“Hả!!!”- Tiếng hét của Oanh Thời không kìm được mà vang vọng ra từ trong cung công chúa khiến Thiển Chiêu vội vã bịt miệng nàng lại.
Nàng vừa nghe được câu chuyện gì thế này...
Trong lần Thiển Chiêu từ Tịnh Vân sơn hồi cung, trên đường cô có gặp thích khách, là người của nước Huyên.
Vốn Huyên quốc đang có sự xung đột với nước Tề, hai bên đang khói lửa binh đao, nay lại hay tin mật báo Lệ Đế có ý gả con gái cho Tề quốc, hòng xin sự phò trợ của địch thủ. Huyên Đế giận dữ hạ lệnh thích sát Thiển Chiêu làm món quà “biệt đãi” cho nước Lệ cỏn con, ra oai đe dọa, phô trương thanh thế.
Thế rồi nhờ có mấy năm học đạo, Thiển Chiêu dù rằng có thể cầm cố nhưng lại chẳng được lâu. Cô chối chết chạy về Lạc Xuyên, được nửa đường thì ngã khuỵu vì kiệt sức. Thế rồi cơ duyên thế nào lại gặp được quân tiếp viện của Tề quốc, được Oanh Diên cưu mang. Khi Thiển Chiêu tỉnh dậy, người cô gặp đầu tiên đã là Diên rồi.
Điều khiển Chiêu phải cảm động, chính là sự lo lắng đến hoảng sợ trong đôi mắt kiên nghị ấy, là bóng dáng uy dũng của chàng thiếu niên khi khoác trên mình chiến bào, xông pha trận mạc, mở đường cho cô trở về nước Lệ.
“Thế muội thích đệ ấy rồi?”- Thời hỏi.
Thiển Chiêu khẽ cười mỉm:
“Muội không biết... Có thể tỷ sẽ trách muội lẳng lơ nhưng cũng không thể nay mai nay mốt muội lại yêu Diên ngay được, nhưng muội cũng chẳng mơ mộng đến sư huynh nữa. Thứ còn trong muội lúc này, chỉ là bóng lưng của Diên thôi...”
Là áo bào tung bay trong gió, là những ánh mắt dịu dàng, chân thành trìu mến. Chung phận nữ nhi, Oanh Thời không trách Thiển Chiêu.
Trong hoạn nạn, người tìm đến Thiển Chiêu đầu tiên luôn luôn là Oanh Diên, người gắn bó với cô nhất cũng là Diên, nhi nữ thì thường mau cảm động và dễ mềm lòng, có lẽ cảm xúc mà Thiển Chiêu dành cho Oanh Diên bây giờ chính là đóa nụ đang đợi ngày đâm chồi của tình yêu.
Có lẽ trái tim thiếu nữ của Chiêu cũng đã nhận ra rằng, Mặc Liên chỉ là một người anh trai lí tưởng không hơn không kém, chỉ là một hình tượng cô độc mà cô luôn ngưỡng vọng hướng tới, còn Oanh Diên, chính là người gần ngay trước mắt, là người sẽ có thể cùng cô sánh vai.
“Thế nên muội muốn đặt cược vào hôn sự này sao?”- Oanh Thời hỏi tiếp.
Thiển Chiêu khẽ cười buồn:
“Không phải cược, muội đã bất giác tin tưởng Diên mất rồi”
Nghe thế, Oanh Thời không ghìm được một nụ cười viên mãn. Tin tưởng, chính là bước đầu của tình yêu. Tình yêu đúng là một sự li kì khi đã thành công kéo chặt hai con người tưởng chừng như luôn đối đầu, là oan gia ngõ hẹp nên duyên một nhà với nhau.
Oanh Thời đương nhiên ủng hộ cuộc tình này, thế rồi nhận được khích lệ, Thiển Chiêu trong ngày đã xin vua cha hội ý với Tề Đế nhằm có ý gả cho thế tử của phủ Hiển quận vương. Nhưng rồi Lệ Đế không đồng ý.
Sự lúc này mới vỡ lẽ ra bàng hoàng. Lần Thiển Chiêu được gặp Oanh Diên trên đường tiếp viện cũng chính là lần cuối cùng nước Tề nhận được tin tức về chiến sự vùng Lạc Xuyên. Tức là, đã gần nửa tháng kể từ dạo ấy, trận ở Lạc Xuyên chẳng có tin tức gì, sống chết của mười vạn binh chưa rõ thế nào, tất nhiên chủ soái là Oanh Diên cũng vậy.
“Con nên từ bỏ đi thôi. Hiển quận vương bây giờ còn đang phải gồng mình
cầm cố, không khéo tên nhóc ấy đã chịu cảnh thây bọc chiến...
“Con không tin!”- Thiển Chiêu hét lên ngắt lời cha mình.
Cô không tin... vì hắn đã hứa với cô sẽ bình an trở về rồi. Với cô, Oanh Diên luôn luôn là một chàng niên thiếu tài giỏi, kinh bang tế thế, hắn sẽ chẳng thể nào bị khuất phục dễ dàng như vậy được. Hắn cũng sẽ chẳng nỡ mà nhìn cô đi cưới một ông vua đã bốn mươi, năm mươi đâu.
Đôi mắt long lanh ừng ựng nước vẫn kiên định nhìn vua cha của mình, nàng công chúa đáng thương cắn chặt môi, nhíu mày ngăn cho nước mắt không chảy.
“Đừng ngang bướng nữa con à, phụ vương cũng hết cách rồi..”- Hoàng Hậu ôn tồn mà nói, đôi mắt bà cũng buồn thương không kém.
Thiển Chiêu vẫn giương đôi mắt ướt kiên định nhìn Lệ Đế:
“Nếu... Nếu con có thể chứng minh huynh ấy còn sống, phụ vương sẽ tác thành cho nguyện vọng của con chứ?”
Ông thở dài, suy cho cùng, đây cũng là phận mà vua một tiểu quốc nhỏ như ông phải chịu:
“Hiển quận vương nắm giữ đến phân nửa binh lực nước Tề. Nếu họ qua được đại nạn này, trẫm sẽ cân nhắc. Nhưng, bắt buộc phải là trong quý này, sứ thần hai bên đã bàn bạc xong, không thể kéo dài được lâu.”
Thiển Chiêu cười nhạt:
“Không thể kéo dài được lâu? Là họ không thể chờ đợi, hay là phụ vương không thể chờ đợi.”
“Kìa con, sao lại bắt bẻ phụ vương thế.”- Vương Hậu sốt ruột.
“Cả nương nữa! Người có bao giờ thực sự quan tâm con? Người chỉ quan tâm đến đệ đệ mà thôi, để rồi giờ quốc sự lâm nguy, lại đi lừa dối con, ép con về để gả con đi như một món hàng trao tay. Lúc đi đến một thị vệ đảm bảo an
nguy cho con cũng chẳng có... Lúc về người cũng chẳng hỏi han con có làm sao không. Người có thực sự có đặt nữ nhi này trong lòng không thế, hả nương?”
Cô nói mà không giữ được bình tĩnh, để cho những giọt lệ kia chầm chậm rơi trên gò má đang ửng hồng vì quá đỗi ấm ức. Thiển Chiêu khế quay người đi, lau quệt nước mắt đang ứa ra như suối trên gương mặt mình.
“Con đi đâu?”- Lệ Đế hỏi.
“Con tìm Diên”
Cô vừa nói xong thì có mấy tên cấm quân đến gàn. Thiển Chiêu giận giữ, dùng tiên lực đánh bật hết tất cả ra xa mấy trượng, cô quay mặt nhìn về phía người cha mái tóc điểm bạc của mình.
“Nữ nhi biết mình bất hiếu, nhưng phụ vương, hãy để con ương bướng lần này đi. Nếu... Nếu huynh ấy thực sự đã tử trận, con sẽ mặc phụ vương đề xếp không một lời oán thán. Nhưng bây giờ, nữ nhi thật không cam lòng”
Thế rồi, cô lẳng lặng về lại cung Lưu Ly.
Vương Hậu khóc nức nở.
“Bệ hạ à...”
Lệ Đế cũng sầu ưu chẳng kém:
“Kệ nó đi. Chúng ta có tư cách trách mắng con nó sao... Để vương quốc phải nương nhờ vào một cô công chúa nhỏ nhoi, là sự kém cỏi từ vua cha của nó...
Trước kia, cũng chính là ông và vương hậu của mình mặc nó sống chết ở Tịnh Vân sơn, giờ, cũng lại chính ông và bà đi tìm kiếm cái ân nghĩa hiếu thuận từ con bé. Làm sao Thiển Chiêu không trách họ cho được. Phải đến lúc sa cơ lỡ vận, mới bấu víu lấy chút cái gọi là tình nghĩa cha con, ân nghĩa dân quân.
Chính trong những lúc thế này, ông mới cảm nhận được sự day dứt và đau thương mà đứa con ông đã phải chịu. Nó, đã đặt tấm tình cảm ấy lên trên lòng hiếu thuận với mẹ cha, bởi vì bậc làm phụ mẫu như ông nào có xứng đáng được Thiển Chiêu đền đáp... nó chịu về Lệ quốc, gọi ông là phụ vương đã là hiếu thảo rồi.
Thật trớ trêu làm sao, để rồi giờ đây, vận mệnh bấp bênh của nước Lệ lại đang trông chờ vào nàng công chúa mà chính tay ông ruồng rẫy năm nào. Đó cũng là bản cáo rạch ròi nhất cho thấy sự trị quốc kém cỏi của ông.
Rồi nước Lệ sẽ thực sự đi về đâu đây...