“Vương thượng, thực sự không cần đến Nguyên Trung quốc sao?” Vương hậu rời cung về Nguyên Trung quốc an toàn cũng đã vài ngày, nhưng chủ tử hắn một chút động tĩnh cũng không có, không khỏi khiến Hoa Khải không kìm chế được hỏi han.
“Bổn vương có nói gì sao?” Thiên vương ngẩng đầu hỏi Hoa Khải.
“Không, Vương thượng không nói gì cả.” Hoa Khải bất đắc dĩ nói, hắn không dám hỏi lại lần nữa. Phải, chuyện tình cảm chỉ có đương sự là rõ ràng nhất, người ngoài nhúng tay cỡ nào cũng vô dụng mà thôi…
“Vương hậu ổn cả chứ?” Hồi lâu sau, Hoa Khải bỗng nghe được một câu hỏi như vậy, hắn tròn mắt nhìn Thiên vương. “Khụ, bổn vương hỏi thì ngươi mau nói.” Thiên vương bị nhìn chằm chằm thấy rất không tự nhiên bèn ho khan một tiếng.
“Ạch, dạ phải, Vương hậu nương nương…” Hoa Khải định nói nhưng lời đã giữ lại bên trong, trong lòng khẽ động nói: “Vương hậu nương nương suốt ngày đòi đến Nam Lâm quốc đưa Hi Lê về, còn nữa, theo thám tử hồi báo, tâm tình nương nương cũng không tốt, cơm cũng không buồn ăn, hơn nữa…” Ngẩng đầu nhìn Thiên vương đang chau mày, Hoa Khải suy tính xem kế tiếp nên bịa ra chuyện gì.
“Hoa Khải.”
“Có thần.”
“Ngươi học cách nói dối trước mặt bổn vương từ khi nào hả?” Không muốn tiếp tục làm khó Hoa Khải, Thiên vương quyết định đầu hàng.
“Vương thượng, thần…” Hoa Khải biết mình không đủ khả năng dối gạt Thiên vương, lập tức quỳ xuống lĩnh tội.
“Được rồi, mưu kế dở tệ, nhưng bổn vương nhận thua. Chuẩn bị xe, bổn vương phải đích thân đến Nguyên Trung quốc tham kiến Thuấn Vũ nữ vương.” Nhìn Hoa Khải đang khẩn trương quỳ dưới đất, Thiên vương ung dung nói. Ài, khi trước phiền muộn dễ dàng quét sạch, xem ra hắn quả thật đã bại trong tay Thủy Văn rồi, bằng không hiện tại sẽ không hạ lệnh đi Nguyên Trung.
“Rõ.” Nghe Thiên vương hạ lệnh, tâm tình Hoa Khải bỗng xúc động, xoay người ra ngoài chuẩn bị.
“Thế này chẳng có ý nghĩa gì cả.” Thủy Văn ngồi ở trong đình rống lên, ài, đều tại Giám Oanh cả, còn nói cái gì mà nữ vương muốn hạ “độc thủ” với nàng, bảo nàng phải chăm chỉ luyện võ công, lại còn đuổi cả Sở Kha đi, bỏ lại một mình nàng ngồi đây than thở.
“Hừ, Giám Oanh chết tiệt, sao có thể gieo tiếng ác cho nữ vương như thế chứ. Nếu không có nữ vương sao ta có thể gả cho Đông Phương Thiên… Phỉ phỉ, sao lại nhắc tới hắn ta rồi. Thật là…” Vừa nhắc đến Đông Phương Thiên, Thủy Văn lập tức vỗ đầu trấn tĩnh tâm trí mình.
“Ài…” Hai tay nàng ôm lấy đầu, miệng thở dài một tiếng. Thực ra trong lòng nàng cũng có nhớ Đông Phương Thiên một chút, bằng không chẳng thể làm ra bộ dạng oán phụ thế này…
“Ô kìa, đây chẳng phải là Vương hậu nương nương của chúng ta sao. Sao lại một mình ngồi đây suy tư vậy, có phải là nhớ người ta rồi không? Mau đi gặp đi thôi…” Thủy Văn đang than thở thì nghe được một giọng nữ truyền đến, không cần quay đầu nhìn nàng cũng biết chính là vị nữ vương điện hạ nhàn rỗi ngày dài kia…
“Nữ vương, người đâu cần đem nô tỳ ra làm trò cười như thế, hiện tại nô tỳ một chút tâm tình cũng không có.” Thủy Văn chẳng nhìn về phía Thuấn Vũ nữ vương, nàng ủ rũ nói.
“Làm sao vậy? Có phải lo lắng vì đã một thời gian mà vị Đông Phương Thiên cũng không đến, thấy sốt ruột sao?” Nữ vương ghé sát vào lưng Thủy Văn hỏi hỏi, chẳng khác nào một tiểu hài.
“Không có, nô tỳ không có nhớ ngài ấy.” Có đánh chết Thủy Văn cũng không chịu thừa nhận, nàng bĩu môi nói.
“Ha ha, thế nhưng hắn lại chỉ mong có thể lập tức gặp ngươi đấy!” Nữ vương lơ đễnh tiếp lời.
“Sao cơ?” Thủy Văn nghe xong giật mình xoay người lại, nhất thời quên mất nữ vương đang đứng phía sau. Hai người đồng thanh hô lên một tiếng “Ui da”, hai cái trán thân mật tiếp xúc…
“Ui da, còn nói không nhớ, ta còn chưa kịp nói người kia đang ở Đông Hoàn điện nữa… Ui ui…” Thuấn Vũ nữ vương ôm lấy trán mình, giọng nói có phần oán trách.
“Nữ vương à, người đã đi mất rồi.” A Nô đứng bên cạnh thấy nữ vương tiếp tục độc diễn một màn bèn hảo tâm nhắc nhở. Trước đây bà thấy chủ ý của nữ vương tệ hại không chịu được, nhưng hiện tại xem ra ý của người cũng khá tốt đấy, ha ha…
“E hèm, A Nô, chúng ta đi xem Giám Oanh và Sở Kha thế nào rồi.” Nữ vương nháy mắt nói với A Nô.
“Vâng.” Trải qua chuyện của Thủy Văn, A Nô rất hào hứng gia nhập hàng ngũ của nữ vương. Dù gì việc này không chỉ khiến Thủy Văn tìm được chốn an ổn, mà còn giúp Nguyên Trung quốc và Đông Tư quốc xoa dịu đi tình hình căng thẳng nhiều năm qua, sao lại không đáng làm chứ!
Nói xong, hai người họ lập tức đến Lãi viên tìm Giám Oanh và Sở Kha.