Oanh Thời rơi vào trầm tư cả nửa tháng trời. Chán ăn khiến nàng gầy xọp đi hẳn. Thế rồi nhớ lại bờ vai ấm áp của hắn, Oanh Thời hạ quyết tâm, chỉnh đốn tinh thần, kiên quyết sẽ khiến hắn rung động lần nữa. Sợ gì chứ, Hoàng Đế hạ chỉ ban hôn rồi, nàng sẽ thành vợ hắn, năm tháng còn dài không buồn mãi được.
Nàng cũng biết tại sao hắn lại như thế. Nguyệt Thành ghét gò bó. Kiếp trước hắn thành đô chỉ húy sử Cẩm Y vệ cũng không nhờ vả gì tướng quốc, càng không nương tựa bất kì ai, hành động đều dựa theo lí trí và có phần cảm tính cá nhân.
Kiếp này do nàng gò ép hắn như thế, hắn khó chịu cũng phải. Từ bé hắn đã luôn phải theo cái mác là tiểu tướng công của Ninh Dương rồi. Có lẽ việc tới biên giới chinh chiến cũng là cách tránh né nàng. Bây giờ đủ lông đủ cánh phản lại nàng cũng không có gì lạ.
Nàng chỉ tức mỗi cái, cách xưng hô của hắn như thể nàng với hắn là người xa lạ vậy. Hai năm lẽo đẽo theo hắn có lẽ đã hoàn toàn bị đánh gục bởi Uyển Nhi kia rồi. Sáu năm là quá dài đối với Nguyệt Thành Oanh Thời kiếp này.
Nàng chỉ bằng một phần ba so với nàng ta.
Nghe nói, nàng ta xuất thân dược sư, từng cưu mang Nguyệt Thành khỏi cửa tử, nay đặc cách được vào đông cung làm ngựy, hắn đối xử đặc biệt như thế... không khỏi khiến Oanh Thời thấy nàng ta hệt như nàng kiếp trước.
Nhưng rõ ràng, vẫn luôn là nàng đến trước, nàng trao chân tình trước kia mà. Thôi thì sáu năm kia, nàng sẽ bù đắp bằng nửa đời còn lại vậy.
Oanh Thời không có cớ để ra vào đông cung nên đã rất lâu không được gặp Nguyệt Thành. Vừa hay sau ba tháng kể từ khi hắn khải hoàn, Hoàng Đế triệu cả hai vào cung.
"Tường Nhi lại sắp mười chín rồi. Thế hai ngươi không định cho trẫm sớm ngày bế hoàng tôn à?"
Phải rồi, qua Tết rồi. Mấy nay nàng buồn quá nên chẳng biết lễ hội trời chăng gì ở đây. Quên khuấy mất nàng sắp thành bà cô già rồi.
Oanh Thời nhún người:
"Bệ hạ, từ dạo đó bận quá, thần nữ và trữ quân điện hạ ít có dịp gặp nhau, chưa biết ngày tháng định phân thế nào."
Hoàng Hậu đang bế tiểu công chúa trong lòng, thấy nàng gầy đi rõ, không tươi tắn như trước thì cũng đánh hơi được vấn đề. Nước đi của bà lại táo bạo:
"Tường Nhi nhân duyên không giữ để lại rồi ôi mốc ra không hay. Con còn trẻ không gả lúc này thì bao giờ, cả
Nguyệt Thành cũng thế. Lớn cả rồi, đừng để người già bọn ta ngóng các con mãi."
Mối tình của Đế Hậu cũng xuất phát từ hôn nhân định ước. Mãi về sau khi Thái tử là Hoàng Đế bây giờ lên ngôi, cả hai mới ngày trở nên đằm thắm. Bà đang muốn gán ghép nàng và Nguyệt Thành, mong muốn hai bên sẽ đi theo con đường giống bà trước kia.
Oanh Thời lén lén nhìn sang, thấy Nguyệt Thành cũng chăm chú nhìn nàng lúc nào không hay. Hoàng Đế đồng tình với vợ:
"Trầm thấy mùa xuân năm nay thiên thuận địa hòa, Vọng Tinh các nói hai tháng sau vừa hay có ngày đẹp, hai ngươi thấy sao?"
Giờ có chối cũng chỉ khiến Hoàng Đế mất vui. Cả hai đành nói trái lòng:
"Thần không có ý kiến."
Oanh Thời có chút bất ngờ với câu trả lời của Nguyệt Thành, nàng nghĩ hắn sẽ từ chối đến cùng. Chắc có lẽ vì
Hoàng Đế trông phấn khích quá, hắn không tiện phân giải chăng? Hay chính hắn cũng biết không từ chối được nàng.
Còn Oanh Thời lại cho rằng chuyện gì đến cũng sẽ đến. Cái đống bùm beng từ đợt nàng nói muốn cưới Nguyệt Thành rồi lại tiểu nương tử chờ tướng quân đã khiến nàng hết số lấy chồng giàu được rồi. Mà nàng yêu hắn như thế, có cha làm đại tướng quân, nàng quyết bấu víu hắn đến cùng.
Dù gì cũng sẽ đến mà thôi. Oanh Thời thì muốn đợi y hết ghét nàng rồi mới tính đến chuyện cưới xin, còn Nguyệt Thành... chắc vẫn vậy. Nhưng Hoàng Đế đưa đẩy dữ quá, họ chối không nổi. Hoàng Đế phớ lớ cười, ban chiếu thiên hạ, cử hành đại hôn vào hai tháng sau. Ông còn hạ chỉ tấn phong nàng làm công chúa, ghi danh vào gia phả hoàng thất, lấy tên Tường Hy, họ Hạo làm tên húy.
Sau này Oanh Thời không chỉ còn được biết đến với dòng dõi tướng gia nữa, mà còn được người ta gọi là Ninh Dương công chúa, Hạo Tường Hy.
Hoàng Đế đặc cách lệnh cho Thượng cục chuẩn bị hai bộ hỷ phục cho nàng lựa. Ân sủng của ông với nàng, nhiều khi còn lớn hơn cả con ruột. Hoàng Hậu vui lây. Đế hậu đều hết mực cưng chiều nàng như con cái trong nhà. Ai bảo nàng một tháng có ba mươi mốt ngày thì ngày thứ ba mươi hai đều lởn vởn trong cung kia chứ, từ lúc hoàng cung không có lấy mụn con tới bây giờ.
Và rồi đại hôn cũng đến.
Giữa hai bộ hỷ phục, nàng đã chọn bộ cầu kì hơn. Đa phần là để phô trương sự kiêu hãnh của nàng đối với cô nương Uyển Nhi kia. Nàng không thích dùng quyền thần áp chế hạ nhân. Cái này chỉ như một lời tuyên bố rằng nàng mới là thê tử định ước một đời của Nguyệt Thành mà thôi. Là bản tính hơn thua vốn có của nàng. Thua đường tình thì nàng đi đường quyền vậy...
Mũ phượng ba đuôi là tiêu chuẩn của vương phi. Song cũng rất nặng. Trâm rủ, ngọc ngà, châu báu vàng bạc đều khuân hết lên đầu nàng. Oanh Thời thẩm chửi đổng trong lòng. Lát nữa còn tam bái, nàng vẹo cổ ở đấy thì tính sao!? Kiệu tám người khiêng nàng từ phủ tướng quân tới tận chính điện Vũ Long trong cung.
Bốn góc kiệu đúc bằng vàng, rèm đỏ cũng được thêu hình con chim phượng hoàng bằng chỉ bạc, có ngọc rủ làm bằng hồng mã não bốn bên, viên nào viên nấy to như đốt ngón tay cái. Xe hoa long trọng đến sáng lòa đôi mắt.
Con đường hoa trải dài khắp đế đô, không ai không biết hôm nay là đại hỷ của nàng.
Người ta đốt pháo chúc mừng, kiệu khiêng đến đâu đều có người ngóng trông đến đấy, ngó xem mặt tân nương thế nào. Rèm trước không đóng, ai nhìn vào cũng trầm trồ khen nàng dung nhan tuyệt sắc, hệt như một phượng hoàng sống.
Nàng dùng quạt tròn che đi phần môi đổ xuống, mắt không ngước, thẳm trong ánh mắt là một khối u sầu không thể giải tỏa. Hôn lễ và danh phận chính là thứ đích đến nàng mong ngóng, nhưng hơn nhất vất là địa vị trong trái tim người ấy, còn lại đều là vô nghĩa.
Sau này, ngày ngày nàng đều sẽ chứng kiến hắn dịu dàng với cô nương Uyển Nhi kia như cách đã từng đối xử với nàng. Nàng không biết mình có thể nhẫn nhịn bao nhiêu. Cũng không biết đối xử với cô nương ấy thế nào. Nàng không ghét cổ. Không có Uyển Nhi, làm sao nàng gặp được Nguyệt Thành bây giờ. Nhưng cũng không kìm được sự ghen tị của mình.
Kiệu hoa từng bước đến tới nội cung. Từng nấc thang nàng đi là từng tấc đất xa cách giữa nàng và Nguyệt Thành.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê đối bái."
Nàng đều không dám đưa mắt nhìn thẳng hắn. Về tới Đông cung, nàng cũng ngồi im như pho tượng trong phòng.
Ngày đại hỷ hai phu thê không nói với nhau câu nào, hắn... cũng không kết tóc với nàng, không uống rượu giao bôi. Hôm đó, hắn không trở lại phòng, bỏ mặc nàng đêm tân hôn.
Chuyện đó, lan rộng khắp kinh thành, phàm là ai biết hôm qua là đại hỷ, hôm sau đều biết nàng bị phu quân hắt hủi. (1)
"Thanh Liên, ta đã làm gì sai?" Nàng vừa ngồi bên cửa sổ, vừa ngắm trăng, vừa hỏi.
Mặt tì nữ rầu rĩ.
"Tiểu... Vương phi."
"Cứ gọi là tiểu thư đi. Chàng đến giao bôi cũng không uống. Không thể xem là vợ chồng."
Thanh Liên không nói gì. Cứ vậy lặng lẽ nhìn Oanh Thời buồn bã trong ánh trăng khuya lạnh lùng. Hôm nay vốn dĩ là ngày vui nhất đời nàng mới phải, ấy vậy à giờ lại cô độc, hít từng khí lạnh thẩm vào trái tim đang bị giày xéo của nàng, ngần ngơ nghĩ về những ngày tháng buồn tủi trước mắt.