Oanh Thời cứ thế ngất lịm đi trong vòng tay của Nguyệt, lúc nàng tỉnh lại, đã là buổi ban trưa. Cảm giác yên bình, dựa dẫm quen thuộc dấy lên trong nàng. Hắn đang cõng nàng, y như hồi trước, từng bước đưa nàng xuống dưới xuôi.
Những ánh nàng vàng rực khuấy động mí mắt nặng trĩu của nàng, khiến Oanh Thời khó khăn lắm mới có thể mở to đôi mắt ngắm nhìn xung quanh.
Cảm xúc đau đớn nát báy lương tâm ấy vẫn còn tồn đọng trong nàng, đầu nàng ong ong chẳng còn muốn suy nghĩ gì nữa. Thế rồi, khung cảnh ồn ào nào nhiệt của phiên chợ kinh đô khiến nàng thoáng đờ người ra.
Dù cho hôm qua nàng có đau đớn thế nào, thì cuộc sống vẫn sẽ luôn nhộn nhịp như vậy, xoay chuyển theo bánh xe mà nó định sẵn phải chạy.
Không biết là Nguyệt vô tình hay cố ý, lại để sự no nhiệt của phiền chợ dưới xuôi từng bước kéo lại chút cảm xúc con người bên trong Oanh Thời. Nàng dụi mặt mình vào lưng hẳn, ngăn cho nước mắt không chảy.
Cuộc sống cứ tiếp diễn, nhưng quá khứ kinh hoàng đó vẫn sẽ luôn luôn đeo bám nàng...
Nàng thực chẳng muốn suy nghĩ gì cả, nàng chẳng muốn lo toan cái gì, cũng chẳng mong ngày mai sẽ tới, nàng thực sự chỉ muốn buông bỏ tất cả mà thôi.
Thế nhưng những tiếng nói đùa, tiếng oanh yến của cuộc sống ngày thường cứ như thế khiến nàng phải bận lòng suy nghĩ cho tương lai.
Khiến nàng buộc phải đối mặt với thực tế, buộc phải suy nghĩ rằng nàng phải sống thế nào, khi mà sư phụ nàng,
Tịnh Vân sơn chẳng còn nữa đây.
Bát bún thang nóng hổi vẫn hệt như năm nào được đưa lên trước mặt nàng, từng hơi nóng của bát bún phả lên gương mặt tiều tụy, vô hồn của nàng.
"..Tại sao? Tại sao huynh lại tới cứu ta nữa vậy?"- Nàng hỏi với một gương mặt vô cảm, giọng đã lạc cả đi.
Bách Lý Nguyệt Ca đau đớn nhìn đôi mắt chẳng còn chút tia sáng nào của nàng, hắn đẩy cả đĩa bánh lá ngải cho nàng. Nàng khẽ đưa mắt dò xét hắn, thấy má hắn có dính ít đường bột không kìm được mà cũng hỏi.
"...Tại sao vậy? Chẳng có lí do gì, đề người như huynh phải hạ mình năm lần bảy lượt cứu kẻ xui xẻo như ta."
"Vì nàng quan trọng với ta." - Hắn đáp nàng đầy chân thành.
Đôi mắt đang nhìn nàng kia chẳng biết nói dối... đen láy như màn đêm vĩnh hằng, chỉ in hằn một mình bóng hình nàng trong con ngươi ấy.
Nực cười thật, chỉ vì câu nói ấy, mà lại vô tình chạm được đến cảm xúc của nàng. Bởi vì hóa ra trong mảnh đời bãi bể nương dâu này, vẫn còn người quan tâm đến nàng, vẫn còn người coi nàng là quan trọng.
Điều đó khiến một trái tim vốn dĩ luôn thiện lương như nàng, dặn mình phải sống, sống tiếp để không phụ lòng hắn.
Nước mắt lại vô thức rơi trên gò má nàng. Nguyệt Ca đưa tay gạt đi dòng lệ mặn chát ấy.
Kể cả khi thiên mệnh có chà đạp lên nàng, kể cả khi cuộc sống có vùi dập nàng thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ luôn là người tìm đến nàng đầu tiên, sẵn sàng vì nàng chống lại thiên mệnh, sẵn sàng bao dung nàng kể cả khi
Oanh Thời đánh mất chính mình.
Vì nàng cũng đã từng tìm thấy con người bên trong hắn như thế.
Nàng cúi gắm đầu, không kìm được mà phụng phịu hệt như một đứa trẻ, dù có lau nước mắt đi bao nhiêu lần thì nó vẫn cứ mãi lã chã tuôn rơi.
Tại sao vậy chứ, cứ mỗi khi nàng rơi vào đáy sâu vực thằm lại cứ có người kéo nàng lên, đẩy nàng tiếp tục đi dù đôi chân có rớm máu cỡ nào. Thế nhưng cứ như một bản năng, chỉ cần biết còn người chờ đợi nàng, tin tưởng nàng, quan tâm nàng, Oanh Thời vẫn sẽ luôn gượng mình đứng tiếp.
Chỉ là nỗi đau này lớn quá, nàng chưa bao giờ nghĩ được lần đó lại là lần cuối cùng nàng cùng sư phụ được gặp mặt. Và nàng lại chẳng thể kịp nói lời yêu thương với bất kì ai.
Nguyệt Ca tiến đến chỗ nàng, ôm lấy nàng, để nàng cứ nấc lên trong cái ôm dịu dàng của hắn.
Hắn không giỏi nói lời mật ngọt, cũng chưa từng dỗ dành ai như vậy, song chính sự im lặng cùng hành động ân cần của hắn, chính là liều thuốc quý giá từng bước níu kéo lại chút ý niệm "sống" bên trong Oanh Thời.
Tình người chính là đòn bẩy hữu hiệu nhất, thúc ép con người ta nỗ lực từng ngày bươn chải trong guồng quay bộn bề của cuộc sống, suy nghĩ đến ngày mai.
Bát bún đã lạnh ngắt, Oanh Thời ăn vài miếng cho có bữa rồi bỏ mứa. Nguyệt Ca cũng không đành ép nàng ăn.
Hắn hỏi nàng:
"Nàng muốn tiếp theo sẽ làm gì?"
"Nếu ta nói ta muốn trả thù, huynh sẽ ngăn cản ta à?"
"Chỉ cần nàng muốn ta đều thuận theo nàng."
Oanh Thời ngước nhìn hắn, cuối cùng, nàng cũng chịu đối mắt với hắn rồi.
"Vì sao vậy?"- Hôm nay, nàng thắc mắc nhiều quá.
Bởi chính những khi cùng đường, lòng tin trong nàng là dễ mong manh nhất.
Nguyệt Ca cười buồn:
"Vì ta yêu nàng."
Nàng sững người ra, rồi nhìn đi chỗ khác. Lúc này, ai mà dám tin lời nói ấy là thật chứ.
"Vì ta yêu nàng, nên chỉ cần nàng muốn, ta đều nghe nàng, nàng muốn tiếp tục tu tiên, ta sẽ ủng hộ, nàng muốn trả thù, ta sẽ đồng hành với nàng, nếu nàng muốn buông bỏ, ta sẽ tìm cách cứu lấy nàng."
"..."
"Miễn đó là Oanh Thời, dù là phiên bản nào, ta đều yêu nàng."
"..Kể cả khi ta không đáp lại huynh sao? Kể cả khi ta chẳng còn gì?"
"Kể cả khi nàng tồi tệ nhất, ta vẫn sẽ đứng về phía nàng."
Hắn yêu nàng của mọi phiên bản.