Cánh cửa phòng ngủ bất ngờ được mở ra, ánh đèn sáng rọi vào khuôn mặt của Lâm Mộng Tuyết. Bà nhìn con gái với ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, giọng điệu chua ngoa…
"Trời ạ! Đi uống rượu đến tận nửa đêm mới về nhà, cả người hôi rình ngã ở trước cửa... Con xem bây giờ con thành cái bộ dạng gì rồi? Chẳng lẽ con buồn vì cái chết của Lục Hàn à? Con gái à, con không yêu cậu ta, tại sao phải đau khổ như vậy? Cậu ta đã chết rồi, con nên vui mừng vì đã thoát khỏi một cuộc hôn nhân không hạnh phúc chứ?"
Lâm Mộng Tuyết không hề thấu hiểu nỗi đau của con gái. Bà chỉ quan tâm đến hình ảnh bên ngoài, đến những lợi ích mà Lâm Mộng Tuyết có thể mang lại cho gia đình. Trong mắt bà, tình yêu chỉ là một trò chơi, một công cụ để đạt được mục đích.
Tần Chỉ Ái lê bước ra khỏi giường, đầu óc quay cuồng. Cái tên "Lục Hàn" cứ lởn vởn trong đầu cô. Cô khát khao một tách trà giải rượu để xoa dịu cơn đau đầu nhức nhối, nhưng rồi cô chợt cảm thấy vô vọng…
"Mẹ bảo Lục Hàn pha trà giải rượu cho con đi, con đau đầu quá, con không chịu nổi nữa rồi…”
Lâm Mộng Tuyết giữ chặt lấy vai của Tần Chỉ Ái, bà cố tình hét vào mặt cô…
"Nghe cho rõ đây! Lục Hàn chết rồi! Cậu ta chết lâu rồi! Con tỉnh táo lại đi, tuần sau là hôn lễ của con và Lâm Thiếu Kiên, khó khăn lắm Lâm tổng mới chấp nhận một đứa con gái vừa mang tin đồn xấu, vừa có một đời chồng như con, liệu mà ứng xử cho đàng hoàng vào! Đừng làm Tần gia mất mặt thêm nữa!"
Giọng nói sắc lạnh của Lâm Mộng Tuyết như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Tần Chỉ Ái, khiến cô càng thêm đau khổ. Tần Chỉ Ái cảm thấy như mình đang bị nhấn chìm trong biển nước lạnh. Cô đau đớn không chỉ vì thể xác mà còn vì tinh thần. Mẹ cô, người mà cô luôn tin tưởng, giờ đây lại trở nên xa lạ và tàn nhẫn đến vậy.
Cuối cùng người hầu cũng mang cho Tần Chỉ Ái một ly trà giải rượu như cô mong muốn, nhưng vị trà này đắng quá, trà mà Lục Hàn pha cho cô ngọt hơn nhiều…
Trong không khí náo nhiệt chuẩn bị cho hôn lễ, Tần Chỉ Ái cố gắng khoác lên mình vẻ ngoài tươi tắn, rạng rỡ. Chiếc váy lụa mềm mại ôm trọn vóc dáng, áo lông trắng muốt phủ kín vai, nhưng bên trong, trái tim cô lại lạnh lẽo đến tê tái.
Tần Chỉ Ái chậm rãi bước xuống nhà dưới, sau khi tòa án tuyên bố ly hôn thành công thì cô chuyển về đây sống cùng cha mẹ của mình. Mặc dù cả hai đều không vui vẻ vì sự xuất hiện của cô nhưng bọn họ cũng không thể nhẫn tâm mà đuổi cô đi được…
“Con nghĩ kĩ rồi, con không muốn sống như vậy nữa, con sẽ ra ngoài mua sắm một chút cho hôn lễ, cha mẹ không cần bảo vệ sĩ đi theo con đâu…”
Lâm Mộng Tuyết nghĩ rằng con gái của mình đã thật sự tỉnh táo nên bà chấp nhận yêu cầu này của cô. Bây giờ cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc kết hôn với Lâm Thiếu Kiên, bọn họ cũng không nên ép cô vào đường cùng…
Tần Chỉ Ái bước ra khỏi căn biệt thự nguy nga, hướng về nơi chôn dấu những ký ức đau buồn. Nghĩa trang tĩnh lặng bao trùm bởi một màu xám xịt. Tần Chỉ Ái đứng trước mộ bia lạnh lẽo, nơi khắc tên người đàn ông mà cô từng hận nhất.
Nhưng khi anh biến mất, anh rời khỏi cuộc sống của cô, lại chính là người khiến cô đau khổ, dằn vặt nhất…
“Em không tìm được ai pha trà giải rượu cho mình, cũng không có ai bao dung em cả, em khóc đến mức sưng mắt rồi, anh trở về được không? Về với em một lần thôi được không…?”
Tần Chỉ Ái đặt bông hồng trắng tinh khiết trên bia mộ, cô lặng lẽ rời đi mà không biết rằng bông hồng đã sớm bị nhiễm bẩn bởi bùn đất, nước mưa xối xả làm cho cánh hoa bị dập nát tơi tả.
Sau đó, cô quay về căn nhà trước đây cả hai từng chung sống, mỗi góc phòng, mỗi vật dụng đều gợi nhớ về anh, khiến trái tim cô nhói đau. Giọng nói khàn khàn, yếu ớt, Tần Chỉ Ái thầm thì…
"Lục Hàn... Em hối hận rồi, thật sự hối hận rồi..."
Tần Chỉ Ái ôm chặt lấy mặt mình, nước mắt lăn dài trên má. Cô mở hộp thuốc ngủ, từng viên thuốc trắng nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn.
Cô nuốt từng viên một, không đếm nổi đã uống bao nhiêu. Khi ý thức dần nhòa nhạt, hình ảnh của Lục Hàn hiện lên rõ nét trong tâm trí cô. Nếu có kiếp sau, cô nguyện sẽ yêu anh thật lòng, không để anh phải đau khổ nữa…