."

"Anh đùa tôi à, anh ta không có nhà sao?"

"Cậu ấy cãi nhau với người nhà..."

"Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Được lắm, tôi chỉ đi có ba tháng anh liền dẫn người khác về nhà."

Bạch Lộ hét lên, còn muốn làm bộ muốn lao đến chỗ anh nhưng liền bị Ôn Dịch Nam ngăn lại. Chỉ là diễn thôi mà, có cần như vậy không?

Giản Diệc Minh thở dài một hơi, đang định nói gì đó cậu đã đứng dậy, kéo tay Ôn Dịch Nam còn đang ngơ ngác bỏ đi.

"Nếu anh thích thì cứ ở với anh ta đi, tôi chuyển đến chỗ khác."

'Rầm' một tiếng, cửa đóng lại.

Bác sĩ Giản quay đầu nhìn Tần An Phong đang rất tự nhiên uống nước, giống như mọi chuyện xảy ra nãy giờ hoàn toàn đều không liên quan đến y.

"Này là chuyện gì?"

"Tôi không biết, cậu đi mà hỏi người kia của cậu ấy."

Bạch Lộ xách va li đi khỏi nhà, cảm thấy đã xa chỗ đó rồi mới buông tay Ôn Dịch Nam ra, ngồi xổm xuống đất.

"Anh Bạch, sao anh phải làm vậy? Không phải chỉ cần hỏi rõ là được rồi sao?"

"Cậu thì hiểu cái gì? Cậu có biết lúc trở về nhà, người đầu tiên mình nhìn thấy là một người xa lạ, cảm giác nó như thế nào không? Tôi tức muốn chết đó, cho nên tôi cũng phải bắt anh ấy nếm trải cảm giác đó."

Ôn Dịch Nam gật gật đầu xem như đã hiểu, sau đó hỏi:

"Vậy giờ chúng ta đi đâu?"

"Nhà cậu!"

Giản Diệc Minh ngồi trên sô pha, đã ba ngày rồi Bạch Lộ không có về nhà, bình thường cậu đi quay phim hay tham gia chương trình đến mấy tháng anh cũng không thấy gì, chỉ là thỉnh thoảng có chút nhớ người mà thôi, nhưng đều quen rồi. Vậy mà hiện tại người ở gần ngay trước mắt mà không thể gặp được, nó thật sự rất khó chịu.

"Diệc Minh, tôi ra ngoài ăn đây, cậu muốn đi cùng không?"

Tần An Phong thay đồ xong bước ra ngoài, thấy anh đang ngồi đó liền hỏi, Giản Diệc Minh lắc đầu.

"Tôi nghe nói bạn trai nhỏ của cậu cùng Ôn tiên sinh hôm nay nướng thịt ngoài vườn, nhìn có vẻ rất thân thiết nha, tôi định qua đó ăn ké của bọn họ, nếu cậu không đi thì thôi vậy."

Tần An Phong nói xong còn cố tình liếc mắt quan sát biểu cảm của Giản Diệc Minh, đúng như y dự đoán, anh hơi ngước mắt lên sau đó lại thu về.

"Khoan, đợi tôi một chút."

Bạch Lộ và Ôn Dịch Nam cùng nhau nướng thịt ngoài sân, tiếng cười nói rất to, cậu nhìn chằm chằm khay thịt đã được ướp rất lâu trên bàn, hai mắt cũng muốn sáng lên luôn. Đã lâu rồi cậu không được ăn thịt nướng, bởi vì bác sĩ Giản không cho cậu ăn mấy thứ đồ đó, chỉ thỉnh thoảng phá lệ mới tự làm cho cậu.

Đúng lúc này Tần An Phong và Giản Diệc Minh đến, anh ho khan một tiếng, khuôn mặt không có cảm xúc gì. Tần An Phong mỉm cười nhẹ, nói:

"Tôi đến rồi!"

"Đến rồi sao, mau... anh đến đây làm gì?"

Bạch Lộ còn đang vui vẻ đón tiếp Tần An Phong, nhưng khi nhìn thấy phía sau y là anh, cậu liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

̀