Nhật Ký Ảnh Đế

Chương 18: Ngoại truyện: Thất tịch




Hôm nay Bạch Lộ bị kéo đi tham gia một chương trình ghép đôi, cậu vốn dĩ không muốn đi nhưng bị người đại diện đe dọa, cậu đành phải gói đồ ngậm ngùi lên máy bay.

Bạch ảnh đế ở trường quay mà tâm hồn cứ để trên mây, đạo diễn phải nhắc cậu bao nhiêu lần cậu mới ổn định tinh thần, nhưng được một lúc lại trở về như cũ.

Người đại diện của cậu tức đến nổ phổi, liền kéo cậu sang một bên giáo huấn.

"Xin hỏi Bạch ảnh đế, cậu nghĩ như thế nào về tình yêu?"

"Tình yêu sao?"

Bạch Lộ mỉm cười nhẹ, hướng MC nói:

"Anh là nói tình yêu giữa hai người hay gia đình?"

"Chính là giữa hai người."

Cậu im lặng một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó rồi mới nói:

"Em nghĩ tình yêu đôi khi rất đơn giản, chỉ cần cùng người kia nấu cơm, ăn cơm, mỗi buổi tối cùng nhau ngồi xem các chương trình trên ti vi đã rất hạnh phúc rồi..."

"... nhưng tình yêu đôi khi cũng rất phức tạp. Mà, chỉ cần yêu nhau thật lòng thì không gì có thể ngăn cản. Giống như Ngưu Lang và Chức Nữ, mặc dù hai người họ mỗi năm đều chỉ có thể gặp nhau duy nhất một lần, họ vẫn vì người kia mà giữ nguyên tình yêu của mình, thủy chung một lòng với người kia... "

Bạch Lộ vừa nói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Giản Diệc Minh cùng ánh mắt của anh mỗi lần nhìn mình, mang theo sự bao dung cùng dịu dàng, dù cho cậu có làm gì, anh vẫn đối với cậu không bao giờ thay đổi.

Đạo diễn cùng mọi người có mặt ở trường quay đều vì câu nói của cậu mà im lặng.

"Tiểu Lộ em nói hay như vậy, có phải đã từng yêu ai rồi không?"

"Em sao?"

Cậu nhìn MC, sau đó lại đưa ánh mắt về phía người đại diện đang ngồi bên cạnh đạo diễn, thấy anh không có biểu cảm gì liền nở một nụ cười.

Cậu quay đầu nhìn về phía máy quay, giống như muốn nói với mọi người, hay chính là muốn nói với người kia rằng:

"Phải! Em đã yêu một người rất nhiều, mỗi ngày đều không kìm được muốn ôm người đó thật chặt, sợ người đó không cần mình, sợ đến một ngày nào đó người đó bỏ rơi em, nhưng em biết người đó nhất định sẽ không làm vậy."

Mọi người ngạc nhiên nhìn cậu, may mắn chương trình này là quay xong sau đó mới chiếu, không có khán giả trực tiếp đến xem, có thể cắt đi nhưng đoạn bị lỗi và chỉnh sửa lại.

MC là người lấy lại tinh thần đầu tiên, anh ta cười cười để bầu không khí trở lại như cũ.

"Em nói thật sao?"

"Ưm... em nói đùa đấy!"

Đợi quay xong chương trình cũng đã là tối muộn, Bạch Lộ không trở về khách sạn mà bắt taxi về nhà mình trong sự ngỡ ngàng của người đại diện và tiểu trợ lý.

Bọn họ có ngăn cản thế nào cậu vẫn quyết định leo lên xe bỏ đi.

Về đến nơi, cậu vội vội vàng vàng mở cửa chạy vào nhà, sau đó đến phòng ngủ, không đợi người kia kịp phản ứng đã nhảy lên giường.

Bạch Lộ ôm chặt lấy Giản Diệc Minh còn đang ngủ, dụi dụi vào lòng anh.

Anh hơi nhíu mày, chầm chậm mở mắt ra.

"Lộ Lộ?"

"Bất ngờ không? Có phải nên... "

Cậu còn chưa nói hết câu, môi đã bị người kia mạnh mẽ hôn lên, Bạch Lộ ban đầu còn ngơ ngác, hai mắt mở to nhìn chằm chằm người kia, sau đó cậu vòng tay qua ôm lấy anh, hai mắt khép lại.

Giản Diệc Minh đảo khách thành chủ, đặt cậu nằm phía dưới mình, đầu lưỡi luồn vào trong miệng Bạch Lộ càn quấy, cậu cũng thuận theo anh, môi lưỡi giao hòa, đến khi tách ra, hai người không ngừng thở dốc.



Bạch Lộ cong cong khóe mắt, hai tay vẫn đặt trên cổ anh, nói:

"Giản Diệc Minh, anh có phải rất nhớ em không?"

Anh cúi xuống, vùi đầu vào hõm cổ cậu.

"Nhớ!"

"Cùng em thả đèn được không?"

Bác sĩ Giản không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Hai người bọn họ, một lớn một nhỏ đứng ở ban công, mỗi người cầm trên tay một chiếc đèn.

Bạch Lộ cầm bút lông, nghĩ rồi lại nghĩ không biết nên viết gì, cuối cùng khi đặt bút xuống liền viết kín cả bốn mặt giấy.

Nhìn hai ngọn đèn sáng rực quấn quýt nhau trên bầu trời cao, hai mắt cậu liền sáng lên.

"Bay rồi!"

Ánh sáng từ những chiếc đèn chiếu vào từng ngóc ngách của thành phố phồn hoa, cậu khẽ híp mắt, kéo kéo tay áo bác sĩ Giản.

Anh hơi quay đầu sang liền bị cậu hôn chụt một cái lên má.

"Thất tịch vui vẻ."

Giản Diệc Minh ngơ ngơ ngác ngác một lúc, đợi tới khi lấy lại tinh thần, Bạch Lộ đã nhảy lên bám chặt lấy anh từ lúc nào, hai chân cậu quấn lấy eo anh, hai tay thì vòng qua ôm lấy cổ anh.

Giản Diệc Minh thấy khuôn mặt tươi cười như muốn phát sáng của cậu, không kìm được lòng hôn xuống đôi môi kia, đầu lưỡi lách vào trong sau đó cuốn lấy lưỡi của cậu.

"Ưm... bác sĩ Giản, phòng... "

Giản Diệc Minh hơi tay ôm cậu lên để cậu không bị ngã, xoay người đi vào phòng ngủ.

Bạch Lộ bị ném lên giường, hai chân kẹp chặt lấy eo anh không có anh đi.

Bác sĩ Giản cúi xuống, lần mò vào trong áo cậu, ngậm lấy điểm đỏ trước ngực, cậu khẽ kêu lên một tiếng, vành mắt đỏ lên.

Nơi này của cậu thật sự rất mẫn cảm, chỉ mới đùa nghịch nó một chút mà bên dưới đã có phản ứng.

Giản Diệc Minh lột sạch quần áo trên người Bạch Lộ, lộ ra làn da trắng nõn cùng cái eo thon của cậu.

Anh vươn tay lấy lọ bôi trơn trong ngăn tủ sau đó đổ ra tay mình, ngón tay thon dài từ từ đưa vào nơi tư mật kia. Cảm giác lành lạnh từ phía sau truyền tới khiến cậu không khỏi rùng mình một cái.

Giản Diệc Minh lại nhét thêm một ngón tay nữa vào, đợi tới khi nơi đó đã được nới lỏng vừa đủ, anh liền rút ngón tay ra.

"Giản Diệc Minh, ngày mai em còn phải quay chương trình."

"Ừm!"

Không đợi cậu nói gì, anh lại cúi xuống, hôn lên bờ môi sưng đỏ kia, mút lấy.

Bạch Lộ lắc lắc eo, nơi tư mật không ngừng cọ vào thứ đã sớm dựng thẳng lên. Giản Diệc Minh không đợi được nữa, nhấc đôi chân thòn dài kia lên, đem thứ đó tiến vào.

Bàn tay ấm áp khẽ luồn vào mái tóc đen, đem nụ hôn dịu dàng như suối rơi trên trán, trượt xuống mũi rồi đến môi, nhẹ nhàng mà đầy yêu thương.

Cảm nhận được người dưới thân thở hơi gấp, cong người lên, Giản Diệc Minh dừng lại một chút, đợi cậu thích ứng được mới từ từ cử động.

Bạch Lộ hơi ngửa đầu ra sau, hơi thở nặng nề, nước mắt chảy xuống đều bị anh nhẹ nhàng gạt đi.

Giản Diệc Minh đẩy nhanh tốc độ, khoái cảm theo từng động tác của người phía trên khiến nơi đó không ngừng siết lại.



"Chậm... a... anh chậm... một chút..."

Bạch Lộ nói không thành lời, trong phòng vang lên từng tiếng thở dốc nặng nề.

Bác sĩ Giản cúi xuống, cắn lên vàng tai cậu, sau đó trượt xuống đến bên cổ, mặc dù bị dục vọng chiếm hữu, nhưng cậu vẫn còn sót lại một tia lý trí, vội ngăn anh lại.

"Đừng... ưm... đừng cắn ở... đó..."

Giản Diệc Minh không nói gì, rút thứ kia ra, sau đó xoay người cậu lại, tiếp tục đâm mạnh vào.

"A... anh chậm... đừng..."

Anh cắn lên bờ vai trắng nõn của cậu, để lại ở đó một dấu răng, sau đó liền khẽ hôn lên. Mồ hôi rơi trên lưng cậu sau đó theo sống lưng đi xuống.

Nước mắt chảy ướt đẫm cả gối đầu, không biết bọn họ đã làm bao nhiêu lần, đến khi chất dịch được phóng xuất khỏi cơ thể, Bạch Lộ liền mệt đến mức muốn ngủ thiếp đi.

Giản Diệc Minh hôn lên trán cậu, nhẹ giọng nói:

"Đừng ngủ, đi tắm đã."

"Ưm... em muốn ngủ."

Cậu cọ cọ đầu vào ngực anh, hai mắt nhắm nghiền ngoan ngoãn để bác sĩ Giản bế đi.

Bạch Lộ ngồi trong bồn tắm, dựa lưng vào lòng anh, gật gật gù gù nghiêng bên này nghiêng bên kia, Giản Diệc Minh giở khóc giở cười, nhéo nhẹ má cậu.

Bạch Lộ hơi cựa quậy, khó chịu đạp nước văng tung tóe.

Tắm xong cả người vừa mềm vừa thơm, bác sĩ Giản thích thú ôm lấy cậu, ngửi ngửi mái tóc đen nhánh kia, cậu bị làm phiền liền giơ tay đẩy mặt anh ra, mắt vẫn thủy chung nhắm chặt không chịu mở.

Không biết hiện tại đã là mấy giờ rồi, cậu bây giờ chỉ muốn an tĩnh mà ngủ, nhưng cái con người kia căn bản là không chịu được, cứ hơi tí lại cọ cọ đầu cậu.

"Anh có thôi đi không?"

"Lộ Lộ, ngày mai em lại phải đi rồi."

Nghe anh nói vậy, cậu hơi mím mím môi, sau đó áp hai tay vào má anh, hôn một cái lên môi Giản Diệc Minh.

"Vậy không đi nữa."

"Như vậy có được không?"

"Ừm..."

Bác sĩ Giản nhìn người đang nằm trong ngực mình, rõ ràng đã mệt đến mức thần trí mơ hồ vẫn ậm ậm ờ ờ trả lời lại anh.

Sáng hôm sau, Bạch Lộ bị tiếng chuông điện thoại của mình làm cho tỉnh giấc, cậu chưa kịp xem người gọi là ai đã bắt máy luôn. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng rống tức giận.

"Bạch Lộ, cậu chết mất xác ở đâu rồi, có biết bây giờ đã là giờ nào rồi không, còn không mau xách mông đến đây!"

Người đại diện tuôn một tràng như súng liên thanh, không thèm để cậu ngẫm xem người này là ai.

"Em không đi nữa, em muốn ở nhà, anh bảo chương trình tìm người khác thay em đi, cứ nói em bị bệnh rồi."

"Cậu muốn chết à..."

Đầu dây bên kia còn chưa nói xong cậu liền thẳng tay cúp máy, sau đó vứt điện thoại sang một bên tiếp tục ngủ.

Người đại diện tức đên nổ phổi, suýt nữa đập luôn di động trong tay mình.