Khoảng nửa tiếng sau, trợ lý mang theo một túi đồ đến để Tần Chỉ Ái thay, trên mặt cô nàng hiện lên vẻ dè dặt xen lẫn khó xử…
“Chủ tịch bảo cô đến văn phòng của ông ấy, e rằng ông ấy rất tức giận khi biết người qua đêm cùng cô không phải thiếu gia của tập đoàn Lâm thị…”
Tần Chỉ Ái gật đầu, mặc dù cô không biết lý do tại sao mình lại ở đây, cũng không hiểu tại sao ông trời thương tình cho cô trở về quá khứ, nhưng cô chắc chắn sẽ không để kiếp sống này của mình uổng phí, càng không thể phụ lòng Lục Hàn…
Trước khi trở thành một con người bê tha chỉ biết đến bia rượu thì Tần Chỉ Ái từng là người nắm giữ vị trí cao trong tập đoàn RM, chỉ xếp sau Tần Quốc Trung, vậy nên cô không hề cảm thấy sợ hãi khi đối diện với ông thế này…
Tần Quốc Trung tức giận nhìn Tần Chỉ Ái, ông thẳng tay ném tệp hồ sơ đang cầm về phía cô, giọng nói lớn đến mức người đứng bên ngoài cũng nghe thấy…
“Giỏi thật đấy Tần Chỉ Ái! Tao đã dày công chuẩn bị mọi thứ cho mày, vậy mà mày cố tình chống đối tao! Bây giờ thì hay rồi, báo chí đồn ầm hết cả lên, mày nghĩ Lâm tổng sẽ chấp nhận một đứa con dâu như mày à? Mày thật sự khiến mặt mũi của Tần gia mất sạch rồi!”
Tần Chỉ Ái cúi xuống nhặt tệp hồ sơ lên, cô không giấu được sự vui mừng liền mỉm cười, ánh mắt không hề mang theo tia sợ hãi mà nhìn chằm chằm Tần Quốc Trung…
“Chủ tịch Tần, tôi e rằng ngài đã quên mất những lần tôi đã giúp ngài thoát khỏi những vụ làm ăn thua lỗ, giữ vững cái ghế chủ tịch mà ngài đang ngồi. Hay nói cách khác, chính tôi đã góp phần lớn vào sự nghiệp của ngài. Vậy mà giờ đây, ngài lại đối xử với tôi như vậy…”
“Hội đồng quản trị đang đặt ra nhiều câu hỏi về khả năng lãnh đạo của ngài. Tôi nghĩ ngài nên cân nhắc điều đó. Nếu ngài tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của tôi, tôi e rằng hậu quả sẽ khó lường. Tôi hy vọng ngài sẽ suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào!”
Tần Quốc Trung tức giận không nói thành lời, ánh mắt ông ta như tia chớp sắc bén, tay nắm chặt thành quyền, những khớp xương trắng bệch nổi lên vì tức giận, ông ta gằn giọng…
“Tao đã nuôi dạy ra một đứa con gái rất giỏi, giỏi đến nỗi dám đứng ở đây thách thức cha mình! Nếu mày cho rằng bản thân tài giỏi như vậy, thì hãy giải quyết các bài báo liên quan đến tin tức giường chiếu của mày đi. Để tao xem mày có thể làm được gì!"
Nụ cười của Tần Chỉ Ái càng rạng rỡ hơn, ánh mắt cô đầy thách thức, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sức mạnh…
“Chúng tôi sẽ kết hôn, tổ chức một đám cưới thật hoành tráng. Sau đó, tôi sẽ công khai tình yêu của mình với Lục Hàn. Đến lúc đó, anh ấy sẽ là của riêng tôi. Tôi muốn xem ai dám động vào người đàn ông của tôi!"
Trước khi rời phòng văn phòng, Tần Chỉ Ái cũng không quên nhắc nhở Tần Quốc Trung thêm một điều nữa…
“Lục Hàn là giới hạn cuối cùng của tôi. Nếu ông và những kẻ đồng lõa dám vượt qua giới hạn đó, tôi không ngại xử lý từng người một đâu…”
Trợ lý thấy Tần Chỉ Ái bước ra khỏi văn phòng liền đi theo cô, e rằng cuộc nói chuyện của bọn họ diễn ra vô cùng căng thẳng, nhưng cuối cùng phần thắng vẫn thuộc về Tần Chỉ Ái…
“Tổ chức một cuộc họp báo vào ngày mai, mời tất cả phóng viên và nhà báo đến từ các tòa sạn lớn nhất, càng đông người đến càng tốt, tôi sẽ công bố một số chuyện quan trọng…”
Trợ lý gật đầu liền ghi lại thông tin vào lịch trình, có vẻ Tần Chỉ Ái muốn tổ chức họp báo để công bố chuyện kết hôn với Lục Hàn, bắt buộc phải làm càng lớn càng tốt…
“Chiều nay không có việc gì quan trọng thì hoãn lại đi, tôi sẽ đến tổng cục để gặp Lục Hàn, cô không cần phải đi theo tôi…”
Tâm trí của Tần Chỉ Ái dường như chỉ có mỗi Lục Hàn, sợ rằng chỉ một thoáng chốc lơ là, bóng hình anh sẽ tan biến như một giấc mơ. Ký ức về những ngày tháng đau khổ ùa về mỗi khi cô không thấy anh bên cạnh.
Tim cô như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, đập thình thịch mỗi khi anh ra khỏi tầm mắt. Cô sợ hãi một ngày nào đó, anh sẽ lại biến mất khỏi cuộc đời cô.
Buổi sáng vẫn trôi qua êm đềm, nhưng đến chiều, tin tức đã lan truyền với tốc độ chóng mặt, biến Lục Hàn trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Ánh mắt đồng nghiệp đổ dồn về phía anh, mang theo sự tò mò xen lẫn những tia nhìn soi mói, thậm chí là khinh thường.
So với Tần Chỉ Ái, một ngôi sao sáng rực rỡ trên bầu trời, Lục Hàn lại chỉ như một ngọn đèn hiu hắt trong đêm tối. Ánh hào quang của cô luôn khiến Lục Hàn cảm thấy mình quá nhỏ bé, xa vời. Anh như một đứa trẻ ngước nhìn lên bầu trời, ngưỡng mộ nhưng không dám mơ tới.