Mọi ánh mắt trong căn tin đổ dồn về phía cô gái xinh đẹp đang bước tới. Tần Chỉ Ái đã cố gắng kìm nén nỗi lo lắng trong lòng. Cô biết mình không nên can thiệp vào cuộc sống của anh, nhưng trái tim lại thôi thúc cô đến đây.
Nụ cười trên môi Tần Chỉ Ái tắt lịm khi nhìn thấy vết thương hằn sâu trên bàn tay Lục Hàn. Vết thương ấy như một nhát dao cứa vào trái tim cô, khiến cô đau nhói. Giọng nói của Tần Chỉ Ái nghẹn lại, chứa đựng cả sự lo lắng và tức giận…
“Anh sao vậy? Tay anh đang chảy máu kìa…!”
Tần Chỉ Ái cố gắng kìm nén sự tức giận và sự đau xót đang dâng trào trong lồng ngực, cô biết công việc của anh không thể tránh khỏi những chấn thương này, nhưng đây rõ ràng là vết thương không được xử lý kỹ trước khi băng bó, rất có khả năng đã bị nhiễm trùng rồi…
“Em không có kiên nhẫn đâu, anh phải nói thật cho em biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Lục Hàn định giấu Tần Chỉ Ái, nhưng Cố Quang không nhịn được nên lên tiếng trước…
“Trong lúc tập luyện, có người đã cố ý đổi găng tay của cậu ấy thành một chiếc găng tay cũ rách nát. Vậy nên vết thương của cậu ấy mới trở nên nghiêm trọng như thế này…”
Ánh mắt Tần Chỉ Ái đảo qua Lục Hàn, rồi dừng lại ở Cố Quang và những người xung quanh, một sự nghi ngờ hiện rõ trong đôi mắt ấy…
“Phần ăn của anh đâu?”
Lục Hàn cúi đầu, tránh ánh mắt của cô, anh không muốn Tần Chỉ Ái lo lắng cho mình nên tiếp tục nói dối…
"Tôi... Tôi không đói."
Tần Chỉ Ái nhận ra sự dối trá trong ánh mắt của Lục Hàn. Cô buông tay anh, quay lưng bỏ đi…
"Anh đợi em ở đây!"
Khi đã ra khỏi tầm mắt của mọi người, Tần Chỉ Ái rút điện thoại ra, bấm gọi một số điện thoại quen thuộc…
"Alo, là tôi Tần Chỉ Ái, tôi cần anh điều tra một việc cho tôi. Cụ thể là toàn bộ lịch trình của Lục Hàn trong ngày hôm nay, làm nhanh lên, tôi cần kết quả ngay bây giờ…”
Vì thân phận lẫn địa vị xã hội của Lục Hàn không cao nên các thông tin liên quan đến anh đều rất dễ dàng tra ra được.
Chỉ trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, Tần Chỉ Ái nhanh chóng nắm bắt được toàn bộ sự việc. Mỗi một chi tiết, từ việc đánh tráo găng tay đến việc thiếu mất phần ăn, đều được làm sáng tỏ.
Tần Chỉ Ái quay trở lại, ánh mắt cô sắc lạnh như băng. Đằng sau cô là trợ lý riêng và bác sĩ tư nhân mang theo trang thiết bị y tế đầy đủ…
“Xử lý vết thương cho anh ấy…”
Lục Hàn ngồi im phắc, ánh mắt tránh né Tần Chỉ Ái. Anh cảm nhận được sự tức giận và lo lắng trong từng động tác của cô. Không khí tại nhà ăn cũng trở nên nặng nề.
Khoảng nửa tiếng sau, những người có mặt trong nhà ăn đều rời đi hết, chỉ còn Tần Chỉ Ái, Lục Hàn, trợ lý của Tần Chỉ Ái và bác sĩ tư nhân ở lại. Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên vội vã bước vào…
"Tần tiểu thư, sao cô lại đến đây mà không báo trước cho tốt biết? Tôi nhất định sẽ tiếp đón cô chủ đáo…”
Ánh mắt Tần Chỉ Ái dán chặt vào vết thương đang được băng bó trên tay Lục Hàn, nỗi lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô…
“Có đau không?”
Lục Hàn chậm rãi lắc đầu, đây cũng không phải lần đầu anh bị thương, anh cũng sớm quen với việc này rồi…
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi…”
Tần Chỉ Ái thở dài, quay sang giám đốc, ánh mắt sắc lạnh như dao…
"Xem nào, đánh tráo găng tay, cắt khẩu phần ăn, thậm chí còn có ý định đuổi việc anh ấy. Tôi có kể thiếu gì không? Tôi đoán ông không phải là người tự ý làm những việc này. Nói đi, ai đã sai ông?"
Giám đốc tái mặt, mồ hôi trán túa ra. Ông lắp bắp trả lời…
“"Tôi... Tôi không hiểu cô đang nói gì cả, tại sao tôi lại làm những chuyện đó cơ chứ?”
Tần Chỉ Ái nhếch mép cười khẩy…
"Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng. Nói thật đi..."
Cô dừng lại một chút, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn…
"Trên đời này không thiếu những người muốn thay thế vị trí của ông đâu..."
Giám đốc do dự một lát rồi cúi đầu, giọng nói run rẩy…
"Là... Là Lâm tổng. Ông ta nói Lục Hàn đã phá hỏng mối hôn sự của con trai ông ta với Tần tiểu thư, nên bảo tôi làm như vậy."
Tần Chỉ Ái ồ lên một tiếng, cô còn đang định dạy dỗ cho tên Lâm Thiếu Kiên một bài học, bây giờ cô tìm được cái cớ thích hợp rồi…
“Thôi được, ông đã nói thật, tôi sẽ xem xét lại…”
Tần Chỉ Ái không cần ông ta nữa nên ra hiệu cho ông ta đi trước, lúc này trợ lý của cô lên tiếng…
“Giám đốc định cho qua chuyện này dễ dàng như vậy à?”
Tần Chỉ Ái lắc đầu, cô chống tay lên bàn liền nở nụ cười xinh đẹp…
“Tìm bằng chứng ông ta hối lộ với Lâm tổng, gửi cho cơ quan chức năng, thêm vài tội khác vào, để ông ta ăn năn ở trong tù lâu lâu một chút…”
Tần Chỉ Ái quay sang nhìn Lục Hàn, ánh mắt dịu dàng hẳn đi…
“Anh đừng để bản thân bị thương nữa, em đau lòng lắm đấy, em cũng không biết sẽ làm gì bọn họ đâu…”