Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 45: Ngoại Truyện Về Bách Lý Nguyệt Ca (2)




Hôm ấy, Bách Lý Nguyệt Ca đang chỉnh đốn đại binh, bất ngờ có tiếng nhốn nháo xộn xạo vang lên thu hút sự chú ý của hắn. Cái con bé mới mấy hôm nọ được đưa về thiên cung chả biết chui ra từ đâu đang sờ sờ đứng trước mắt hẳn.

Người nó lấm lem bụi đất, cành củi, lá khô còn dính dáp cả vào y phục nó. Nó giương đôi mắt tròn xoe ấy ra tiếp tục ngây ngô nhìn hắn như đang thắc mắc rằng tại sao hắn rời bỏ nó.

Hắn nhất thời câm lặng không nói ra được lời nào. Rốt cuộc con bé này sở hữu trí nhớ siêu phàm cỡ nào vậy?

Nhìn là biết nó tự đi bộ đến đây. Từ thiên cung mà tới thì cũng phải mười ngày mười đêm quốc bộ, mà kể ra cũng nể, nó nhớ được đường từ thiên cung đến doanh trại của hắn.

Bách Lý Nguyệt Ca đưa tay lên ra hiệu tản quân. Hắn ngoánh ra đối đáp nhìn nó.

"Tên là gì?"-Hắn hỏi.

Nó nghiêng đầu nhìn hắn. Nguyệt Ca day day sống mũi. Hắn quên mất, con bé này không sinh ra từ huyễn hoang, nó có biết gì đâu. Một tờ giấy trắng. Nguyệt Ca tiến tới phủi lá cây trên người nó rồi xách lấy cổ áo nó như xách một chú cún.

"Ta đưa ngươi về.

Hắn chỉ cần vung tay, một vòng tròn tiên pháp hiện ra, thoắt biến đã đưa nó về chỗ Bách Lý Phụng Chiêu. Hắn ném nhóc con vào lòng y.

"Huynh trồng người thế này...."

Hắn định nói nữa thế nhưng nhìn gương mặt tiều tụy trông thấy, hốc mắt hần sâu của Phụng Chiêu thì bao nhiêu lời bỗng nghẹn ứ ở cổ họng. Y giương đôi mắt gấu trúc lên nhìn Nguyệt Ca cầu cứu, thều thào nói:

"Nó ỉ ôi khóc đòi tìm đệ suốt đấy. Chả ai mà dỗ được cả. Ta sắp mệt chết luôn rồi. Đệ còn nhân tính thì phụ người ca đã già này chút đi."

Y vừa nói, Oanh Thời vừa giãy giụa đứng ngồi không yên, vùng mình chạy về phía Nguyệt Ca, ôm chân hắn.

Nguyệt Ca bẩm sinh lạnh lùng, trận mạc ngàn năm rèn cho hẳn sự lãnh khốc tuyệt tình đến gai người, hắn giật mạnh tà áo làm nhóc con phủ phục dưới đất.

Mấy nay tâm trạng hắn rất tệ, cái pháp bảo Định Tiên chết tiệt kia là mối hiểm họa đối với hắn. Sự thất bại trong chiến trận ngày hôm ấy cũng để lại bóng ma lớn trong tâm lí hắn, một chiến thần bách chiến bách thắng như hắn cũng có ngày tàn tạ như thế, phải cầu cứu đến một đứa trẻ.

Hắn không ghét Oanh Thời nhưng nhìn thấy nó hắn lại bức bối.



Phụng Chiêu tuy là một người trông có vẻ hào sảng vô ưu nhưng suy nghĩ rất sâu, cũng hiểu rõ tính cách của đệ đệ mình. Y không trách hắn, ra đỡ bé con dậy, phủi bụi trên người cho nó. Còn Nguyệt Ca chẳng nói chẳng rằng, vô tâm vô tính rời đi.

Hắn cứ nghĩ thế là đã giải quyết xong rồi, nào ngờ mười ngày sau, con bé lại đến tìm hắn. Nguyệt Ca lại cắp nách nó ném về thiên cung. Và rồi nó vẫn nhất quyết đến rẩy rà hẳn.

Lặp lại đâu đó đến lần thứ tám thì Nguyệt Ca phát cáu, ném nó lại về Thiên cung, tạo một ảnh ảo của hắn cho nó bớt đi theo làm phiền. Và rồi mười ngày sau thì không còn thấy nó đến nữa. Hắn thở phào như trút được gánh

nang.

Quân tới báo tin:

"Tướng quân! Phía Ma tộc quy hàng gửi thư đình chiến rồi ạ."

"Ư, ta biết rồi."

Hắn nghe vậy thì gật đầu, sắp xếp ngày cho đại quân trở về thiên giới nghỉ ngơi ít hồm. Vừa về Thiên giới thì nụ cười trên môi Phụng Chiều cứng đờ:

"Oanh Thời đâu?"

Nguyệt Ca nheo mày, hắn chả biết cái tên này. Hắn lâu rồi có nghe ngóng tin tức trên này đầu. Phụng Chiêu múa hươu múa vượn, khua tay loạn xạ:

"Cái con bé đó đó. Nó đâu rồi?"

"Không phải nó ở đây sao?"

"..Rồi... xong.."- Phụng Chiêu há hốc mồm nói.

Cả hai chẳng nói chẳng rằng, đưa mắt đã hiểu ý nhau, cùng nhau tức tốc rời đi, tìm kiếm Oanh Thời. Phụng Chiêu thì băng rừng lội suối, nhiệt tình đi tìm. Còn Nguyệt Ca... chả phải nói, hắn dùng tiên pháp dịch chuyển thẳng đến doanh trại. Tìm một lúc thì thấy bé con đang ngồi thu người ở chỗ hắn dựng lều trước kia. Mặt nó không biểu cảm, đôi mắt sáng long lanh hệt như tin tưởng rằng hắn sẽ đến tìm nó.

Cái dáng cuộn người tròn như vỏ ốc mới khiến người ta động lòng cảm mến làm sao. Chỉ tiếc cho nó người đến là

Nguyệt Ca, vị Thần bẩm sinh cao ngạo lạnh lùng. Nó như có linh cảm, ngoái cổ nhìn hắn, thấy hắn thì vội đứng bật dậy, chạy ào tới ôm chầm lấy cổ hắn. Hai chân như con bạch tuộc quấn quanh eo hắn khiến chiến thần tướng quân sững sờ không kịp phản xạ làm gì.



"Nguyệt!" - Nó nói.

"Hả? Gì cơ?" -Phụng Chiêu từ đâu đi đến trông tả tơi, liêu xiêu.

"Này, con bé vừa gọi đệ đấy...."- Giọng y run run như không dám tin.

"Nguyệt!" - Nó nói tiếp.

"Ôi ôi! Lần đầu tiên ta nghe thấy bé con nói đây! Nào, gọi Chiêu ca ca thử xem."

"Nguyệt!"

".."

Phụng Chiêu khóc thầm trong lòng, công sức dạy bảo nó nói nó đọc như đổ sông đồ bể, vào đầu cái gì không vào, chỉ học được mỗi cái tên của đệ đệ y. Mặc kệ Phụng Chiêu đau lòng than vẫn không nghỉ, bé con cứ bập bẹ, liên tục gọi tên Nguyệt Ca. Nó nói lúng búng, thi thoảng nghe như "Nhuyện... Nhuyện... (g

Người được gọi thì sững sờ quên cả việc tách nó ra. Có gì đó thay đổi trong đồi mắt lạnh lùng đen tuyển của hắn.

Có phải vì chưa có kẻ nào cả gan gọi hắn thẳng tên như thế bao giờ hay chăng? Hay là vì hắn đột ngột cảm thấy con bé này không đáng ghét, phiền nhiễu đến thế?

Cái dáng người cuộn tròn đợi hắn ban nãy hệt như thể nó biết hắn thấy nó phiền, nó tình nguyện yên lặng đợi hắn vậy.

"Kì lạ nhỉ? Sao Oanh Thời chỉ quý mỗi đệ vậy?" - Phụng Chiêu thắc mắc.

Hắn làm sao mà biết được.

"Đệ bỏ bùa mê thuốc lú con bé à?"

"... Ta bỏ bùa huynh ấy!"

Nói rồi, hắn đặt con bé xuống, dứt khoát rời đi. Lúc ấy, trên tai hắn khẽ đỏ, cái câu nói bâng quơ "Oanh Thời chỉ quý mỗi đệ" cứ thế chập chờn xuất hiện đi xuất hiện lại trong đầu hắn.