Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 18: Phạt Trượng




Buổi thượng triều định mệnh hôm ấy, Oanh Thời đi cùng Tử Nguyệt. Nàng cũng là nhân chứng nhưng vì thân phận không cho phép nên chỉ đứng đợi ở ngoài điện, đợi có lệnh thì vào. Oanh Thời cùng một tên thị vệ khác đứng canh tựa vào cây cột của cửa lớn. Nàng ngắm nhìn ngơ ngẩn những lớp mây khẽ khàng trôi theo từng đám. Hoàng triều rộng rãi nhưng lại khiến lòng người dấy lên nỗi buồn thăm thẳm, vô tận. Cái lạnh lẽo vô hình như đang giày xéo từng chút một tâm trạng vốn đã có chút căng thẳng của Oanh Thời.

Không biết đã đợi được bao lâu, bỗng trong điện vang lên “bộp” một tiếng lớn. Tiếng quát tháo của Hoàng Đề oang oang bên tai. Oanh Thời giật mình thảng thốt, cứng người như tượng đá không dám thở mạnh như thể người đang bị quát nạt là nàng.

“Ngươi giỏi lắm! Dám đối kháng với trẫm!”

“Bệ hạ bớt giận.”-Các quan thần đồng thời hô. Chẳng biết có mấy kẻ nói thực lòng.

“Người đâu! Đem hắn ra đánh bốn mươi trượng cho trẫm! Không coi phép tắc ra gì! Bãi triều.”

Oanh Thời nghe vậy thì hoảng hốt, nàng ngoảnh lại định lén nhìn xem ai thì thấy Tử Nguyệt đi ra, theo sau là hai tên thi vệ cao to lực lưỡng.

Tại sao lại là Tử Nguyệt thế này? Rõ ràng là công thần vạch tội tham quan kia mà!? Lão Hoàng Đế lên cơn gì thế. Oanh Thời vội chạy theo sau thì Tử Nguyệt đáp lại nàng bằng ánh mắt sắc lẹm. Hắn đang ra lệnh nàng không được phép đi theo hắn.

Tại sao hắn lại phải nhận những bốn mươi trượng... Tử Nguyệt đã xin tha mạng cho Lam Lễ sao, Oanh Thời đoán thế, bởi chỉ có sự vụ đó mới khiến Hoàng đế nổi giận như vậy.

Nhưng còn chưa triệu nàng vào làm nhân chứng mà. Lúc ấy, có một tên quan lại đi qua, cười khểnh đắc ý một cái với nàng. Là Lã gia. Oanh Thời hận tới mức không thế qua đấm cho hắn một cái vào mặt. Mẹ kiếp, là nàng vô năng.

Tử Nguyệt bị ép nằm xuống bàn trượng, hai tên thị vệ cứ như thể muốn gây thù chuốc oán, cái tay của chúng dùng lực đến mức hằn lên cả mạch máu vần vũ. Mẹ kiếp, chúng cao to như thế, dùng sức ghì chặt lấy vai Tử Nguyệt, có còn là người không? Nếu là nàng, chắc chắn hai tay nàng đã bị bẻ phế rồi.

Một tên hoạn quan bước ra đứng chắn trước mặt hắn, ra lệnh thi pháp. Từng trượng từng trượng đánh xuống người Tử Nguyệt. Hoàng Đế cũng đang nhìn hạ nhân thi hành, trông ông ta điềm tĩnh chẳng có vẻ gì là thương xót. Oanh Thời lòng nóng như lửa đốt. Tiếng “chát” cứ thế vang lên khiến cả đại điện trở nên khẩn trương đến ngộp thở.

Nàng đếm từng trượng hạ xuống như sợ tên hoạn quan kia sẽ đếm lệch đi nhịp nào. Đánh được gần hai mươi trượng thì chợt trời đổ mưa. Nước xuống thấm vào áo khiến máu cứ vậy lênh láng đổ xuống, thấm ướt cả sàn. Nước mưa không sạch sẽ gì cho can, song lại còn nặng hạt như vậy sẽ khiến vết thương trở nặng và đau rát.

Nhìn vệt máu loang ra dần thành vũng, đỏ thẫm trên nền gạch lũng bũng nước. Mặt Tử Nguyệt hơi đanh lại, nàng nhìn thấy rồi cũng kìm không được nữa. Oanh Thời thất thố quỳ rạp xuống trước mặt ngự tiền:

“Hoàng thượng. Nô tì khẩn xin người thu hồi mệnh lệnh. Mưa to lắm rồi, ngài ấy không chịu nổi mất.”

“Hắn ta đến cãi trẫm còn dám thì có gì là không chịu được.”

“Bệ hạ! Mưa to như vậy, có mình đồng da sắt cũng không chịu hết thảy bốn mươi trượng đâu.”

“...”-Tên khốn khoác long bào vẫn lạnh lẽo nhìn không đáp nàng.

“Bệ hạ!”-Oanh Thời hét lớn.

“To gan, cẩn thận cái đầu của ngươi!”-Hoạn quan bên cạnh quát.

“Thất thố cũng đã thất thố rồi...”

Nàng lẩm bẩm rồi chạy vụ đi. Từng hạt mưa nặng trĩu táp vào da mặt nàng. Nước mưa lạnh buốt thẩm thấu vào làn da mỏng manh của nàng, vải vóc khiến bước chân Oanh Thời thêm nặng nề hơn. Nhưng nàng chẳng bận tâm điều ấy. Nàng chạy đến bên hắn, dùng sức đẩy tên thị vệ kia ra, hét vào mặt hắn với giọng gằn giận dữ, hận không thể hét luôn cả vào mặt tên cao cao tại thượng ở trên kia.

“Ngươi tránh ra! Đã đánh thành ra như vậy rồi còn muốn hành hạ người ta như thế nào nữa!”- Tiếng gào của nàng như muốn hơn thua với tiếng sấm đang đùng đùng nổ trên những đám mây đen nặng trĩu.

“Làm càn!”-Tên hoạn quan quát.



Oanh Thời đang bừng bừng lửa giận, nàng tức tối:

“Ngươi im miệng! Rõ ràng là các ngươi cố tình đánh chậm để kéo dài thống khổ của người khác! Mưa to như vậy, đại nhân chảy nhiều máu như thế, các ngươi đền máu cho ngài được không!?”

Nàng gào đến lạc cả giọng. Sét đánh xuống, rền vang như đang họa theo cơn thịnh nộ của nàng. Sức hét không còn nữa, nàng thút thít, mếu máo ôm chầm lấy Tử Nguyệt.

“Sao lại ra nông nỗi này cớ chứ.”

Tử Nguyệt quay lại nhìn nàng, mặt mày xanh xao trắng bệch, gượng một nụ cười khổ:

“Nha đầu ngốc. Mưa ướt hết người rồi.”

“Ngài im đi... nô tì liều mạng cứu ngài đấy!”-Nàng vừa khóc vừa nói thấy thương.

Có người tới gằn nàng ra, Oanh Thời vùng mình:

“Khốn khiếp các ngươi tránh ra!”

“Nhóc con, ngươi không muốn chữa trị cho đại nhân của ngươi sao?”-Hoàng Đế cười, ông ta đi tới mà nói.

Oanh Thời cảnh giác nhìn Hoàng đế hằm hằm, thấy ông ta nhếch mép cười, không có sát ý thì buông lỏng cảnh giác. Nàng lặng đi giây lát rồi vội vã lui ra như thể đang nói muốn Tử Nguyệt được chữa trị lập tức. Lão thái giám theo hầu Hoàng Đế phất cái cây gậy trên tay, hai tên thị vệ khom người phò trợ Tử Nguyệt đi về hậu viện.

Vừa đợi thái y chuẩn mạch sắc thuốc, vừa nghe thái giám bên cạnh Hoàng Đế giải thích mà Oanh Thời điếng người. Nàng hóa kiếp được rồi. Nhục quá. Ai đào cái hố cho nàng chui xuống đi. Đó giờ chỉ là một vở kịch cho Thái Hậu và Lã gia xem. Hôm nay vạch tội Lam gia không chỉ có một mình Tử Nguyệt mà cả Lã gia cũng thế. Chắc hẳn Lã gia đã phát hiện ra động thái của hai người bọn họ.

Hoàng Đế mượn chuyện Tử Nguyệt xin miễn tử cho Lam Lễ mà phạt trượng hắn để khiến Lã gia lơ là cảnh giác. Khiến Lã gia nghĩ rằng Hoàng Đế và tướng gia đang có hiềm khích. Ban nãy phải đợi tai mắt của Thái Hậu rời đi, Hoàng Đế mới hạ lệnh ngừng đánh với Tử Nguyệt. Việc đánh chậm cũng là ý chỉ của ông ta. Giảm được gậy nào hay gậy ấy.

Nhưng bốn mươi trượng... cũng thật quá đáng.

Oanh Thời lau quệt nước mắt. Mũi và tai nàng đỏ ứng vì khóc. Mắt cũng sưng húp. Mưa thấm ướt sũng người, tóc tai bết bát trông thật thảm hại. Hoàng Đế thấy nàng quệt mắt quệt mũi thì bật cười.

“Ái khanh nuôi được một nô tài có lá gan không nhỏ đâu.”

Tử Nguyệt thở hắt một hơi:

“Để bệ hạ chê cười rồi.”

Ông ta phẩy tay:

“Gan dạ như tiểu cô nương này rất đáng trọng dụng.” Ông ta quay sang nói với nàng “Ngươi có muốn nhập cung không?”

Oanh Thời nghe vậy quỳ mọt xuống:

“Bệ hạ thứ tội. Nô tì chỉ được cái lanh chanh gan to lớn mật nhưng vẫn còn ngờ nghệch thiếu hiểu biết. Vào cung thực không hợp lí ạ.”



“Cấm vệ quân tốt với ngươi đến vậy sao, sẵn sàng từ bỏ cơ hội tốt như thế?”

“Cấm vệ quân... Là nhà của nô tì ạ.”

“Tốt. Rất tốt. Biết bảo vệ người một nhà là tốt.”-Hoàng Đế cười hào sảng.

Khoảnh khắc ấy, Oanh Thời đã nhìn về hướng Tử Nguyệt mà cười toe toét. Mỗi khi nói mấy lời thật lòng sến súa như vậy. nàng đều cười để chữa ngượng.

Hắn ngẩn người ra nhìn nàng. Trong phòng không có nắng, nhưng dáng người nhỏ bé mong manh kia lại như sáng bừng trong con ngươi đen láy của hắn. Cả thế giới trong mắt hắn đều dừng lại ở nơi nàng. Hắn mê mẩn nụ cười ngây ngô ấy. Nàng hẳn là bỏ bùa mê thuốc lú cho hắn rồi...

Một lần nữa chủ tớ hai người ngồi chung một xe ngựa. Có điều hơi khác. Người đánh xe hôm nay không phải Lam Lễ, hắn được tha tội chết, nhưng tội sống khó tha, sau này sẽ không được làm việc trong cấm quân triều đình nữa. Hôm nay cũng không phải hai người ngồi cạnh nhau. Tử Nguyệt nằm sấp, quan phục cũng đã được thay bộ mới song mặt mũi vẫn trắng bệch hốc hác như vậy.

Hắn hỏi nàng với chất giọng khàn:

“Sao hôm nay lại liều mạng như thế? Nếu sự là thật, ta có bị đánh thêm bốn mươi trượng nữa cũng không cứu nổi ngươi.”

Oanh Thời cười xòa, nàng gãi đầu:

“Lúc ấy nhìn ngài nô tì sốt ruột quá, chút lí trí còn lại cũng tan thành tro bụi rồi.”

Hắn nhổm tới, trong tư thế nằm sấp mà vươn tay ôm chầm lấy eo nàng. Oanh Thời đỏ mặt, nhìn dáng vẻ của hắn giống cún con như thế, lại bị thương, nàng mủi lòng để mặc y như vậy.

“Người nô tì còn ướt lắm ạ.”

“Ừ.”

Hắn không để tâm.

Lúc thấy nàng chạy ra cản người đánh hắn, hắn bỗng nhớ tới lúc nhỏ nàng xông ra đuổi kẻ xấu cứu hắn, tới cả lúc nàng ôm bảo kiếm chạy thục mạng đi tìm hắn. Mỗi khi lâm vào thế hiểm, nàng luôn là người tìm tới kịp lúc. Tiểu cô nương này có lúc yếu đuối, có lúc lanh lợi khôn lỏi, có lúc... lại can đảm liều mạng hơn bất kì ai khác.

Hắn không muốn nàng phải liều mạng như thế lần nào nữa. Hắn đã sợ tên thị vệ kia không biết mà đánh luôn cả nàng. Nếu chuyện đó xảy ra hắn sẽ không ghìm được lòng mà nổi điên mất. Nghĩ lại vẫn sợ, hắn ôm ghì nàng chặt hơn.

“Đại nhân nô tì khó thở ạ, ngài buông ra đi.”

“Ta không!”

“...”

***

Lời của tác giả:

Hehe, có phải các bạn nhận ra sự thay đổi nào trong cặp đôi của chúng ta rồi chăng? Có muốn cùng tiếp tục được đón chờ các sự kiện sắp tới không nè? Nhân dịp 28/8 tới là sinh nhật của mình, mình sẽ bão 5 chương phúc lợi cho bạn đọc nha.

Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành cùng tác giả ạ! Sự đồng hành của các bạn chính là sự chữa lành đối với mình.