Lâm Thiếu Kiên cười nhạt, chuẩn bị ra tay thì Lục Hàn đã nhanh hơn một bước. Một cú đấm thẳng vào mặt khiến Lâm Thiếu Kiên lảo đảo, cả hai cùng ngã xuống đất trong tiếng va chạm mạnh. Tần Chỉ Ái bị cuốn vào vòng xoáy ấy, ngã đè lên người Lâm Thiếu Kiên.
Lục Hàn đỡ Tần Chỉ Ái dậy, sau đó ôm chặt cô vào lòng, cố gắng che chắn cho cô khỏi những cú đấm của Lâm Thiếu Kiên. Anh nhìn cô với ánh mắt lo lắng, giọng nói khàn đặc…
"Tần tiểu thư, cô cố gắng tỉnh táo lại đi…!"
Tần Chỉ Ái cảm thấy cơ thể của mình như bị thiêu đốt, khắp nơi đều ngứa ngáy khó chịu, đầu thì đau muốn nổ tung. Cô cố gắng mở mắt, nhưng tầm nhìn của cô ngày càng mờ đi…
"Giúp tôi với, xin anh đấy…!”
Giọng cô yếu ớt, như một tiếng kêu cứu tuyệt vọng. Lâm Thiếu Kiên cố gắng vùng vẫy thoát khỏi Lục Hàn, nhưng hắn ta quá yếu so với Lục Hàn.
Cuối cùng, hắn ta bị đánh đến mức bất tỉnh, để lộ ra một túi thuốc nhỏ màu trắng rơi xuống sàn nhà. Lục Hàn cúi xuống nhặt túi thuốc lên, ánh mắt anh trở nên sắc lạnh.
Tần Chỉ Ái trong cơn mê man, như một con bướm đêm lao vào ngọn lửa, cô ôm chặt lấy cổ Lục Hàn. Đôi môi cô chạm vào môi anh, nồng nàn và đầy khát khao. Lục Hàn cứng đờ người, anh không thể tin vào những gì đang diễn ra. Anh muốn đẩy cô ra…
"Giúp em với, xin anh đấy…!”
Giọng nói của Tần Chỉ Ái khàn khàn, mang theo một nỗi thống khổ không thể tả. Lục Hàn cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh ôm chặt lấy cô, cố gắng xoa dịu cơn đau của cô.
Trong cơn mê man, Tần Chỉ Ái lầm tưởng Lục Hàn là Tống Hải Phong. Cô siết chặt lấy anh, đôi mắt nhắm nghiền, môi mấp máy nói…
"Em nóng quá...!”
Giọng nói cô khàn khàn, đầy khát khao. Lục Hàn muốn đẩy cô ra, nhưng cơ thể anh lại cứng đờ như tượng đá. Anh không thể làm gì khác ngoài việc để mặc cho cô ôm lấy mình.
Tần Chỉ Ái nũng nịu lắc đầu, cô vừa ôm Lục Hàn vừa kéo anh về phía giường, vì cô không tỉnh táo nên cô không biết người đàn ông đang nằm trên mình là ai, bây giờ cô chỉ muốn giải tỏa cảm giác khó chịu trong người…
“Giúp em với, xin anh đấy…”
Lục Hàn cúi xuống hôn Tần Chỉ Ái, anh chống một tay xuống giường, một tay đỡ lấy gáy của cô rồi khẽ nâng lên, khiến nụ hôn của cả hai trở nên sâu hơn bao giờ hết. Lục Hàn từ từ di chuyển đôi môi, khám phá từng ngóc ngách trên khuôn mặt cô. Tần Chỉ Ái khẽ rên rỉ, đôi mắt nhắm nghiền hưởng thụ khoảnh khắc này…
Tần Chỉ Ái cởi bỏ lớp áo mỏng manh, để lộ ra làn da trắng nõn như sứ. Cô ngượng ngùng nhìn Lục Hàn, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi cơ thể anh. Cơ thể anh như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo, từng đường nét cơ bắp đều được phô bày rõ nét dưới ánh đèn mờ ảo…
Hơi thở Lục Hàn phả vào da thịt Tần Chỉ Ái, mang theo hơi ấm của dục vọng. Anh khẽ cắn vào vành tai cô, đồng thời luồn tay xuống dưới để tách hai chân của cô ra, sau đó chạm nhẹ vào khu vực giữa hai chân…
“Thả lỏng người ra đi…”
Giọng nói trầm ấm ấy như một lời thôi miên, khiến Tần Chỉ Ái không thể kháng cự. Cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể Tần Chỉ Ái. Cô khẽ rên rỉ, đôi mắt nhắm nghiền lại. Mỗi cái chạm nhẹ của anh như một tia điện chạy qua cơ thể cô, khiến cô không thể kìm nén được những cảm xúc đang trỗi dậy.
Lục Hàn thấy Tần Chỉ Ái ngơ ra liền tiếp tục hôn xuống cổ cô, anh lại lần mò xuống phía dưới, còn cô nắm lấy tóc của anh, hơi ưỡn người lên khi anh chạm vào nơi nhạy cảm…
“Khó chịu quá…”
Lục Hàn cảm thấy nơi đó đã đủ ẩm ướt, anh hôn lên môi Tần Chỉ Ái để đánh lạc hướng của cô, sau đó mới từ từ tiến vào bên trong…
Tần Chỉ Ái cảm thấy một cơn đau nhói thoáng qua, nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng cảm giác sung sướng lạ thường lan tỏa khắp cơ thể. Cô ôm chặt lấy Lục Hàn, đầu tựa vào vai anh…
"Thích quá..."
Ánh trăng chiếu xuyên qua ô cửa sổ, nhuộm một màu bạc lên cơ thể trần trụi của cả hai. Lục Hàn ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Tần Chỉ Ái, nâng cô lên cao hơn.
Những chuyển động mạnh mẽ, uyển chuyển của anh như cơn sóng dữ, cuốn phăng mọi lý trí của cô. Tần Chỉ Ái thét lên sung sướng, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt ửng hồng.
Khi cơn cao trào qua đi, Tần Chỉ Ái khẽ rên rỉ, gọi tên một người đàn ông khác…
“Hải Phong…em yêu anh…”
Tần Chỉ Ái lẩm nhẩm một chút liền ngất đi, mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng Lục Hàn vẫn có thể nghe thấy được. Hoá ra cô tưởng anh chính là Hải Phong nên mới cho phép anh chạm vào cơ thể mình…