Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 14: Sách Lược




Người của Cẩm Y vệ làm việc rất nhanh gọn, chả mấy chốc đã tìm ra kẻ đứng sau là nhà họ Lam. Là người nhà của Lam Lễ. Song chuyện này Lam Lễ không can dự, có vẻ từ lâu hắn đã không còn qua lại nhiều với gia tộc mình, dốc lòng làm việc cho Cấm quân.

Nhưng đồng thời, Lam Lễ cũng là một người tinh khôn, Tử Nguyệt không thể buông bỏ hoàn toàn lớp phòng bị đối với hắn, Oanh Thời cũng bần thần nhận ra điều ấy... khi mà ngay từ đầu cuộc điều tra này Lam Lễ không hề nhúng tay vào. Hắn cũng không hề hay biết.

Đề phòng là tất yếu, nhưng liệu có khi nào hắn với nàng cũng vậy không? Oanh Thời trăn trở nhưng cũng dặn mình không được bụng ta suy bụng người. Tử Nguyệt có óc phán đoán nhạy bén thiên bẩm, những dự đoán của y đều vượt trội hơn Oanh Thời rất nhiều. Nếu là người độc đoán đa nghi, hắn đã cho người giám sát Lam Lễ rồi. Xem ra là hắn không muốn cuốn Lam Lễ vào chuyện này để rồi đôi bên khó xử. Phòng bị nhưng cũng tin tưởng.

"Đích thân bản quan sẽ điều tra vụ này."

Giọng nói trầm đặc vang lên bên cạnh nàng. Oanh Thời có phần không hiểu. Không phải đã tường tỏ rồi sao? Nàng không ngại ngùng thắc mắc:

"Tại sao ạ? Ngài nghi ngờ vẫn còn người phía sau nữa à?"

Lam gia là một gia tộc xuất thân từ tầng lớp thương buôn giàu có, họ có đủ lông đủ cánh, đủ cơ sở để làm ra mấy chuyện tham ô này. Song những gì Tử Nguyệt nói ra mới khiến Oanh Thời bàng hoàng.

Người đứng đầu Lam gia hiện tại là Lam Kiểu, xét theo gia phả thì ông ta là bác của Lam Lễ, là con trưởng trong gia đình. Lam Kiểu có một người con trai hiện đã làm đến chức thị lang. Xuất thân từ một thương gia nhưng hắn có thể dễ dàng lên đến bậc tam phẩm đều nhờ có một tay bợ đỡ của Thượng tướng quân Lã Tự Khanh- một kẻ hô mưa gọi gió trong triều, quyền hùng khuếch trương.

Lã gia một gia tộc lớn có thể coi là kẻ tám lạng người nửa cân với Lâm tể tướng, hai bên người đứng đầu quan văn người đứng đầu quan võ, song chuyện triều chính thì đôi bên chưa từng nhường nhịn ai. Chấn động hơn thảy, Thái Hậu cũng chính là trưởng nữ nhà họ Lã. Người của Lam gia dễ dàng qua mắt Hoàng Đế như vậy, không thể không ngờ vực rằng chuyện này có bàn tay dính líu của Thái Hậu và Lã Tự Khanh.

Giờ thì Oanh Thời mới hiểu tại sao Tử Nguyệt lại không muốn Lam Lễ có liên can tới vụ việc này. Không phải y ngờ vực hắn là nội gián. Chỉ đơn thuần là muốn Lam Lễ tránh được khỏi thương vụ bẩn thỉu này. Nếu hôm nay Lam gia xuống nước, Lam Lễ không thể tránh khỏi họa sát thân. Phía Hoàng Đế sớm đã đề phòng Thái Hậu và Lã gia. Lam gia lần này lại tình nguyện xuống bùn vì nhà họ Lã chuyện này mà được phanh phui, chắc mẩn máu đổ thành sông.

Cô gia thế gia hóa ra phức tạp tới vậy. Bảo sao Tân Đế trông già hơn tuổi, ông ta cũng phải nhọc lòng với bề tôi quan lại lắm. Oanh Thời bỗng thấy thấu hiểu phần nào. Dầu vậy, cái tính tò mò của Oanh Thời chưa dứt:

"Nhưng đại nhân... Hoàng Đế sao lại phải nghi kị Lã gia như thế?"

Suy cho cùng, cũng là nhà ngoại ông ta không phải sao. Càng đâu phải tự nhiên Lã Tự Khanh chễm chệ ngồi lên bậc nhất phẩm quan võ. Chiến danh hiển hách, đến kẻ sinh ra trong kĩ viện như Oanh Thời cũng từng được nghe danh họ Lã mấy lần.

"Ngươi muốn biết sao?"-Tử Nguyệt bật cười hơi châm biếm, hắn nhướng mày hỏi.

"...Vâng."

"Dù sao ngươi cũng bị cuốn vào chuyện này rồi... Hoàng Đế không phải con ruột Thái hậu, thân mẫu bệ hạ là một phi tần thượng cấp. Bấy giờ Thái hậu dưới danh nghĩa chủ vị hậu cung nhận nuôi bệ hạ."

"Sao lại thế, trong sách nói phi tần thượng cấp sẽ được tự mình dưỡng dục hoàng tự kia mà."

"Có thể nói là vậy, cho đến khi vị phi tần ấy chết."



"..."

Chuyện này nhất định không thể là trùng hợp. Xem ra ẩn giấu trong hàng loạt toan tính kia là mưu đồ đưa Lã gia trở thành gia tộc quyền lực nhất Hoành quốc.

"Đại nhân, thứ cho nô tì hỏi chuyện không liên quan nhưng... hiện tại Lã gia có ái nữ nào nhập cung làm phi không?"

Theo như hiểu biết hạn hẹp của nàng thì với một kẻ mưu mô như Thái hậu, không thể nào không tính toán đến những bước tiếp theo được, chẳng hạn như... tiếp tục để cho nữ nhi nhà họ Lã trở thành chủ vị hậu cung.

"Có. Mới năm ngoái vào cung. Cũng đã mấy lần được nhận ân sủng, sắp tới sẽ sắc phong phi."

Oanh Thời ngờ ngợ đoán được vấn đề. Nàng cười khuẩy nhẹ một tiếng, chuyện thâm cung đúng là khiến người ta phải hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

Bắt đầu từ vụ việc vị phi tần và long thai trong bụng năm ngoái. Thái Hậu dường như đã đi sai một nước cờ, bà ta e rằng không nhận ra Hoàng Đế đã biết về việc vị phi tần xấu số kia hoài long chủng, bà ta nghĩ chỉ cần hạ sát những thái y đã biết chuyện là đủ. Song lại quên mất thân mẫu vị phi tử kia cũng biết chuyện qua thư tay, đã kể lại toàn bộ cho Hoàng Đế và Tử Nguyệt.

Bà ta rắp tâm muốn củng cố cho thế lực nhà mẹ đẻ, nóng vội đưa một ái nữ thuộc một chi nhánh nhỏ của nhà họ Lã tới tiến cung. Những năm qua công chúa được sinh ra nhiều song nếu là hoàng tử thì một là thai lưu, hoăng từ khi còn trong bụng mẹ, hai là chết yểu khi chưa đầy một tháng với những căn bệnh "lạ". Bảo Thái hậu không can líu, nàng không tin. Ắt hẳn là muốn vị hoàng tử đầu tiên sinh ra sẽ là con cháu Lã gia, từ đó đưa Lã gia tới một vị thế mới hoàn toàn, vượt mặt tướng gia- một gia tộc liêm khiết chưa từng có chút liên can tới hoàng thân quốc thích.

Tử Nguyệt thời gian đó thường xuyên ra vào trong cung, bà ta sợ y biết chuyện bèn đánh tiếng cảnh cáo khiến y phải án binh bất động theo ý bà ta. Hoàng Đế vì thế mà kiêng kị cũng không phải lạ.

Có vẻ vụ tượng đồng không phải ông ta không biết. Để làm được đến mức đứng đầu một đế quốc thì không thể nào lại là kẻ đầu óc đơn giản được. Ông ta đợi một người sẽ thay ông ta vạch trần để che giấu đi những thế cờ hiểm của mình. Và Oanh Thời tình cờ đã đầu quân làm quân tốt cho ông ta. Đoán chừng, Hoàng Đế chỉ đang đợi thời cơ đủ chín để lật tẩy bộ mặt của Lã gia này.

Tiền tài, quyền thế không đáng sợ... Chính lòng tham mới là thứ đè chết lương tâm con người. Có được tiền tài và địa vị rồi, kẻ tham lam sẽ luôn tìm cách muốn nữa, muốn mãi để rồi chôn mình vào trong vòng xoáy tối tăm của tội ác. Thật kinh khủng!

Tử Nguyệt ngoái nhìn nàng, thấy được vẻ đắc chí của nàng, đoán được nàng đã nắm được phần nào tình thế của họ hiện tại. Đã dính líu tới bê bối này rồi thì không thể quay đầu được nữa. Không kìm hãm quyền lực khuếch trương của Lã gia lúc này sẽ là một hiểm họa khôn lường.

Nhưng câu hỏi là làm thế nào đề chứng minh được Lã gia có liên can tới vụ đúc đồng này.

"Đại nhân có kế sách gì chưa?"- Oanh Thời hỏi.

"Có chuyện này ta nghĩ ngươi nên biết."

Thấy Tử Nguyệt nhìn nàng chăm chú, thấy câu chuyện chưa dừng lại ở đấy, Oanh Thời cũng sa sầm mặt mũi theo. Rốt cuộc còn bao nhiêu mưu tính nữa.

"Số xu đồng kia cũng không phải tự dưng mà tuồn ra ngoài, ám vệ báo cho bản quan số đồng giả được thu mua nhiều nhất ở phố đèn đỏ... Thông qua việc buôn bán nô lệ."



Câu sau Tử Nguyệt nói ngắt quãng, dường như hắn để ý đến cả thần sắc của nàng. Mặt mũi Oanh Thời nhăn lại rúm ró. Nàng từng nghe qua chuyện buôn bán nô lệ rồi song chưa từng nghĩ nó được tiếp tay từ tầng lớp quan lại trong triều. Dự cảm không mấy đẹp đẽ dấy lên trong tâm trí nàng. Liệu có khi nào mẫu thân của Oanh Thời cũng là bị bán vào thanh lâu không? Nàng chưa từng nghe bà nhắc về gia cảnh của mình.

“Nô lệ” là những từ ngữ rẻ mạt nhất dành cho số phận của một con người. Họ còn thảm hơn cả kĩ nữ, bởi ít ra người ta còn có cơm ăn, áo mặc, còn có xuất thân là người nước Hoành. Còn nô lệ sao... Họ không có gì. Là thân xác mặc cho người đời giày xéo. Thông thường, nô lệ có thể là con rơi, những kẻ bần cùng hóa không thân thích không nhà không cửa, hành khất ăn xin trên đường, hoặc là “chiến lợi phẩm” của các nước thắng trận, là con dân của bại quốc lưu vong đến đây.

Tuy họ xuất thân hẩm hiu song chuyện đem con người ra buôn ra bán là chuyện quốc pháp cấm, là tội chu di. Không ngờ một Lam gia bé nhỏ cũng có dính dáng đến thương vụ béo bở này.

"Đại nhân, dù chỉ là phán đoán nhưng nô tì nghĩ Lã gia có liên quan tới cả hai vụ án này."

Vì Lã thượng tướng quân là người thảo phạt biên cương, nguồn cung nô lệ dồi dào nhất chắc chắn nằm trong tay Lã gia. Buôn bán nô lệ lại liên quan mật thiết đến số đồng xu giả, xem chừng Lam gia cũng chỉ là tiếp tay nhận mệnh kẻ đầu xỏ mà thôi.

Tử Nguyệt tán đồng gật đầu, song không có chứng cứ vạch tội. Hắn đưa tay day trán, đôi mắt sắc lẹm nhìn vào khoảng không. Ánh sáng bàng bạc từ những viên dạ minh châu khẽ hắt lên gương mặt đang đanh lại của hắn khiến hắn lúc này trông căng thẳng đến lạ thường.

Oanh Thời kéo tay áo hắn, xin xỏ:

"Đại nhân, ngài có tin tưởng nô tì không?"

Hắn lập tức nhận ra ý định của nàng, từ chối thẳng:

"Ngươi không được. Lã gia quá nguy hiểm."

Phải, Lã gia chẳng khó khăn gì để giết một con muỗi là nàng. Nàng lại chẳng có kinh nghiệm do thám. Với thân phận của Oanh Thời nàng dù có chết không toàn thây, Tử Nguyệt thương hại dâng tấu vạch tội thì Hoàng Đế cũng chẳng trách tội Lã gia được.

Oanh Thời chợt nảy một ý, nàng nói ngọt:

"Đại nhân, nô tì có ý này. Ngài để nô tì trà trộn vào đám người nô lệ thì sao? Đằng nào ngài cũng chưa nghĩ ra phương pháp tra án. Trà trộn là thích hợp nhất. Ngài tư sắc xán lạn như thế, không phù hợp hóa trang. Nô tì hèn mọn quen rồi, ngài chọn nô tì là ván bài quyết sách!"

Tử Nguyệt lườm nàng, mỗi khi Oanh Thời hạ thấp bản thân, hắn đều tỏ ra khó chịu như thế. Hắn trầm ngâm rất lâu, nhất định không muốn nàng dính dáng gì tới chuyện này. Nhưng quả thực kế sách Oanh Thời đưa ra rất hợp lí, hiện tại cũng chưa có kế hoạch gì hay hơn, sự lại cấp bách. Hắn muốn chối cũng không được.

Oanh Thời nài nỉ rất lâu, thậm chí còn bày trò múa rồng múa phượng trước mặt hắn, xin xỏ hắn rồi một lúc sau Tử Nguyệt cũng ngao ngán chấp nhận.

Nàng vỗ ngực đầy tự tin:

"Ngài cứ tin ở nô tì."

Từ lúc nào, một kẻ chỉ ham đọc truyện như nàng lại thích cống hiến hết mình như thế. Từ khi nào, nàng lại sẵn sàng lăn xả cho một phi vụ chới với cửa tử như vậy. Oanh Thời không biết. Chỉ là bất giác nàng đã coi buồn của người trước mặt là buồn của nàng, trăn trở của hắn là trăn trở của nàng, nàng muốn giúp hắn bớt ưu sầu, nàng muốn thấy được nhiều điều hơn về hắn...