Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 38: Sự Thật Về Uyến Nhi (2)




Năm đó Uyển Nhi được sinh ra trong doanh trại. Cha là Yến Vương và mẹ là một nữ tướng sắp tới sẽ được gả vào vương phủ làm trắc phi. Năm ấy Tây Lương biển loạn, bởi Oanh Liễm chọn đường vòng đi mà không kịp tiếp viện.

Nàng ta uất hận nói rõ ràng Oanh Liễm có thể đi đường núi, ông thừa biết có con đường ngắn nhất để cứu viện kịp thời nhưng lại không đi, cố trì hoãn tiến độ cứu giá.

Để rồi Yến Vương và đại quân không còn một ai sống sót, trừ một sinh linh quấn trong tã được Hoành quốc đem về bán vào lầu xanh nuôi làm kĩ nữ.

Uyển Nhi lúc ấy còn nhỏ, ngoài thời gian được đào tạo làm sao để tiếp khách thì cũng phải làm những công việc bẩn thỉu, tay chân tầm thường khác. Thậm chí... kể cả có kẻ biến thái nào dở trò đồi bại với đứa nhóc mười hai tuổi như cô thì cũng chẳng ai ngó ngàng mặc cô chịu ấm ức.

Mãi sau này khi một tú bà ở Phượng Vân lâu tiết lộ thân phận của cô, nói khi nhận cô về trong lồng ngực có một tấm ngọc bội khắc chữ "Yến" mới biết được thân thế thật của mình.

Cô chạy trối chết khỏi nước Hoành, bị thị vệ truy sát sống những tháng ngày tủi nhục không ra con người. Để sống thì đến cỏ cũng phải cố mà nhai, rắn cũng dám bắt mà nướng ăn. Cuộc sống sinh tồn trong rừng già mài giũa nên kiến thức sơ đẳng về y dược cho Uyển Nhi để rồi cô ta kết hợp với cơ duyên, bám víu thành công vào

Nguyệt Thành.

Sau khi cứu Nguyệt Thành thì mọi thứ liền thay đổi. Cô ta với tài trí tiếp thu dược liệu bẩm sinh nhanh nhạy, chỉ sau vài năm học hỏi dễ dàng trở thành quân sư nổi tiếng, dễ dàng lợi dụng Nguyệt Thành, lòng tin của hắn, rồi khi về tới kinh đô thì lợi dùng tình yêu mà Oanh Thời dành cho hắn, từ từ giết chết nàng.

Uyển Nhi cười man dị: "Đáng lẽ Oanh gia các ngươi phải chết hết trên chiến trận như cha ta mới phải, lũ cầm thú!"

Bỗng một tiếng "chát" vang lên giòn tan. Chả biết Hoàng Hậu đã nghe được bao nhiêu, nghe từ đoạn nào, chỉ thấy tà áo hoàng bào phất phới, một cái vả chết điếng giáng thẳng vào gương mặt Uyển Nhi trước sự ngỡ ngàng của Oanh Thời. Hoàng Hậu rớm lệ:

"Tiện tì! Năm đó ca ca vì đi đường tắt mà gặp phải ám binh suýt nữa thì bỏ mạng, về sau mới đành phải dành nốt phần lương thảo còn lại đi đường vòng, nào có khốn nạn như lời ngươi kế. Vết thương trên ngực trái ca ca chính là minh chứng rõ ràng nhất, chỉ tiếc con người cao cả như ca đã nguyện ngã xuống vì quân không thể đối chứng..."

Bà nói trong nỗi uất hận.

"Ngươi chỉ bằng cái nhìn thiển cận mà dám ra tay tàn nhẫn với đứa cháu đáng thương của bổn cung. Tiện tì lòng dạ rắn rết! Ngươi hả dạ trước sự anh dũng xả thân của ca ca, mãn nguyện khi lôi đứa cháu tội nghiệp của ta theo khi nó còn chưa được hai mươi tuổi, ngươi còn độc địa hơn cả loạn quân Hoành quốc!"

Bà nói mà khiến Uyển Nhi chết lặng. Cô ta lắc đầu mồm liên tục nói "ta không tin, ta không tin" nhưng đôi mắt lại bần thần như người chết. Oanh Thời thở dài:

"Cô chẳng qua đang tìm một lí do để trút nỗi oán hận số phận nghiệt ngã của cô lên ta mà thôi.

Nàng không phải người đẩy nàng ta vào con đường ấy, số phận của nàng ta cũng càng chẳng phải do ai sắp đặt, nếu có trách, trách nàng ta xấu số, trách nàng ta không vươn lên được nghịch cảnh không vượt qua được sự tha hóa đang bủa vây lòng người. Trách nàng ta kiếp trước đã làm gì để rồi phải đòn gánh duyên nợ kiếp này.

Oan oan tương báo, dây tơ rễ má, vấn vương đến bao giờ. Chỉ trách lòng người không thể nguôi ngoai uất hận mà tự chọn con đường giải thoát cho bản thân.

Yến Vương mất rồi, nàng ta đáng lẽ có thể dựa vào tài chế thuốc của bản thân mà tiếp tục sống mở ra một đời hiển hách, Nguyệt Thành cũng có thể cưu mang nàng ta. Chỉ tiếc Uyển Nhi đã không buông được gánh nặng trong lòng.

Kế ra con người ấy... đáng thương nhiều hơn đáng trách.

Oanh Thời đã trải qua hai kiếp, đã nhìn thấy những số mệnh ác giả ác báo, nhìn qua bao con người đã sống cống hiến và đã chết. Nếu là Oanh Thời của khi trước, nàng chắc chắn sẽ hận Uyển Nhi. Nhưng giờ thì hết rồi. Buông bỏ, lòng sẽ nhẹ hơn. Có lẽ, mệnh thọ của nàng sẽ làm dịu đi được uất hận, cảm hóa con người ấy thì sao.

Nàng đưa tay muốn Nguyệt Thành cõng nàng trở về. Trên đường dạo bước tới Đông cung, nàng khẽ nói với hắn.

"Có phải vì thế mà lúc trở về chàng đột nhiên lạnh lùng với ta không."

Nàng muốn nói về hiểu lầm giữa Oanh gia và Yến Vương.

Nguyệt Thành ngập ngừng một lát rồi thừa nhận: "Ta không thể phủ nhận."

Nàng cười thơm "chụt" một cái vào má hắn:



"Thưởng cho chàng! Vì không tha hóa trở nên giống cô ta."

Hắn cười, nhưng là một nụ cười rầu rĩ. Nhưng hắn cũng đã từng bội bạc với nàng...

"Chàng không muốn cứu muội muội mình à. Cô ta cũng là lầm lỡ mà thôi."

Nguyệt Thành đặt nàng ngồi trên tượng hổ ở cửa Đông cung. Hắn không còn nén được lửa giận trên đôi mắt mình.

"Sao cả đến lúc này nàng cũng không ích kỉ vì mình một chút được thế?"

Nàng xoa đầu hắn:

"Ta biết chàng xót ta nhưng đó là máu mủ Yến Vương để lại."

"Làm sao xác minh được chuyện ấy, suy cho cùng cũng chỉ là một miếng ngọc bội và lời kể vô căn cứ của một kĩ nữ... Chỉ là... vì ta mà nàng..."

Nàng không để hằn nói hết, kéo đầu hắn ôm ghì vùi vào hõm cổ nàng trước ánh mắt của biết bao người, rồi lại thơm "chụt" vào nốt bên má hắn.

"Chàng đừng tự trách mình. Được gặp chàng đã là hạnh phúc lớn nhất của ta kiếp này."

Nàng cười ngọt lịm, đôi má xoan đào khẽ cong lên đầy hạnh phúc:

"Chàng đau xót vì ta, thế là đủ."

Nàng đã nghĩ tới chuyện, có chết hắn cũng sẽ chẳng bận tâm đến chính thê nàng, rồi một ngày nào đó hắn sẽ nạp thiếp, sẽ sủng thiếp thất trong nỗi tuyệt vọng của nàng, và một ngày nào đó trở thành Tân Đế, hắn sẽ phế nàng đi. Tình yêu của Oanh Thời mãnh liệt nhưng cũng giản dị. Nàng không cần hắn làm gì cho nàng, chỉ cần hắn bận tâm, quan tâm chút thảy về nàng, nàng đã vui sướng khôn tả rồi.

Hắn không đáp lại nàng, bế bổng nàng lên đưa vào thư phòng hắn, hắn thô bạo đạp phăng cánh cửa, đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu nồng nhiệt. Nụ hôn đem theo hơi ấm mạnh mẽ xâm nhập vào luồng khí của Oanh Thời, hắn tham lam như muốn nuốt trọn sinh khí của nàng. Hắn tham lam dụi lấy bờ môi lạnh ngắt của nàng như muốn sưởi ấm cho cánh môi mềm mỏng ấy. Oanh Thời thấy hắn phủ phục trên bờ vai nàng.

"Nàng theo ta đi chữa bệnh được không? Ta không muốn mất nàng."

Hắn nói như đang năn nỉ. Oanh Thời khẽ khàng an ủi hắn:

"Nhưng chàng là thái tử mà."

"Ta không làm nữa."- Hắn đáp ngay lập tức.

"..."- Không làm mà nói là được sao.

"Ta chỉ muốn cùng nàng mà thôi."- Giọng hắn nhỏ dần.

Bờ vai nàng dần thấm ướt từng giọt lệ ấm nóng của hắn. Đây là lần thứ hai nàng thấy hắn khóc thảm thiết như vậy. Cũng là lần thứ hai thấy hắn năn nỉ nàng trong tuyệt vọng.

"Nguyệt ơi." - Nàng gọi.

"Ừ, ta đây."-Giọng hắn đã lạc cả đi.

"Chàng gọi ta đi."

"Oanh Thời."



"Nữa đi."

"Oanh Thời."

"Ừ. Có ta ở đây. Ta luôn ở đây với chàng. Vẫn ở đây với chàng. Ở đây để cùng tạo nên kí ức đẹp đẽ với chàng. Ta biết mình không còn được bao lâu nữa, vì thế xin chàng, hãy đáp ứng sự ích kỉ này của ta."

Nàng không muốn đi đâu cả. Ở đây thôi, có người thân, có hắn, cùng hưởng thụ nốt quãng thời gian ngắn ngủi còn sót lại.

Hắn không đáp lại nàng chỉ thấy vai nàng càng thêm ướt đẫm. Nỗi đau ấy đúng là không thể bật nên thành lời.

Giá mà hắn ngay từ đầu không thu nhận Uyển Nhi, không tin mấy chuyện gièm pha tầm bậy ấy, không để Uyển Nhi chữa trị cho nàng, không vì cô ta mà phũ bạc với nàng thời gian dài đến như thế...

Đây có phải quả báo với hắn?

Oanh Thời không đành lòng nhìn hắn đau lòng như thế, nàng khẽ khàng đặt lên trán hắn một nụ hôn hờ.

"Kiếp sau, kiếp sau nữa, ta sẽ tới bù đắp cho chàng. Xin lỗi chàng, là kiếp này Oanh Thời vô phúc."

Nàng vỗ về hắn một lúc thì trời sẩm tối. Oanh Thời mệt lả ngả vào giường hắn, nàng cười tươi tắn:

"Nguyệt này, chàng thích ta từ bao giờ thế?"

Hắn nhìn nàng âu yếm

"Từ khoảnh khắc ban đầu."

Từ khi thấy nụ cười của tiểu quận chúa hôm ấy, hắn đã rung động rồi.

Bắt đầu từ việc hắn muốn lén nhìn chiếc má lúm của nàng, bắt đầu từ việc hắn thích hương mai thoảng nhẹ bởi cứ khi ngắm mai hoa là hắn lại nhớ đến tiểu cô nương ấy. Bắt đầu từ việc hắn không còn ghét màu đỏ nữa. Từ việc hắn ra thư phòng đọc sách "tình nguyện" để nàng làm phiền. Từ việc, hắn chấp nhận cuộc sống của mình sẽ được cột chặt với nàng.

Và quyết định năm mười hai tuổi ấy, là vì muốn trở thành người mà tương lai nàng có thể yên tâm dựa dẫm. Từ lúc ấy, hắn đã toàn tâm toàn ý dành trái tim cho nàng rồi.

Thế rồi cả khi hồi kinh, hắn cũng vô thức đi tới chỗ nàng đầu tiên dù rằng hiểu lầm tai hại lúc ấy khiến hắn không biết đối xử sao cho phải với nàng. Ngày hắn thấy nàng cưu mang mẹ con kĩ nữ hắn đã quyết định buông bỏ tất cả rồi.

Kể cả chuyện Uyển Nhi có là thật thì sao? Oanh Liễm là Oanh Liễm, nàng là nàng. Kể cả khi hôm đó, Oanh Liễm thực sự tạo phản, hắn cũng sẽ cố chấp bảo vệ bao bọc nàng. Hắn chấp nhận tin tưởng nàng vô điều kiện. Ấy là khi hắn đã rũ bỏ mọi sự đề phòng với nàng. Ấy là khi, hắn đã hoàn toàn trao phần người cho nàng, yêu nàng tha thiết bỏ toàn bộ tạp sự phía sau.

Ai dám phủ nhận việc thê tử của hắn có một trái tim thuần khiết cơ chứ. Nàng hạnh phúc trong những điều nhỏ nhặt, không toan tính. Nàng thăng thắn vô tư và cũng ương bướng ngang ngạnh, đôi khi lại tài lanh, nhạy bén hơn người. Đó chính là nàng.

Hắn khẽ khàng vuốt ve gò má nàng. Oanh Thời cười toe toét:

"Còn ta nhé, ta thích chàng từ trong bọc trứng rồi. Tìm chàng cho được, rồi nhất định phải bắt chàng về làm phu quân, ta mới yên tâm."

Nàng vừa nói, vừa lim dim đi vào giấc ngủ:

'Ta yêu chàng nhiều hơn chàng nghĩ đấy..."

Hắn khẽ hôn nàng:

"Ta biết. Ta cũng yêu nàng."