A Nô à, ngươi bảo ta phải làm sao đây?” Một cô gái khuôn mặt u sầu miễn cưỡng nghiêng mình dựa vào tháp tử lộng lẫy, vừa ăn trái nho vừa than thở, dường như có chuyện khó giải quyết.
“Nữ vương, chuyện này e khó làm.” A Nô đã theo bên cạnh chủ tử nhiều năm, bà biết nữ vương vì lẽ gì mà sầu não, thế nhưng việc này quả thực khó làm.
“À, vậy sao? Vậy coi như có trò hay để xem, ha ha ha!” Bộ mặt u sầu khi nãy tiêu biến, cô gái nọ ngồi thẳng người, vừa cười vừa nói.
“Nữ vương, chuyện này… chẳng phải không tốt sao?” Cảm giác thấy như tai vạ sắp ập đến, A Nô không mấy tự nhiên nói với chủ tử đang tươi cười tựa hoa xuân. Tính nết chủ tử bà nắm rõ như lòng bàn tay, xem ra bốn ả nha đầu kia lần này gặp phải xui xẻo rồi.
“Hửm? A Nô, có gì không tốt ngươi cứ việc nói. Bổn cung là người thấu tình đạt lý, nhất định sẽ sửa chữa…” Cô gái nọ rời khỏi ghế quý phi, đi về phía A Nô ôn nhu hỏi, ánh mắt vô tội chớp động nhìn A Nô.
“Chuyện này… Nữ vương, không có điểm nào không tốt.” Có câu “hảo nữ bất cật nhãn tiền khuy”[1], A Nô vội sửa lại câu bà đã nói, khuôn mặt mang theo nụ cười hướng về phía nữ vương đáp lời. Nên hiểu vị nữ vương này không dễ chọc vào, khắp quốc gia này, ngay đến cả tiên hoàng đã về cõi tiên cho đến hài đồng vừa học chữ, không ai không biết sự lợi hại của Nữ vương Thuấn Vũ nước Nguyên Trung bọn họ, người đã từng là một cô gái yếu đuối…
“Ai nha…” Thuấn Vũ nữ vương duỗi người một cái, sau lại trở về ngự trên quý phi tháp, tiếp tục ăn nho tỳ nữ dâng lên, chuyện khi nãy coi như chưa từng phát sinh. Thế nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của A Nô, dù là ai cũng đoán ra được sắp có chuyện không tốt xảy ra.
“A Nô à, bốn nha đầu kia đâu?” Ăn hết một chùm nho, Thuấn vũ nữ vương bèn hỏi A Nô bên cạnh.
A Nô vừa trấn tĩnh lại từ chuyện chấn động ban nãy, nghe thấy nữ vương hỏi đến, tâm bà lần thứ hai bị kích động, “Nữ vương, các nàng…” Vừa định nói dối giúp bốn ả nha đầu kia, ấy nhưng bà còn chưa dứt lời đã nghe thấy nữ vương bồi thêm, “Còn nữa tháng nữa là đến An Tức tiết. Thiên vương, Tồn vương, Lạc vương, còn có Giản vương cũng nên đến Nguyên Trung ta bái lạy tổ tiên chứ!”
“À!” Đoán được chủ ý trong lòng nữ vương, A Nô bỗng hóa đá, trong mắt bà chỉ còn lại nụ cười kiều diễm của cô gái kia. Xem ra nữ vương đã chơi chán những thứ khác, muốn thử làm bà mai một lần. Dẫu thế cũng không cần chơi lớn như vậy chứ, phải biết rằng Thiên vương, Tồn vương, Lạc vương, Giản vương đều không phải là người đơn giản. Nhất là mấy năm gần đây, bốn vị đại vương này chất chứa không ít dã tâm…
Nhiều năm trước, đại lục Minh Xuyên còn là một quốc gia thống nhất, lịch sử phát triển thuận theo điều chí lý “hợp cửu tất phân”. Trọng Minh năm thứ 35, Đệ nhất Đại hoàng đế Minh Xuyên quốc – Hạ Trạch đại đế đón đại thọ sáu mươi, những tưởng rằng hôm ấy sẽ là chúc thọ yến náo náo nhiệt nhiệt, nào ngờ hóa ra lại là “hồng môn yến”. Dưới gối Hạ Trạch đại đế có tứ nam nhất nữ, bởi tuổi tác Hạ Trạch đại đế đã cao nhưng vẫn chưa lập thái tử nên các vị đại thần nhân lúc này bức bách Hạ Trạch đại đế chọn thái tử. Lại nói các đại thần chia phe theo các vị vương tử, trong lúc đó lại rút dao đâm chém lẫn nhau, vốn định là đại lễ vui vẻ, nào ngờ lại khiến Hạ Trạch đại đế đau đầu không ngớt. Cuối cùng, dưới tình thế bức bách, Hạ Trạch đại đế đã đưa ra một quyết định trọng đại. Ông chia quốc gia thành năm nước: Đông Tư quốc, Tây Nguyên quốc, Nam Lâm quốc, Bắc Ninh quốc và Nguyên Trung quốc. Năm quốc gia này do năm người con của đại đế xưng vương, nhưng tọa trấn Nguyên Trung quốc phải là nữ nhi, hàng năm cứ vào ngày 5 tháng 4, con cháu các quốc gia còn lại phải trở về Nguyên Trung bái tế tổ tiên, mong tổ tiên sẽ khoan thứ…
Chẳng biết đã qua bao kì xuân thu đông hạ, cũng không biết bắt đầu từ khi nào ngày 5 tháng 4 hằng năm được gọi là An Tức tiết. Các vương thượng tứ quốc vẫn tuân theo di huấn của tổ tông, trở về Nguyên Trung quốc bái tế.
Thuấn Vũ nữ vương là Đại nữ vương thứ tám của Nguyên Trung quốc. Dưới sự thống trị của các đại nữ vương, triều đại Nguyên Trung quốc ngày càng phồn vinh thịnh vượng, nơi biên cảnh hoang vu khiến tứ quốc ngày càng bất an. Vì lẽ ấy, mấy năm gần đây, đại lục Minh Xuyên tựa hồ lại muốn ứng nghiệm với câu cổ huấn “phân cửu tất hợp” kia.
“Hi Lê, Thủy Văn, Giám Oanh, Sở Kha. Mau, các cô mau trốn đi.” A Nô vội vã bước vào điện Nguyên Tịch, nói với bốn ả nha hoàn trong điện, cố gắng khẩn trương đẩy các nàng ra ngoài.
“A Nô ma ma, ma ma làm sao vậy? Sao lại vội vã thế?” Hi Lê đang cầm dược phổ trên tay lên tiếng hỏi, có chút hoài nghi.
“Phải đó phải đó. A Nô ma ma, bà làm chúng ta giật cả mình nha!” Thủy Văn vừa ăn táo vừa nói ra những lời không rõ thanh sắc. Giám Oanh đang chùi bảo kiếm cùng Sở Kha đang may vá bên cạnh cũng không khỏi nghi hoặc.
“A nha, chớ có hỏi nhiều, nói chung các cô mau tránh đi một lát. Bằng không, bằng không…” A Nô khẩn trương muốn đưa các nàng tránh khỏi “âm mưu” của nữ vương, thế nhưng không nói rõ ràng được…
“A Nô ma ma, không cần gấp. Đến uống chén nước trước đã rồi từ từ nói.” Sở Kha quan tâm bưng tới một chén nước, ôn nhu nói với A Nô.
“Ôi trời, ta làm sao có thể không vội. An Tức tiết sắp đến rồi, khi ấy Thiên vương, Tồn vương, Lạc vương, Giản vương đều chuẩn bị đến đây.” Nhận lấy chén nước từ tay Sở Kha rồi đưa cho Thủy Văn chỉ mải lo gặm táo, A Nô bất đắc dĩ nói.
“Các vị Thiên vương, Tồn vương, Lạc vương, Giản vương này muốn đến thì đến, liên quan đến chúng ta sao?” Giám Oanh vừa lau trường kiếm vừa hỏi.
“Đương nhiên là có liên quan…” Nghe thấy câu hỏi như chẳng hề có vấn đề gì từ Giám Oanh, A Nô đứng ngồi không yên. Bà vừa định lên tiếng thì chợt nghe thấy ngoài điện truyền đến bốn tiếng “nữ vương giá lâm”, hai chữ “nguy rồi” bèn thuận miệng thốt ra…
“A Nô à, chuyện gì mà nguy rồi vậy, hả?” Thuấn Vũ nữ vương vẫn như trước một bộ tươi cười, bước đến bên cạnh A Nô hỏi.
“Ạch… Nữ nữ vương, không có việc gì nha, ha ha ha.” A Nô lúng túng cười cười đáp lời, xem ra là tự bản thân chuốc lấy xui xẻo.
“Tham kiến nữ vương!” Bốn ả nha hoàn đứng một bên thỉnh an Thuấn Vũ nữ vương.
“Bình thân!” Thuấn Vũ cười cười quan sát bốn người bọn họ, sau lại nhìn chung quanh, ánh mắt dừng lại trên người A Nô đang toát mồ hôi lạnh, trên môi Thuấn Vũ nữ vương lại lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Đông Tư quốc, ở phía Đông đại lục Minh Xuyên, là vùng duyên hải đồng bằng, theo lý thuyết đáng ra phải là hòn ngọc trù phú màu mỡ, nhưng trên thực tế nơi đây chỉ là một vùng hoang vu. Bởi lẽ vì có rừng có biển nên thường gặp phải tai họa như sóng thần, bão tố… lại thêm nạn hải tặc hoành hành nên không có mấy người trú lại.
Vương thượng đời thứ nhất của Đông Tư quốc chính là con trưởng của Hạ Trạch đại đế – Bàn, lúc được phân đến Đông Tư quốc thì ban cho họ Đông Phương, tên là Đông Phương Bàn Thụy. Nhờ những nỗ lực của hậu thế, Đông Tư quốc dần trở nên phồn thịnh, nhất là sau khi Vương thượng đời thứ năm lên ngồi, ông dùng tâm trị quốc, cứu tế diệt đạo, đạt được không ít chiến công, cho dù ông đã cưỡi hạc về tây thiên, nhưng dân chúng vẫn thường xuyên bái tế tưởng nhớ. Cũng không thể không nhắc đến Vương thượng đời thứ sáu vừa đăng cơ – Đông Phương Thiên, tiếp tục duy trì các chính sách huệ dân, tăng cường lực lượng chống hải tạc khiến Đông Tư quốc càng thêm phồn thịnh, dân số cũng không ngừng tăng trưởng. Tục ngữ nói “Nước chảy về thấp, người bước lên cao”, ai ai cũng muốn tranh được lớn hơn, nhiều hơn nữa, cho nên…
“Vương thượng, An Tức tiết sắp đến.” Trong đại điện an tĩnh, một gã hắc y nhân bẩm với Thiên vương đang xoay lưng về phía mình.
“Ừm.” Thiên vương cũng không xoay trở lại, cũng chẳng nói gì thêm, trong đại điện vẫn rất an tĩnh.
“Theo thám tử hồi báo, nước Nguyên Trung hiện tại đã bắt tay vào chuẩn bị những thứ cần thiết cho tiết An Tức, cũng đã xác định Tồn vương và Giản vương sẽ không tham dự tiết An Tức năm nay. Thương thế của Lạc vương vẫn chưa bình phục hẳn, nhưng có tin chính xác là năm nay Lạc vương sẽ không vắng mặt.” Hắc y nhân tiếp tục nói.
“Ừm.” Thiên vương vẫn là một cây nói này, sau khoát khoát tay, thân ảnh hắc y nhân biến mất vào bóng đêm trong đại điện tĩnh mịch.
“Vương thượng, người có dự định gì?” Từ góc đại điện, một người đi ra nhìn vị Thiên vương vẫn đang đưa lưng về phía cửa lên tiếng hỏi.
“Hoa Khải, tổ huấn nào có thể làm trái, hừ, ta cũng không giống như bọn Tồn vương, Giản vương thiếu kiên nhân kia.” Nam tử xoay người lại, trên môi vẽ ra nụ cười giễu cợt.
“Thần hiểu.” Là trợ thủ đắc lực của Thiên vương, Hoa Khải đương nhiên hiểu ý tứ trong lời chủ tử.
“Có lầm hay không vậy, đoán nhầm một lần liền bị thua, sớm biết vậy đã không cùng chơi với đám bọn họ, báo hại giờ ta phải đi hầu hạ kẻ khác. Đúng thật là…” Thủy Văn bưng bình trà trên tay, một bộ oán trách nói. Hết các rồi, ai bảo cô nương thường ngày ham ăn biếng làm là nàng lại thích chơi đoán số với người ta, mà người nào thua phải bưng trà đi tới lui trong cung, đến khi gặp một người chủ động xin nước uống mới được tha. Hôm nay kẻ thua chính là Thủy Văn nàng nha, thế nên nàng đành bất đắc dĩ tự mình pha một ấm trà Long Tĩnh, bưng tới bưng lui trong cung.
“Chào Thủy cô nương.”
“Chào Thủy cô nương.”
Một tiếng hai tiếng, mọi người thấy Thủy Văn cũng chỉ cúi đầu vấn an, không một ai dám lên tiếng ngỏ ý muốn dùng trà nha, nên biết rằng ở Nguyên Trung quốc này, Thủy Văn nàng là một trong những người được Thuấn Vũ nữ vương sủng ái nhất… Trong đám cung nhân, có kẻ nào thấy nàng mà không cúi đầu cúc cung… Còn một điểm nữa, đó chính là khả năng pha trà của Thủy Văn chẳng đến nơi đến chốn, nghe đồn lần trước có người uống phải trà ngon do Thủy Văn cô nương pha tự nhiên bị tiêu chảy, thế nên càng không có ai gan dạ dám thưởng thức.
“Này này, A Mạc, cô có khát nước không? Có muốn dùng chút trà không, là trà Long Tĩnh ta tự tay pha đấy.” Đi một vòng lại một vòng, Thủy Văn thực không còn chịu nổi, không còn cách nào khác hơn là bắt đầu “bắt” người.
“Ạch, Thủy cô nương, không cần đâu. Nô tỳ không khát.” Nhìn lướt nước trà màu vàng bên trong chén, A Mạc rùng mình nói.
“Thủy cô nương, nữ vương sai ta ra ngoài làm việc, ta phải nhanh một chút.” Một người lại một người, nghe Thủy Văn nói xong ai nấy cũng đều đua nhau viện cớ…
“Cái quái gì vậy, dung mạo ta giống quỷ lắm sao, sao ai cũng tránh né? Chỉ là uống một ngụm trà thôi mà.” Thấy mọi người gay gắt tránh né, Thủy Văn bĩu môi oán trách. “Không được, xem ra phải dùng đến đòn sát thủ. Hừ, ta không tin lần này không làm được việc.” Đem khay trà trong tay đặt lên băng đá, Thủy Văn quan sát bốn phía, “Có nhầm không vậy, trốn hết cả rồi sao!” Khi nãy trong vườn có không ít người, hiện tại không còn thấy bóng dáng bất kì ai…
“Xem ra ta thật phải bắt người rồi, được, quyết định vậy đi!” Thủy Văn nảy ra ý tưởng hay, hai bàn tay nàng nắm thành quyền, hưng phấn nâng khay trà lên, thẳng tiến về phía trước.
“Ách, cẩn thận!” Bởi vì quá cao hứng lại đi khá nhanh, vừa chuyển đến khúc quanh, Thủy Văn lập tức đụng phải người nào đó. Những tưởng sắp có một màn chén khay hỗn độn nằm dưới đất, thế nhưng hình ảnh mong muốn lại không xuất hiện.
Chỉ thấy người kia một tay ôm lấy eo Thủy Văn, một tay bưng khay trà, nhìn qua cũng biết người này công lực thâm hậu.
Thủy Văn bị đụng đến thất thần lại bị người kia ôm vào lòng, một tay nàng nắm lấy vạt áo, tay kia vừa khéo lại đặt trên hông người ta.
“Không sao chứ?” Một giọng nam trầm lắng vang lên.
“Giọng nói thật dễ nghe nha, lồng ngực cũng thật rộng rãi nha!” Phản ứng đầu tiên của Thủy Văn cô nương sau khi hoàn hồn chính là như vậy. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, lần thứ hai thất thần, “Rất anh tuấn nha!” Thủy Văn không tự chủ buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Người nọ cau mày như muốn nói gì, nhưng còn chưa lên tiếng thì phía sau đã truyền đến giọng một cô gái: “Thủy cô nương, Sở cô nương mời tỷ qua bên ấy một chuyến.”
“Hả?” Thủy Văn còn đang ngây ngô bỗng hoàn hồn, lúng túng rời khỏi vòng tay người nọ, chỉnh trang lại y sam, hắng giọng nói với nữ tử kia: “Khụ, ta.. ta đã biết.”
Nói xong, Thủy Văn lướt qua người kia định rời đi, vừa đi được đôi bước dường như nàng chợt nhớ ra điều gì, vội xoay người lại chỉ vào người nọ nói: “Này, ngươi phải uống hết bình trà này. Nếu dám đem đổ lập tức phạt ba ngày không được ăn cơm. Còn nữa, không được nói với những người khác là ta ép ngươi uống nha.” Nói xong Thủy Văn liền an tâm quay đầu tiếp tục rảo bước. Đi được một quãng, trong lòng Thủy Văn thầm nhủ, trong cung tuyển người mới khi nào nhỉ, sao nàng một chút ấn tượng cũng không có nha, bất quả nam tử này cũng thật đẹp, nhưng đáng tiếc là…
“Uống trà? Hừ, Thuấn Vũ nữ vương đúng là biết cách dạy dỗ kẻ dưới.” Nhìn theo bóng dáng dần khuất xa, sau quay lại nhìn khay trà trong tay mình, Đông Phương Thiên hừ lạnh nói.
“Ha ha ha, xem ra Thiên vương vừa ghé thăm đã được Thủy cô nương của chúng ta nhiệt tình chiêu đãi. Bổn cung thật cảm thấy vui mừng.” Còn đang hồi tưởng lại chuyện khi nãy, Thiên vương chợt nghe được tiếng cười châm chọc từ phía sau. Đôi lông mày nhíu lại, Thiên vương biết nhất định là nữ vương Thuấn Vũ đến.
“Đạo đãi khách của các người cũng thật đặc biệt, thật khiến bổn vương bội phục.” Giọng nói lạnh lùng, lời lẽ mỉa mai, đủ để nhìn ra Đông Phương Thiên của Đông Tư quốc này xem thường Thuấn Vũ nữ vương đến nhường nào. Xem ra đại lục Minh Xuyên này đã chia cắt quá lâu rồi…
“Ha ha, Thiên vương khách khí rồi. Thế này sao sánh được với Thiên ngài huyên tân đoạt chủ[1] chứ! Ha ha.” Nghe được lời kia của Thiên vương, Thuấn Vũ nữ vương đáp trả, xem ra vị Thiên vương này một tiếng không báo đã xông thẳng vào hoàng cung Nguyên Trung quốc, thật khiến Thuấn Vũ nữ vương có phần lúng túng lẫn bực mình.
“Chỉ là bổn vương không muốn làm phiền đến nữ vương thôi.” Hai người họ, ngươi một câu ta một câu, chẳng ai nhường ai.