"Lam Lễ?"
Vén rèm ngọc bước vào, nhìn người đang ung dung ngồi trước mắt, Oanh Thời trợn mắt, há hốc mồm. Cứ tưởng phải tiếp khách dạo thật, cất công nàng chuẩn bị thuốc mê, không ngờ công thần cứu giá đã đến. Nhưng sao lại là hắn? Lam Lễ đã biết chuyện tới đâu? Nếu biết nàng bán thân thì chắc mẩn cũng nắm được hai phần ba câu chuyện rồi. Chắc là ý của Tử Nguyệt.
Lam Lễ đã sắp xếp mọi chuyện. Hắn không bất ngờ, nhưng cũng thở dài một hơi:
"Đại nhân sắp lo đến phát điên rồi."
Oanh Thời bĩu môi.
"Chuyện này đâu thể cấp bách một hai ngày là xong được."
Nhưng tận nửa tháng như nàng thì hắn lo cũng đúng thôi.
"Ngươi rời phủ một ngày thôi đại nhân đã đáng sợ lắm rồi..."- Lam Lễ vừa nhắc vừa rùng mình.
"Không đến mức vậy chứ."
"Lúc biết ngươi bị bán vào Phượng Vân lâu sắp phải tiếp khách, ngài đã đá vỡ tượng hổ ở cửa phủ."
Đá vỡ ấy à... Quai hàm Oanh Thời như sắp rớt xuống theo nhịp suy nghĩ của nàng, nàng cũng chợt rùng mình tưởng tượng khung cảnh ấy. Nàng chưa thấy hắn tức giận như thế bao giờ. Cái tượng hổ đấy hình như cốt đặc đấy.
Á khẩu một lúc lâu, Oanh Thời ngắt ngứ đôi ba câu rồi hỏi:
"Nhưng ngươi là người của Cẩm Y Vệ, ta vừa tiếp khách thì ngươi đến. Có lộ liễu quá không?"
"Không cần lo đâu. Hiếm hoi lắm Cẩm Y vệ mới mặc quan phục ra bên ngoài. Có mấy ai nhận ra ta. Với lại..."
Lam Lễ lấy từ trong ngực một sấp ngân phiếu. Nàng liền hiểu, gật đầu cảm thán. Không gì đường quyền không giải quyết được. Tú bà có mua có bán gì thì suy cho cùng cũng chỉ vì ôm tiền sướng tay mà thôi. Lam Lễ nhâm nhi chén trà.
"Ta ngồi đây một lúc thôi. Mai sẽ chuộc ngươi ra."
Hắn liếc ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ bụng rằng...Trăng lên đỉnh đầu mà chưa rời khỏi đây thì cái đầu hắn sẽ rơi xuống trước khi cô nhóc này được chuộc ra.
"Gì...gì cơ? Chuộc á? Tốn kém thế?"-Oanh Thời nhướng mày nghi hoặc.
Dù nàng không phải hồng bài thì việc chuộc một kĩ nữ cũng không phải rẻ. Tiền chuộc đôi khi đủ để mua một biệt phủ, vài con trâu, con ngựa. Hơn nữa với tiếng tăm của Phượng Vân lâu... nàng lại chưa phải tiếp khách qua đêm. Số tiền bỏ ra chắc chắc không dưới mười vạn.
Lam Lễ thở dài:
"Ta chỉ chuyển lời thôi."
Ra là ý của Tử Nguyệt. Thôi được, hắn giàu mà. Ngoài hoàng thất thì Lâm tể tướng có thể coi là giàu có bậc nhất đế đô rồi. Mua vài nàng hồng bài, đắp thêm mấy biệt phủ cũng không thành vấn đề.
Hôm sau, Tử Nguyệt đến đúng hẹn. Rất sớm. Hắn tới nói muốn mua một kĩ nữ, nàng liền được bày ra đứng cùng một dàn hoa thơm kiều sắc khác. Kể từ khi ánh mắt của Tử Nguyệt chạm tới nàng, thì trong đôi mắt ấy, chỉ có hình bóng của mình Oanh Thời mà thôi. Ánh mắt đen láy và trong như bầu trời đêm khẽ khàng lay chuyển, cả thế giới như thu hẹp lại trong dáng dấp nhỏ con của nàng.
Hôm nay hắn không mặc quan phục nữa. Bạch y tiêu dao khiến nhan sắc kiều mị của hắn như trở thành bó đuốc làm bừng sáng cả căn phòng. Hồng bài còn phải hổ thẹn trước hắn. Không cần ăn mặc hở hang, không cần cầu kì phục sức, chỉ chân phương một chiếc trâm mộc búi trên đầu, tà áo trắng phiêu diêu đã đủ khiến chúng sinh chao đảo.
Hắn nhẹ nhàng bước tới chỗ nàng.
"Ta sẽ chuộc người kĩ nữ này."- Hắn nói.
Tú bà cười phớ lớ:
"Quan nhân đúng là có mắt nhìn! Thế quan nhân ra giá bao nhiêu?"
Một câu hỏi dò khôn ngoan. Tử Nguyệt vẫn chỉ đăm đăm nhìn nàng. Hắn nói ra một con số mà cả Phượng Vân lâu chấn động.
"Hai mươi vạn."
Oanh Thời bàng hoàng, chân nàng run bần bật. Ôi, cái mạng quèn của nàng bỗng trở nên thật đáng giá. Hai mươi vạn đấy!? Đủ để nàng sống thoải mái đến cuối đời chẳng cần làm ăn nghĩ ngợi điều gì. Để định giá, thì thêm một nửa số tiền ấy... là đủ xây thêm một cái Cấm vệ phủ thứ hai, xây được ba cái Phượng Vân lâu. Oanh Thời toát mồ hôi hột, nàng niệm phật trong lòng. Ông trời ơi, là ai đầu độc hắn để rồi hắn ra một cái giá trên trời như thế kia. Mười vạn là quá thừa, trả giá thấp hơn cũng được, thế mà... hai mươi vạn.
Hắn điên rồi. Ném tiền qua cửa số, vẽ đường cho hươu chạy!
Tử Nguyệt vẫn giữ nét mặt bình thản, như thế người vừa ra giá không phải hắn, như thể con số hai mươi vạn kia với hắn chỉ là một lời nói bông đùa không đáng bận tâm.
Hắn chẳng bận tiếc con số ấy. Cái hắn tiếc là nữ nhân trước mắt đã hạ mình vào lầu xanh chỉ để thay hắn phá án. Tiếc rằng hắn không phải người đầu tiên nhìn nàng xinh đẹp như vậy. Hắn đưa tay khẽ vuốt tóc mai của nàng. Oanh Thời vì căng thẳng mà thái dương khẽ ứa mồ hôi. Giọt nước mặn chát khẽ đọng trên ngón tay hắn. Nhưng Tử Nguyệt không ghét điều ấy. Hai má Oanh Thời đỏ ửng, nàng ngượng chín mật, căng thẳng quá, nàng thở thôi cũng thấy thật áp lực.
Giọng Tử Nguyệt cất lên dịu dàng đến khác lạ:
"Ta đưa ngươi về."
Cấm vệ quân... từ lúc nào nó đã trở thành nơi để trở về rồi. Một câu nói ngắn gọn nhưng đủ làm dịu lòng người. Oanh Thời cười tươi rói với hắn. Đôi mắt long lanh trong trẻo hệt như đang biết nói, nói cảm ơn hắn, nói lời biết ơn. Hai mươi vạn là con số hắn đưa ra cho cái mạng nhỏ của nàng, nàng sẽ trân trọng. Mạng nàng không còn là sự rẻ rúng với xuất thân bần hàn từ kĩ viện nữa, mà nó đã đáng giá hai mươi vạn rồi.
Thùng bạc lỉnh kỉnh được Lam Lễ đưa vào. Sáng đến lòa đôi mắt. Tú bà sung sướng, vẫy vẫy tay như tiễn con đi lấy chồng.
Hôm ấy, cả phố đèn đỏ được một phen chấn động. Một đêm tiệc tùng mất ngủ mừng cho một kĩ nữ được chuộc ra ngoài. Nghe đồn người chuộc nàng rất đẹp, đẹp hơn bất kì hồng bài nào. Song lại chỉ để mắt đến một cô nương gầy nhỏ đứng ở một góc và đưa ra một cái giá trên trời... chỉ để chuộc nàng ra.