Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 41: Nhất Kiến Họa Thiên Duyên




Những ngày sau đó, Oanh Thời ngủ rất nhiều. Sau khi thăng làm Thái Tử phi, có rất nhiều nịnh thần đến hỏi thăm nàng. Nàng tiếp đón cho có lệ. Ngày ngày nhìn người tới người lui nhiều đến choáng váng đầu óc. Nàng chỉ thích dành thời gian với Nguyệt Thành mà thôi. Nhưng rồi, thời gian trôi qua tàn nhẫn...

Chỉ sáu tháng sau khi Nguyệt Thành được sắc phong Hoàng thái tử, Oanh Thời mất.

Nàng trút hơi thở cuối cùng tại Hiểu Dương các, trong vòng tay đầy yêu thương của người mẹ. Lúc ấy, Nguyệt Thành đang thượng triều, khi hắn nhận được tin thê tử mình băng thệ, hắn như sụp đổ. Một thái tử ngạo nghễ, quyền uy trong mắt triều thần bỗng trở thành một người hoàn toàn xa lạ. Mặt hắn cắt không còn một giọt máu, đồng tử thu lại sợ sệt, vội vã bỏ lại buổi triều mà về với thê tử hắn.

Hắn đi loạng choạng đến gần như ngã khuỵu. Không ai có thể tưởng tượng được gương mặt hoang mang sợ hãi khi ấy lại là của Đông cung Thái tử. Hắn mở rầm cánh cửa ra, bần thần tiến về chiếc giường nhỏ của Hiểu Dương các, nơi mà nương tử hắn rời đi.

Nàng lạnh ngắt, lúc ra đi không để lại bất kì lời nhắn nào với hắn, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện. Mẫu thân

Oanh Thời khóc nghẹn ngào đưa cho hắn một cây trâm bạc và một cây trâm gỗ

Một cái là của hắn tặng cho nàng, một cái có chữ "Nguyệt" là nàng làm cho hắn, phía chuôi còn khắc hai chữ "phu quân". Nàng không quen làm mấy chuyện này, thời gian gấp rút nên cũng chỉ có thể dùng gỗ mài thành trâm cho hắn. Gửi gắm cho hắn chút tâm tư những giây phút cuối đời của nàng.

Cho đến khi nàng rời đi, nàng vẫn luôn canh cánh không thể làm tròn nghĩa phu thê với hắn. Nàng cũng chưa từng gọi hắn là phu quân, chưa từng ước định với hắn, suy nghĩ về một tương lai sau này khi còn sống. Đời này nàng phụ lòng hắn nhiều...

Oanh gia đời đời sản sinh những tướng sĩ oanh liệt hùng dũng, tăm máu sa trường đế trưởng thành, luôn có thứ hào khí khiến người ta khuất phục sợ hãi. Ấy thế mà lại có thể sinh ra một nhi nữ chung tình như vậy.

Khi nàng mất, người đời ai nấy cũng tiếc thương. Một nữ tử từng được xem là điềm lành của đế quốc, một nữ tử từng cứu rỗi không biết bao những con người khốn cùng phải đến bước bán thân bán mình, một nữ tử dám liều mình lăn xả chiến trận. Một nữ tử... nhân hậu, vị tha đến mức khó hiểu.

Di thư duy nhất nàng để lại là xin ân xá cho Uyển Nhi- kẻ đã trực tiếp đưa nàng đến hiểm cảnh.

Vì nàng biết Khương Dực có tình cảm đặc biệt với Uyển Nhi. Dù không biết nàng ta có thật là con gái của Yên Vương hay không, song số phận cũng đã quá phũ bạc với cô. Cô nên sống và xứng đáng có cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.

Khi nàng mất, Tề quốc để tang trong bảy ngày.



Sau bảy ngày, Thái tử Nguyệt Thành như trở thành một người khác. Hắn thân chinh điên cuồng dẹp loạn Hoành quốc, điên cuồng mài mình trên trận mạc như để quên đi nỗi đau đớn khôn nguôi. Chỉ trong có ba năm ngắn ngủi.

Hoành quốc đã thực sự trở thành một phần nước Tề. Địa phận nước Hoành chia ra làm ba quận. Trong đó, kinh đô xưa được đổi tên là Liễm Châu. Liễm này chính là trong tên của đại tướng quân năm nào như một cách để tưởng nhớ.

Oanh Vũ lập được đại công, cùng với chiến tích ba năm về trước, được Hoàng Đế tấn phong Hiển quận vương cai quản ba quận Liễm Châu, Ung Châu và Lạc Xuyên. Oanh đại tướng quân năm nào cũng được ban tước vương hiệu Định Chiếu. Phu nhân tướng phủ thì được phong làm nhất đẳng phu nhân. Ai nấy đều nhận được phúc phần mà bản thân xứng đáng được có.

Sau ba năm, Hoàng Đế lui về làm Thái Thượng Hoàng, Thái Tử Nguyệt Thành nối tiếp ngôi vua. Chiếu đầu tiên vua ban xuống ấy là phong Thái Tử phi Oanh Thời làm Chiêu Thánh hoàng hậu, đổi niên hiệu là Chiêu Dương.

Chiêu trong Chiêu Thánh, Dương trong Ninh Dương. Triều thần kêu gào phản đối song chẳng có ích gì.

Chiêu Dương Đế là vị vua trẻ tuổi nhưng cũng là Hoàng Đế cô độc nhất trong lịch sử từ buổi dựng nước đến nay.

Ông kiến quyết không nạp phi, chỉ thừa nhận duy nhất mình Chiêu Thánh Hoàng Hậu. Bất kể có bao nhiêu tấu sớ dâng lên, thì những kẻ phàn nàn đều nhận lại được kết cục không mấy tốt đẹp.

Ông tại vị mười hai năm. Trong mười hai năm trị vì ông đã đưa Tề quốc lên thời kì đỉnh cao của thái bình thịnh thế, dân chúng no đủ, lập nhiều đền chùa, tổ chức nhiều khoa thi tiến cử người tài, lập các ấp cưu mang trẻ mồ côi, ban nhiều luật bảo vệ quyền tức của phụ nữ, bãi giảm nhiều thứ thuế nặng nề, đẩy mạnh giao thương, buôn bán.

Binh lực Tề quốc trong thời gian ấy cũng phát triển đến mức các nước láng giềng ai nấy cũng nhận làm chư hầu không dám dương dương tự đắc nửa lời, nhiều loại hỏa tiễn, đại pháo, đại bác có sức công phá cao được ra đời.

Chưa bao giờ, nước Tề đạt độ phát triển thịnh vượng nhiều mặt như thế.

Năm Chiêu Dương thứ mười hai, ông phong thái tử Hạo Từ Yến, con trai trưởng của công chúa Bỉnh Nhạc lên làm

Hoàng Đế, còn ông lui về Đông cung chữa bệnh.



Chiêu Dương Đế nghe nói bị lao đã lâu nhưng một lòng bận nước bận dân không màng đế sức khỏe bản thân ngày một yếu dần.

Người ta đồn rằng trong ba tháng an ổn tại Đông cung, Thái thượng hoàng ngày nào cũng chăm chút cho cây mai trong Hiểu Dương các, ngày ngày ngồi gấp khống minh đăng làm thơ về một thiếu nữ đẹp tựa mai hoa, có lúm đồng tiền duyên dáng, thích mặc váy có màu đỏ hoa thạch lựu.

Khi Thái thượng hoàng băng thệ, ông cũng giữ trên môi nụ cười hạnh phúc, trên tay ôm khư hai cây trâm bạc và gỗ, lúc chôn cất, người ta không cách nào gỡ được cánh tay đan chặt vào nhau, cầm cây trâm của ông. Theo như di chúc, Tân Đế chôn cất Thượng Hoàng cùng với Chiêu Thánh Hoàng Hậu.

Trên bài vị hai người có đôi dòng chữ "Nhất kiến họa thiên duyên" (Cái nhìn đầu tiên vẽ nên mối lương duyên trời định).

Cả đời nàng đều dành để đi tìm kiếm người nàng yêu trong cái nhìn đầu tiên ấy. Và hơn nửa phần đời kia của hắn là dùng để nhớ nhung về người con gái hắn rung động từ khoảnh khắc ban đầu.

Giai thoại về lương duyên của Chiêu Dương Đế cùng Chiêu Thánh Hoàng Hậu trở thành một câu chuyện tình đẹp mà đầy bi thương được người đời truyền miệng nhau, ca tụng hết năm này qua năm khác. Câu chuyện tình về một nàng thiếu nữ thủy chung, nhân hậu, bản lĩnh và dũng cảm, về một Hoàng Đế lạ kì không tiến nạp bất k cung phi nào khác, dùng nửa đời mình để nhớ nhung về nàng kiều thê đã tạ thế từ lâu.

Cả hai đều rung động từ ngay cái nhìn đầu tiên và rồi đều đem mối tình ấy còn nguyên vẹn, đẹp đẽ về với hoàng tuyền, Vong Xuyên.

Gác bút cho một đời ân nghĩa thủy chung trọn đầy.

***

Lưu ý nhỏ:

Các tên riêng, hiệu úy trong truyện, tên nước, tên các quận, các châu đều dựa trên trí tưởng tượng của tác giả.

Thế giới trong truyện đều là tưởng tượng. Sự kiện và triều đại trong truyện là giả tưởng, không có yếu tố lịch sử.

Niên hiệu hay phong hiệu đều không ám chỉ bất kì nhân vật nào có thực trong lịch sử.