(Quay lại chính truyện trên góc nhìn của Oanh Thời)
Trăm năm trôi qua kể từ khi có được tiên thể, việc chữa bách bệnh, đưa người chết cải tử hoàn sinh như trở thành một phần gắn liền với số mệnh của Oanh Thời. Việc ngày ngày đến quấy rầy Nguyệt Ca như trở thành một phần vốn có, là lối sinh hoạt đời thường của nàng.
Nếu với mọi người Nguyệt Ca là chiến thần tướng quân quyền uy, ngạo nghễ, khó gần, kiêu dũng như một ngọn trường thương thì với Oanh Thời, hắn lại là kẻ dịu dàng, đầm ấm nhất thế gian. Hắn ít thể hiện ra bên ngoài nhưng nàng luôn nhìn thấy được sự ân cần, nuông chiều đến mức dung túng trong đôi mắt hắn. Song sự nuông chiều ấy còn có cả ở Phụng Chiêu. Người người đều ví nàng và họ như anh em một nhà. @
Một trăm năm hun đúc nhiều thứ cảm xúc bên trong nàng. Oanh Thời không hiểu tại sao bản thân lại thấy không thoải mái khi người ta nhắc về nàng và hắn như người thân ruột thịt cho đến ngày nọ....
Lúc ấy nàng đang trị thương cho Tố Vân- môt nữ tướng dưới trướng Nguyệt Ca thì nàng ta bỗng bất chợt hỏi:
"Tiểu Thời này."
"Há?"
"Muội với tướng quân là kiểu quan hệ thế nào vậy?"
Đôi mắt Tố Vân khi ấy tràn ngập ái muội. Oanh Thời chết lặng. Nàng đã không trả lời câu hỏi rất đổi bình thường hôm ấy. Nàng bỗng nhớ lại nụ hôn khi ở trong Định Tiên, nhớ lại cảm xúc bổi hổi bồi hồi khi đọc mấy câu chuyện tình cảm trong sách, đọc về những ước định lứa đôi...
Lúc Nguyệt Ca về phủ, Oanh Thời như bị xui khiến, nàng đã chân thành đến trước mặt hắn, dưới bóng hoàng hôn phong tình, nàng đã bộc bạch đoạn tình cảm nàng chôn giấu.
Ánh chiều tà rạng rỡ màu cam cháy đỏ hồng khiến lòng dạ người ta nhộn nhạo. Kể cả khi mặt trời đang lặn khuất, nó vẫn tỏa ra ánh hào quang rực rỡ. Nó giống như lời cổ vũ, thúc đẩy Oanh Thời bộc bạch cảm xúc của mình.
Nàng chưa bao giờ coi hắn là người thân. Chưa bao giờ. Chưa từng dùng cách nàng đối xử với Phụng Chiêu mà đối đáp với hắn. Càng không bao giờ đơn thuần đến rầy rà hắn.
Nàng nói một tràng, nói về cách nàng tiếp cận hắn ra sao, nói về sự ích kỉ hiếm hoi của nàng khi muốn độc chiếm hắn. Nàng muốn cả thiên hạ biết Nguyệt Ca đã có Oanh Thời, nhưng đáng tiếc thay, thay vì cho rằng cả hai là một đôi, ai cũng coi họ như tình anh em đơn thuần. Nàng nói về cách nàng thầm lặng tiến tới gần hắn hơn mỗi ngày ra sao, khao khát muốn được hắn chở che như thế nào.
"Nguyệt, huynh có biết lúc muội được sinh ra, ngã nhào vào lòng huynh, muội đã nghĩ gì trong đầu không?"
"..."
"Chết rồi, tên này... sao mà đẹp quá!" -Nàng nói mà nước mắt trực trào, trên môi nở nụ cười chua chát.
Gương mặt hắn bàng hoàng sửng sốt nhìn nàng. Thái độ của hắn đã vô tình khiến nàng cảm thấy tổn thương.
Nàng nghĩ hắn không có thứ tình cảm ấy đối với nàng. Cuộc sống của nàng đã luôn xoay quanh hắn như thế, nàng thích việc hắn dành thời gian để chăm sóc chỉ bảo nàng, nàng thích hắn dần mở lòng với nàng hơn, nhưng nàng không thích việc thứ tình cảm ấy đi theo hướng tình cảm anh em đơn thuần.
Làm thế nào mà một sinh linh sinh ra từ nhục niệm muốn được sống sót như nàng, lại có thể chứa đựng một tâm tư sâu đậm đến như thế. Nàng biết mình ích kỉ, biết mình vô lí bởi Nguyệt Ca vốn là người sinh ra vì trăm họ, nhưng nàng không thể kìm nén được mỗi khi có ai đấy đến gặp nàng, đều dò hỏi về người nàng yêu.
Oanh Thời nhìn vẻ mặt của hắn thì vụt chạy rời đi mà không biết được rằng, đó gần như là cuộc đối thoại tử tế cuối cùng giữa họ.
Đoạn tình cảm nàng chôn giấu bấy lầu cuối cùng cũng vỡ lẽ ra cả rồi.
Một sinh linh được khởi phát từ trong sự sống và cái chết, một sinh linh được khai sinh trong ngọn lửa của chiến tranh thế mà lại cất giữ được một mốt tình si bất tận đến thế. Để rồi đoạn tơ hồng năm ấy, vất vưởng, bấu víu vào vị thần bẩm sinh lạnh lùng kia, cảm hóa chàng rồi tạo ra mối duyên kiếp trải dài cả vạn năm.
Giá mà hôm ấy Oanh Thời có thể nán lại phủ chiến thần lâu hơn, để rồi không ôm một bầu uất ức mà ra đi.
Trong đoạn kí ức Phụng Chiều khôi phục cho Oanh Thời có một tình tiết được hắn cố ý chêm xen vào. Ấy là cảnh nàng tướng quân Tố Vân giữa hàng ngàn con mắt thẹn thùng trao khăn tay cho ý trung nhân.
Nguyệt Ca khó chịu ra mặt: "Làm cái gì vậy?"
Nàng ta ấp úng:
"Tướng quân còn phải hỏi sao ạ? Không biết... ngài có thể cho ta một cơ hội..."
Nàng ta chưa nói xong, hắn đã rời đi:
"Không."- Hắn trả lời cộc lốc. 2
"Vì sao?"- Nàng kéo tay hẳn, hỏi.
Nguyệt Ca lườm nàng ta với con mắt sắc lẹm:
"Bỏ tay ra."
Trên mặt hắn biểu lộ rõ vẻ chán ghét. Hắn chán ghét người nào thì cần có lí do sao? Hắn không thích dây dưa với nhưng kẻ có nhục vọng vớ vẩn đối với hắn.
Hôm nay tâm trạng hẳn vốn rất tệ, thế mà còn to gan đến quấy nhiều hắn, còn ngay giữa chốn đông người. Nàng ta không ngại thì hắn cũng chẳng cần ý tứ giữ lại thể diện cho nàng ta làm gì.
"Có phải... ngài đã có ý trung nhân rồi không?"
".."
"Là Oanh Thời à?"
"U."- Hắn thừa nhận mà không cần thời gian suy nghĩ. Hắn đã trăn trở cả buổi hôm nay rồi. Hắn đang định tới thiên cung trả lời cho nàng đây.
"Nhưng... ta mới là người đến trước mà..."
Sự thực đúng là thế. Tố Vân cũng có thể xem là một trong những tiên tử được huyễn hoang khai sinh đầu tiên, trở thành một trong những hạ binh đầu đời được hắn thu nạp.
"Đừng có ôm ấp hy vọng. Ngươi không thể." @
Hắn nói rồi giật mạnh tay lạnh lùng bỏ đi.
Oanh Thời nhìn những mảnh kí ức chảy qua trong tiềm thức của nàng mà nước mắt tuôn rơi lã chã. Từng đợt sóng cảm xúc đang dội lại dồn dập trong thần trí của nàng. Nàng hóa ra đã yêu hắn lâu đến như thế. Nàng đã luôn yêu hắn.
Nguyệt cũng chưa từng phũ bạc nàng. Chỉ là đến giờ nhìn lại những khoảng khắc ấy, Oanh Thời mới nhận ra họ đã bỏ lỡ nhau thế nào. Rõ ràng, tình cảm của hắn luôn hiện diện nơi ấy, mồn một hiển hiện như thế. Rõ ràng, hắn luôn chỉ trân trọng, tử tế, ân cần với mình nàng. Chỉ là Oanh Thời khi ấy đã không nhìn thấu...