Dịch: SaharaBên ngoài phòng phẫu thuật, Cao Thành đi đi lại lại, vẻ mặt lo lắng xen lẫn phức tạp.
Đây không phải là thái độ của một thầy giáo với học sinh. Anh hiểu rõ sự quan tâm của mình dành cho Noãn Noãn không chỉ là tình cảm thầy trò, anh để ý tới cô, cảm giác ấy có từ khi ở đảo Cát Bối.
Anh đã yêu rồi… Sau nhiều năm Y Thanh ra đi, anh không ngờ mình còn có thể yêu thêm lần nữa.
Anh có thể yêu cô một cách thoải mái được không?
Cho dù anh không là thầy của cô đi nữa, nhưng tuổi tác giữa hai người thì sao đây? Chuyện này thế nào cũng không dễ dàng gì trở thành sự thật, bố mẹ cô liệu có chấp nhận anh không?
“Thầy!”
Lý Dung vội vã chạy tới, theo sau cô còn có hai người nữa, là hiệu trưởng Man Nhã và Ngô Bồng Hoàn.
“Noãn Noãn thế nào rồi?”
Triệu Man Nhã cuống quýt hỏi Cao Thành.
Khi biết tin Noãn Noãn ngất xỉu được đưa vào bệnh viện, lúc ấy bà đang tiếp chuyện với một vị quan chức trong chính phủ liền lập tức bỏ lại người kia chạy tới bệnh viện.
“Bác sĩ chẩn đoán ban đầu là viêm ruột thừa cấp tính, yêu cầu lập tức phẫu thuật, hiện giờ đang tiến hành.”
Cao Thành khá ngạc nhiên, không ngờ một vị hiệu trưởng lãnh đạm như vậy lại lo lắng cho học sinh đến thế.
“Thầy Cao, nghe nói là anh quyết định nhanh chóng, bế Viên Hú Noãn đưa thẳng vài bệnh viện.” Ngô Bồng Hoàn cố ý lên tiếng khen người anh trước mặt hiệu trưởng.
Cao Thành thờ ơ ừm một tiếng, không nói thêm. Anh biết Bồng Hoàn muốn tốt cho anh, nhưng Noãn Noãn còn đang nằm trong kia, anh không có tâm trạng đâu mà nói chuyện xã giao với hiệu trưởng.
“Cảm ơn thầy Cao. Thật sự cảm ơn thầy!” Triệu Man Nhã chân thành nói.
“Thầy Cao hình như không biết?” Ngô Bồng Hoàn cố ý nói, “Viên Hú Noãn là con gái của em ruột hiệu trưởng Triệu, hai người cũng chẳng khác gì mẹ con. Hiệu trưởng rất hy vọng vào Noãn Noãn, sau này trường Man Nhã cũng sẽ do Noãn Noãn tiếp quản. Không ngờ phải không? Cô bé Noãn Noãn này, vẫn còn mơ mộng lắm.”
Cao Thành giật mình, không thốt ra được lời nào.
Trong phòng bệnh ồn ào như ăn tiệc mừng, mấy cô nữ sinh ríu rít trò chuyện.
“Cậu biết không, Noãn Noãn? Lúc thấy cậu ngất xỉu đi, thầy Cao lo cuống cả lên, lập tức ném cuốn sách trong tay xuống đất chạy ra bế cậu lên.”
Chu Gia Nghi dùng giọng điệu và động tác ming họa vô cùng khoa trương, hình dung lại buổi chiều hôm ấy.
“Đúng thế!” Hà Tư Nhàn tiếp lời, “Lúc thầy bế cậu đi, mình thật sự tưởng tượng tới cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong phim Hollywood.”
“Chú mình cơ mà!” Cao Uyển Chân hãnh diện nói.
“Còn có chuyện các cậu không biết đâu,” Lý Dung đắc ý, “Lúc mình đưa hiệu trưởng và cô Ngô tới đây, thầy Cao còn đang đi qua đi lại ngoài cửa phòng phẫu thuật, giống như Noãn Noãn trong phòng mổ là con gái thầy ấy vậy.”
Nghe tới đây, mặc dù các bạn đều đang cười vui vẻ, nhưng Noãn Noãn lại cảm thấy đáy lòng mình như có một cơn gió ấm thổi qua.
Anh lo lắng cho cô…
Dù lúc tỉnh lại cô chỉ thấy dì Nhã và cô giáo Ngô, nhưng giờ biết anh lo lắng cho cô lâu nưh vậy, cô cũng cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Sự lo lắng ấy anh không thể giả vờ như không có được, cũng không phải học sinh nào cũng khiến anh lo lắng như vậy. Cô biết cô có chút ảo tưởng, nhưng thật sự tình cảm này, cô không thể từ bỏ được.
Vì thế, khi cô xuất viện đi học lại, cô bắt đầu bày tỏ tình cảm của mình qua những câu tiếng Anh trong bài tập bắt buộc.
Cô không hy vọng anh lập tức chấp nhận mình, chỉ thầm mong anh hiểu rõ tình cảm của cô mà thôi.
Nhưng mà giấc mơ đẹp đẽ giản dị ấy, lại bị điểm thi môn Anh văn lần đầu tiên tiêu diệt triệt để.
Trượt!
Cô trượt kỳ thi khảo sát môn tiếng Anh, cả lớp có năm người, cô là một trong số đó.
“Viên Hú Noãn, năm mươi sáu điểm, lần sau phải cố gắng nhiều hơn.”
Cao Thành đứng trên bục giảng nói, giống như đang tuyên án tử hình với cô.
Noãn Noãn không dám nhìn anh, nhận bài thi rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi, sau đó trong lớp làm những gì cô hoàn toàn không biết. Trong đầu cô chỉ vọng đi vọng lại một câu: cô dốt tiếng Anh, dốt tiếng Anh…
Cô khổ sở muốn chết, tay nắm chặt bài thi tiếng Anh vừa dẫm bẹp mộng đẹp của cô, trong lòng xấu hổ vô cùng.
Liệu anh có cười nhạo cô hay không? Vắt óc suy nghĩ cách tìm những câu tiếng Anh thật hay để viết vào vở bài tập nộp cho anh xem, nhưng lại không chịu nỗ lực chăm chỉ học tiếng Anh.
Cô như vậy còn dám ôm ảo tưởng làm bạn gái anh sao?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Hết giờ, Cao Thành quay lại phòng làm việc, nghĩ tới Noãn Noãn vừa nãy không dám nhìn thẳng anh, bộ dạng xấu hổ, anh lại không nhịn được cười.
Tiếng Anh của cô quả thật là rất tệ, nhưng cũng không cần bởi vậy mà cảm thấy mất mặt.
Không phải ai cũng có năng khiếu học ngoại ngữ, anh tin, cô có khả năng thiên bẩm khác.
Không biết sức khỏe cô giờ thế nào rồi?
Tuy là viêm ruột thừa cấp tính cũng chỉ cần một lần phẫu thuật đơn giản, nhưng anh vẫn hy vọng cô chú ý tới sức khỏe của mình. Cô gầy quá! Sắc mặt cũng nhợt nhạt. Nếu như có thể thường xuyên phơi nắng phơi sương, có lẽ sẽ khỏe hơn bây giờ.
“Kỳ thi lần này cả ba lớp có một học sinh duy nhất viết được một tác phẩm xuất sắc. Tôi không dằn được lòng mà cho điểm tuyệt đối. Hơn nữa, các câu hỏi cũng trả lời đúng hết, tôi cho điểm ngữ văn là một trăm luôn, điểm một trăm duy nhất cả hai khối.”
Giáo viên môn ngữ văn Trương An Chi nói chuyện với các thầy cô khác.
“Cô Trương, là Viên Hú Noãn lớp tôi phải không?” Ngô Bồng Hoàn tươi cười hỏi.
Cô chủ nhiệm lớp 11.3 đã được một năm, biết rõ Viên Hú Noãn học ngữ văn rất giỏi.
“Đúng thế, chính là em đó.” Trương An Chi rút bài thi ra, tấm tắc khen, “Thật sự không ngờ một cô bé mà lại viết được một bài văn tinh tế như vậy. Cô Ngô, tôi cam đoan, cô bé này mà đi theo nghiệp văn chương, nhất định sẽ tỏa sáng.”
Cô Trương mới tới, không biết Noãn Noãn là cháu gái của hiệu trưởng, là người thừa kế của hiệu trưởng.
“Sợ rằng con bé không thể học văn chuyên nghiệp được.” Ngô Bồng Hoàn cười sâu xa, cô đi tới bên cạnh Cao Thành, “Anh Cao Thành, anh có rảnh không, hiệu trưởng gọi anh tới văn phòng gặp.”
Hiệu trưởng gọi anh tới có chuyện gì?
Trên đường đi tới văn phòng hiệu trưởng, anh không khỏi băn khoăn liệu chuyện này có liên quan tới Noãn Noãn?
“Sợ rằng con bé không thể học văn chuyên nghiệp được.” Ngô Bồng Hoàn cười sâu xa, cô đi tới bên cạnh Cao Thành, “Anh Cao Thành, anh có rảnh không, hiệu trưởng gọi anh tới văn phòng gặp.”
Hiệu trưởng gọi anh tới có chuyện gì?
Trên đường đi tới văn phòng hiệu trưởng, anh không khỏi băn khoăn liệu chuyện này có liên quan tới Noãn Noãn?
Tới trước văn phòng hiệu trưởng, anh gõ cửa.
“Mời vào.” Bên trong truyền ra giọng nữ trầm thấp.
Mối quan hệ giữa Noãn Noãn với hiệu trưởng, sau này từ chỗ cô Ngô Bồng Hoàn, anh cũng đã biết được ít nhiều rồi.
Noãn Noãn vốn xuất thân từ gia đình đơn thân, mẹ của cô sống ở nước ngoài, mãi đến sau này, người giám hộ của cô mới là hiệu trưởng, mà hiệu trưởng đối với cô kỳ vọng rất cao, quản giáo cô rất nghiêm khắc.
Anh đã có thể hiểu được khát vọng được yêu thương của cô rồi.
Anh cũng có thể càng hiểu hơn tình cảm của cô dành cho mình, có lẽ chỉ là nhất thời đồng cảm mà thôi, hoặc có thể là bởi vì cô lớn lên chưa từng nhận được tình yêu thương từ bố, nên mới đối với anh cố chấp không buông như thế.
Từ khi cô xuất viện, cô lại tiếp tục viết trong bài tập của mình những thông điệp bày tỏ tình cảm giao nộp cho anh.
Mỗi lần nhìn thấy những đoạn văn tràn đầy tình cảm đó, anh đều sẽ trầm tư mà suy nghĩ rất lâu, thậm chí sẽ nhiều lần nhớ đến đêm bên bãi biển Cát Bối ngày đó, cô đã thắp lên ngọn lửa trong trái tim anh như thế nào.
Rốt cuộc trong cái đầu bé tí ấy của cô đang nghĩ những gì, anh thật sự rất muốn biết, thế nhưng anh cũng hiểu rằng, người giám hộ của cô nhất quyết sẽ không bao giờ cho phép cô yêu một người đàn ông lớn hơn cô tận mười bốn tuổi.
Anh đã là một người đàn ông lớn tuổi rồi sao?
Nghĩ đến đây, anh không khỏi lắc đầu cười khổ với mình.
Đối với những cô gái khác mà nói, người đàn ông ba mươi mốt tuổi như anh lúc này có sức thu hút vô cùng lớn, nhưng đối với một cô bé chỉ mới mười bảy tuổi như Noãn Noãn mà nói, anh thật sự đã quá già rồi.
“Thầy Cao, mời thầy ngồi.”
Triệu Man Nhã nở một nụ cười ôn hòa với vị thầy giáo này, việc này đương nhiên là bởi vì Cao Thành chính là vị ân nhân cứu mạng Noãn Noãn rồi.
“Xin hỏi hiệu trưởng tìm tôi là có việc gì?” Anh có thể cảm thấy được rằng cuộc sống của vị hiệu trưởng này nhất định rất nghiêm ngặt, biểu tình trên mặt lúc nào cũng tỉ mỉ cẩn thận vô cùng.
Noãn Noãn sống cùng với bà, áp lực nhất định rất lớn phải không?
Đôi vai gầy bé mỏng manh của cô liệu có chịu nổi không?
“Tôi đã xem qua kết quả kiểm tra lần này của Noãn Noãn rồi, chỉ có mỗi môn Anh văn là nó không đạt yêu cầu thôi.” Triệu Man Nhã thu lại nét cười trên mặt, thái độ nghiêm túc, “Tôi hy vọng thầy Cao có thể giúp đỡ Noãn Noãn học môn Anh văn.”
…….
Bởi vì bị kết quả thi môn Tiếng Anh đả kích mà Noãn Noãn cả một đêm đều không ngon giấc, mất hết cả động lực, không chỉ có vậy thôi, trên mặt cô lúc nào cũng buồn bã, không hề có chút vui vẻ nào cả.
“Noãn Noãn!” Trên bàn ăn, Triệu Man Nhã nhìn Noãn Noãn chỉ ăn vài miếng, “Con làm sao vậy? Không muốn ăn sao?”
Bà cũng không muốn quá khắc khe với Noãn Noãn, suy cho cùng thì ngoại trừ thành tích môn Tiếng anh xem không vừa mắt ra, thành tích các môn khác của Noãn Noãn đều rất tốt, bà nghĩ rằng chỉ cần cô cố gắng học tập môn Anh văn này nữa thôi, Noãn Noãn nhất định sẽ thập toàn thập mỹ mà.
“Dì ơi, con xin lỗi, con ăn không nổi nữa ạ.” Cô bỏ bát đũa xuống, nhất thời lại nghĩ đến chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cũng chính là ngày cô nhận được kết quả kiểm tra của mình.
“Dì biết con đang lo lắng chuyện gì, dì đã mời thầy Cao đến giúp con học Tiếng anh rồi, mỗi tuần ba buổi, tối thứ hai, tư, sáu, từ tám giờ đến chín rưỡi, bắt đầu từ hôm nay đi.”
Noãn Noãn như không thể tin vào tai mình được, mở to mắt nhìn dì.
Cô không có nghe lầm đấy chứ?
Dì mời Cao Thành đến dạy kèm cho cô?
“Tiểu thư, điện thoại của cô.” Người giúp việc chạy đến báo cho cô, “Là điện thoại của mẹ cô gọi đến.”
Đây quả thật là “song hỉ lâm môn” mà, chuyện vui đến liên tiếp!
Kéo ghế bàn ăn, Noãn Noãn vui sướng chạy đến phòng khách nghe điện thoại. Mẹ của cô đã hơn ba tháng nay rồi chưa có điện thoại về cho cô.
“Mẹ!” Chỉ mới gọi được một tiếng, nước mắt cô không kìm được mà chảy xuống.
Mặc dù mẹ chưa hề làm tròn trách nhiệm một người mẹ với cô, thế nhưng đối với cô mà nói, mẹ vẫn thân thiết hơn người dì đều ở bên cạnh cô mỗi ngày.
Cô rất muốn mẹ mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh cô, để cô có thể thổ lộ những tâm sự trong lòng mình với mẹ, cô rất muốn bọn họ giống như gia đình của Gia Nghi, lúc phiền não, chỉ cần lười biếng nhào vào lòng mẹ là tốt lắm rồi.
“Tiểu công chúa của mẹ, con khỏe chứ?” Triệu Tuyết Nhã mỉm cười gọi con gái.
“Con rất khỏe!” Noãn Noãn kích động nắm chặt ống nghe, “Mẹ! Mẹ cũng khỏe chứ? Mẹ đang ở đâu vậy?”
“Mẹ đang ở Pháp, qua vài ngày nữa con sẽ nhận được quà mẹ gửi cho con, là mấy lọ nước hoa Pháp đó nha, con lúc nào ra ngoài hẹn hò cùng bạn trai thì có thể dùng rồi.”
Noãn Noãn cụp hàng mi dài xuống, “Mẹ… con vẫn chưa có bạn trai.”
Cô rất muốn nói với mẹ, cô đã thích một người con trai rồi, cô thích đến mức vừa đau khổ lại vừa vui sướng, mẹ liệu có hiểu được không?
“Mẹ là đang đùa với con thôi mà.” Triệu Tuyết Nhã trêu chọc cô nói, “Ai mà không biết dì con là một bà lão cổ hủ chứ, chính mình không yêu đương gì, đương nhiên cũng sẽ không để đứa trẻ tuổi còn nhỏ như con yêu đương rồi.”
“Mẹ …” Cô liếm liếm môi, cố lấy hết dũng khí hỏi, “Nếu con bây giờ đang yêu, mẹ có phản đối không ạ?”
“Đương nhiên là không rồi!” Triệu Tuyết Nhã cười ha ha, “Mẹ của con cũng đã biết yêu khi mười sáu tuổi, con là di truyền từ mẹ, mẹ con đẹp như vậy, có đàn ông theo đuổi con cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”
“Thật ạ? Mẹ thật sẽ không phản đối ạ?” Cô yên tâm rồi, ít nhất cũng có một người ủng hộ cô, mà người đó còn là mẹ của cô nữa chứ.
Bởi vì như thế, lại cộng thêm việc Cao Thành đến dạy kèm cô nữa, cho nên mãi đến tận tám giờ tối, Noãn Noãn vẫn còn trong trạng thái lâng lâng vui sướng, trên mặt cũng mang theo nụ cười tươi tắn.
Cô ngồi ngay ngắn trong phòng sách đợi Cao Thành đến, mãi đến khi người giúp việc dẫn anh lên lầu gõ cửa, cô vui sướng đến mức máu trong cơ thể đều đang dâng trào đến cực điểm.
“Thầy… em chào thầy!”
Cô tin chắc rằng mặt mình bây giờ đã đỏ lựng hết cả rồi.
Bởi vì anh đến, cho nên cô đã tắm rửa sạch sẽ, cũng thay một bộ váy trông vô cùng ưu nhã.
Một làn hương nước hoa nhẹ nhàng bay đến, Cao Thành theo bản năng hít sâu vào, người giúp việc đã đi rồi, anh nhìn đôi mắt trong veo đầy nhiệt tình của Noãn Noãn.
“Kết quả một lần không nói lên gì cả, không cần phải nản lòng, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Anh vốn nên cự tuyệt lời mời của cô hiệu trưởng, thế nhưng anh đã không làm vậy.
Có lẽ là ma đưa lối, quỷ dẫn đường rồi, cũng có lẽ là nghĩ đến việc cô giống như là một người bị giam cầm, cảm giác thương xót khác lạ này khiến anh đã đồng ý nhận công việc này.
Anh hy vọng mình có thể xem Noãn Noãn là một học sinh đúng nghĩa như người khác, anh cũng hy vọng cô cũng xem anh là thầy giáo, sẽ không có bất cứ hoang tưởng nào khác đối với anh nữa.
“Được, em sẽ cố gắng.”
Nói xong, cô vẫn còn nghe được nhịp tim cuồng loạn của mình, mãi đến khi hai người đã ngồi vào bàn và lật giở sách ra, cô vẫn không thể nào tập trung tinh thần được.
Bài học này, cô biết mình đã bị phân tâm rất nhiều, thời gian thấm thoát như thoi đưa, nháy mắt mà đã chín giờ ba mươi rồi.
Nhìn thấy Cao Thành thu dọn sách trên bàn đứng dậy, cô có chút không nỡ để anh đi, cảm giác vẫn như cũ, giống như ngày cô rời khỏi đảo Cát Bối vào buổi sáng hôm đó.
Anh nhìn cô một lát, rồi mới nói ngắn gọn một câu, “Ôn lại bài học ngày hôm nay một lần nữa, không hiểu chỗ nào thì đánh dấu lại, thứ tư thầy sẽ giải thích giúp em.”
Noãn Noãn nhìn anh không chớp mắt, khẽ nói, “Vâng.”
Không nên tham lam quá như vậy, một tuần có thể gặp gỡ riêng với anh ba lần đã quá đủ rồi, đây là ưu ái mà ông trời đã dành tặng cho cô, cô nên cảm tạ rồi.
“Vậy… thầy đi đây.” Anh ra lệnh cho bản thân không nên nhìn vào thân ảnh yếu ớt ấy của cô nữa, anh nên đi thôi, nếu nhìn nữa, anh cũng sẽ không nỡ rời đi mất.
Noãn Noãn tiễn anh ra đến tận cửa chính, nhìn cho đến khi xe anh khuất xa rồi, trong lòng có cảm giác luyến tiếc nói không nên lời.
May mà thứ tư cũng rất nhanh sẽ tới thôi, cô nghĩ bắt đầu từ lúc này, chỉ cách lúc đấy một ngày nữa thôi, cũng không có gì quá khó khăn lắm.
Cho dù anh chỉ xem cô là học sinh, còn mình là thầy giáo, nhưng chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy anh, cô tin tưởng rằng bản thân nhất định sẽ cảm động được anh thôi!
………..
Tiếng đàn dương cầm êm ái vang lên truyền đến tận cửa chính, Cao Thành đứng lặng nơi ấy nghe giai điệu bài “Thần thoại” mà Noãn Noãn đàn, tiếng đàn ấy khiến tâm tư anh dường như trôi dạt đến một nơi xa xăm nào đó.
Anh đã kèm tiếng Anh cho Noãn Noãn được hơn hai tháng rồi, mỗi lần cô đều nghênh đón anh, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kỳ vọng đó ra, còn có tiếng dương cầm của cô.
Cô vẫn luôn đàn ca khúc “Thần thoại”, điều này có ý gì đây?
Mỗi lần anh nghĩ đến việc này, đều phải lệnh cho bản thân mình không được nghĩ nhiều, bất luận là cô muốn biểu đạt điều gì, cô đều sẽ là giấc mơ mà anh không thể nào nắm bắt được.
Giật mình từ trong chính suy nghĩ ấy, anh nhấn chuông cửa.
Một khắc sau, Noãn Noãn đã tươi cười ra mở cửa cho anh.
“Thầy!” Cô vui vẻ mỉm cười nhìn anh.
Điểm số lần kiểm tra thứ hai của cô hôm nay đã phát rồi, kết quả môn Tiếng anh của cô mặc dù không đạt đến mức tiến bộ thần tốc, thế nhưng 71 điểm đã là điểm số khiến cô vui sướng vô cùng.
Cô đã không phụ sự kỳ vọng của dì, cũng không phụ sự kỳ vọng dạy dỗ cực khổ của Cao Thành, hơn nữa đó là, kết quả tiến bộ như vậy mới có thể làm lý do để anh tiếp tục dạy kèm cho cô, đoàn văn nghệ của trường không lâu sau cũng sẽ đi biểu diễn trong thành phố, có thành tích tốt rồi, dì mới không ngăn cản cô tham gia luyện tập cùng mọi người.
“Thầy, thầy mau vào đi ạ!” Noãn Noãn vui vẻ đến mức thúc giục anh, “Hôm nay dì không có nhà, em đã chuẩn bị bánh kem rồi ạ, em với thầy cùng chúc mừng!”
Trời đã vào thu rồi, cô mặc một chiếc váy màu xanh dương đơn giản, bên ngoài khoát thêm một chiếc áo, vẻ trẻ trung xinh đẹp của cô hoàn toàn được tỏa sáng, không hề bị che lấp.
Nụ cười của cô khiến trái tim anh đập cuồng loạn, trong nhất thời anh dường như có ảo giác, giống như nhìn thấy nụ cười của Y Thanh năm nào, tim anh đột nhiên hẫng đi một nhịp, giống như bị kim châm đến đau nhức.
“Thầy, thầy có thích bánh kem hương vani không ạ?” Lúc lên lầu, Noãn Noãn thiết tha nhìn anh hỏi ý kiến.
Cô vốn thích bánh kem vị sô cô la, nhưng bởi vì cô muốn cùng anh chia sẻ niềm vui này, cho nên cô mới mua một chiếc bánh hương vani.
Hương vani liệu con trai có thích ăn hay không?
Hai tháng này, thời gian đi học đã trở thành lúc cô bồi dưỡng tinh thần của mình, cô cẩn thận tỉ mỉ duy trì khoảng cách với anh, không dám vượt quá giới hạn, chỉ sợ anh lại từ chối đẩy cô ra ngoài trái tim mình.
Ở bên cạnh người mình thích quả thật là điều ngọt ngào nhất, sau đó lại xem anh thành thầy giáo của mình, ngay cả gặp cũng không thể gặp anh chính là loại cảm giác đau khổ nhất.
Cô chỉ có thể an ủi bản thân mình, đây chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần anh chấp nhận tình cảm của cô, vậy thì tất cả chướng ngại đều sẽ không còn tồn tại nữa rồi.
“Đều có thể được.” Cao Thành nhàn nhạt trả lời cô, nhẹ bước vào phòng sách.
Anh cũng không phải người đàn ông sắt đá, vậy mà anh lại không thể nào đối với cô nhẹ nhàng được, giữa bọn họ đã từng xảy ra cảm giác ám muội mơ hồ, anh không thể nào lại nhen nhuốm lên ngọn lửa ấy trong lòng cô được.
“Vậy em sẽ cắt một phần bánh to nhất cho thầy!” Cô nói ngọt ngào, mỉm cười tươi tắn nhìn anh, khuôn mặt đã ửng hồng, còn đôi mắt thì lại lấp lánh như người say vậy.
Ánh mắt anh cơ hồ không thể dịch chuyển khỏi khuôn mặt tươi sáng của cô, thế nhưng anh buộc phải quay mặt đi.
“Thầy, em còn chuẩn bị cà phê nóng nữa ạ!” Đó là chính tay cô pha nha, mặc dù mùi vị không tính là ngon, nhưng đây là tâm ý của cô đối với anh.
Lúc cô bê cà phê đến cho anh, lại không cẩn thận làm nghiêng cà phê sang một bên, cô hoảng hốt kinh hô một tiếng.
Trời ơi! Tại sao cô lại vụng về như vậy chứ, chỉ có chút xíu việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong?
“Em có sao không?!” Cao Thành vội vàng chạy đến kéo lấy cánh tay cô giơ ra xem xét, sự quan tâm thể hiện rõ qua lời nói.
Anh kéo lấy tay cô… Tim Noãn Noãn bỗng đạp cuồng loạn, “Không sao, em không sao cả, chỉ là hơi hoảng một chút thôi.”
“Thật sự là không sao?” Anh vẫn là không an tâm, xem tới xem lui bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, “Có bị đổ vào người không?”
Cô im lặng nhìn anh, không nói một lời.
Anh cũng thích cô, không phải sao?
Vậy tại sao anh lại quay lưng lại với tâm ý của cô chứ, giả vờ như không hề quan tâm đến cô chứ?
Noãn Noãn khẽ thở dài, nhìn thật sâu vào mắt anh, “Thầy ơi, chẳng lẽ cả đời này thầy chỉ có thể làm thầy của em sao?”
Thật không ngờ, cô lại thành thật như thế, đem tất cả mọi suy nghĩ trong lòng mình nói rõ với anh.
Cao Thành bỗng rùng mình một cái, cảm thấy rất sốc.
Anh lập tức ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của cô, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt trong veo như nước ấy ẩn chứa sự dịu dàng, cũng ẩn chứa sự thất vọng trong đó.
Trái tim anh như bị thắt lại, không thể nào nhẫn tâm đẩy cô ra được.
Sự tồn tại của cô, mỗi giây mỗi phút đều là sự thách thức lí trí đối với anh, mỗi lần đến đây, anh đều phải dùng gấp đôi sự kiên định mới có thể giữ được sự tập trung của mình.
Mỗi cái nhíu mày hay là nụ cười, nhất động nhất cử của cô đều khiến anh để ý đến, nụ cười xinh đẹp của cô đã sớm khắc sâu vào trong tâm trí anh, anh cũng không phải là vì quá cô đơn mới nảy sinh hứng thú đối với cô, mà là anh đã rung động rồi, thật sự đã rung động trước cô rồi!
Lúc môi anh chạm vào làn môi mát lạnh mềm mại của cô, khoảnh khắc đó anh đã thất thần mất rồi.
Cảm giác được hôn cô vô cùng tuyệt diệu, anh đã ao ước một nụ hôn như vậy từ rất lâu rồi, anh vốn cũng đã yêu cô rồi, còn yêu nhiều hơn cả những gì anh nghĩ!
Noãn Noãn cảm thấy vô cùng hạnh phúc trong nụ hôn ấm nóng của anh, cô dịu dàng tựa vào lòng anh, để mặc chiếc lưỡi ẩm ướt của anh tùy ý len vào giữa môi răng của cô. Cô hiện tại điều gì cũng không còn cần nữa, cô chỉ cần một mình anh thôi…
“Ting toong!”
Âm thanh rõ ràng của chuông cửa vang lên kéo hai người về thực tại, Noãn Noãn hoảng loạn lập tức mở bừng hai mắt ra.
Là dì của cô trở về rồi!
Mặc dù hai người giống như ngầm hiểu ý nhau, ngay lập tức cùng tách ra, thế nhưng nhịp tim cô vẫn đập cuồng loạn như cũ, gương mặt lại đỏ như phát sốt, trống ngực vẫn còn đập thình thịch kịch liệt.
“Noãn Noãn, thầy Cao, hai người đã cắt bánh rồi sao?”
Bóng Triệu Man Nhã đã xuất hiện ở trước cửa phòng sách, trên mặt ẩn hiện nụ cười nhẹ, việc này đương nhiên là vì lần kiểm tra này Noãn Noãn đã làm cho bà vô cùng hài lòng rồi.
“Dì cũng cùng đến ăn đi ạ, chúng con vẫn chưa chia bánh đâu ạ.” Noãn Noãn nở một nụ cười trên môi, gò má cũng vì vậy mà phớt hồng đáng yêu.
Từ nay về sau, tất cả đều sẽ không còn giống như trước nữa rồi đúng không?
Bọn họ đã vượt qua mọi rào cản rồi, con đường phía trước sẽ rất thuận lợi suôn sẻ, cô cuối cùng cũng đã không còn gặm nhấm nỗi tương tư đau khổ hàng đêm nữa rồi.