Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy hắn, Lê Phi Kì liên tục hô to: “Tiểu Bảo, nhanh đi thỉnh Vương thái y, Lạc Nhi sắp sinh !”
“Vâng!”Tiểu Bảo chạy nhanh tới Thái y viện, Dạ Tình cũng thông minh gọi người nấu nước ấm.
“Phi Kì, mau đưa Vũ Lạc lên giường đi!”
“Nga, đúng!”
“Vũ Lạc, đừng sợ, có chúng ta ở đây!” Nhan Tuấn cầm tay Tiêu Vũ Lạc, đau lòng thấy sắc mặt Tiêu Vũ Lạc tái nhợt.
“Tuấn, đau quá a!”Tiêu Vũ Lạc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tóc đen ướt mồ hôi.
“Lạc Nhi, cắn khăn, đừng cắn đầu lưỡi của mình.”Lê Phi Kì đem khăn nhét vào miệng Tiêu Vũ Lạc.
Vương thái y liều mạng từ Thái y viện chạy tới, vừa vào cửa liền nghiêm túc trừng Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn.
“Thỉnh Hoàng thượng cùng Vương gia mau chóng ra ngoài!”Vương thái y hiếm khi biểu hiện uy nghiêm, ông chuyển sang các cung nữ, “Các ngươi, mau lấy nước ấm đến!”
“Ta phải cùng Vũ Lạc!” Nhan Tuấn bất động, ta sao yên tâm để mình hắn đối mặt chuyện thống khổ như vậy!
“Ta cũng vậy!” Lê Phi Kì ở trước mặt Vương thái y ngay cả “Trẫm” cũng quên nói.
“Toàn bộ đều ra ngoài!” Vương thái y hét lớn một tiếng.
Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn đều sửng sốt, sau đó ngây ngốc ra cửa, bọn họ là lần đầu tiên đụng phải loại chuyện này, bị Vương thái y rống như vậy, cư nhiên ngoan ngoãn ra ngoài.
Một buổi chiều, bọn họ ở ngoài cửa phòng bồi hồi đến bồi hồi đi, vẫn lo lắng chờ đợi, tiếng la khàn cả giọng của Tiêu Vũ Lạc không ngừng truyền đến, biến thành tâm bọn họ đều muốn ngừng đập, nếu không đóng cửa, phỏng chừng bọn họ đã sớm vọt vào. Một đám cung nữ thái giám cũng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, sợ Hoàng hậu của họ có cái gì vạn nhất.
Tới buổi tối, Vương thái y vẫn chưa đi ra, mà giọng Tiêu Vũ Lạc cũng càng ngày càng khàn khàn, dần dần mỏng manh, cuối cùng không còn thanh âm, Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn thật sự chịu không nổi, ngay tại thời điểm bọn họ sắp phá cửa mà vào, tiếng khóc trẻ con vang dội truyền ra, đồng thời Vương thái y mở cửa, trong tay bế hai tiểu hài tử bọc hoàng bố.
Vương thái y đem đứa nhỏ giao cho Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn, hỉ cực mà khóc: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Vương gia, là hai bé trai!”
Hai tiểu tử giương cái miệng nhỏ nhắn khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn làm cho người ta hận không thể cắn một ngụm, Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn vui sướng ôm đích bảo bối chưa mở mắt, trái hôn phải nựng, sau đó đột nhiên phát hiện một vấn đề thực nghiêm trọng.
“Vương thái y, sao ngươi biết được?”
” Hoàng thượng, tuy cựu thần tuổi lớn nhưng còn chưa hồ đồ, cựu thần đã sớm nhìn ra, huống chi nếu nam tử mang thai là song bào thai, phải đồng thời cùng hai nam tử phát sinh quan hệ mới được , xem Vương gia khẩn trương vì Hoàng hậu nương nương, chuyện này không khó nhìn ra a? !”Vương thái y nói xong khóe miệng hiện lên nụ cười như cáo già, bỡn cợt, “Ha hả, cựu thần sẽ không nói lung tung, Hoàng thượng cùng Vương gia vẫn mau mau xem Hoàng hậu nương nương đi!”
Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn lại bị Vương thái y dọa sợ, không nghĩ tới Vương thái y này bình thường nhìn rất vô dụng, kỳ thật cũng là con cáo già khôn khéo!
“Hảo, ngươi lui xuống đi.”Lê Phi Kì vẫy lui Vương thái y, ôm tiểu bảo bối đi vào xem Tiêu Vũ Lạc, Nhan Tuấn cũng cùng vào.
Tiêu Vũ Lạc đã mệt đến thiếp đi, tóc đen ướt đẫm dán trên mặt, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng có chút phong tình khác.
Lê Phi Kì vén tóc hắn ra, khẽ vuốt hai má hắn, thì thào : “Lạc Nhi, ngươi chịu khổ rồi.”
Tiêu Vũ Lạc cảm giác được đụng chạm, lông mi phất hai cái, lập tức mở mắt, hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Phi Kì, Tuấn, cho ta xem cục cưng.”
Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn đem nhóm cục cưng đã ngủ say phóng tới bên hắn, Tiêu Vũ Lạc yêu thương vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn bọn nhỏ, hai tiểu bảo bảo giống như có cảm ứng, chậm rãi mở mắt, tò mò nhìn Tiêu Vũ Lạc cùng thế giới xa lạ chung quanh.
“Các ngươi xem, hai cục cưng mở mắt, đôi mắt bọn họ thật lớn thật hữu thần nga!” Tiêu Vũ Lạc nhìn thấy ánh mắt của tiểu bảo bảo hưng phấn.
“Ta xem xem!”
“Ta xem xem!”
Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn khẩn cấp nhìn qua.
“Đứa nào giống Phi Kì, đứa nào giống Tuấn a?”Tiêu Vũ Lạc lầm bầm lầu bầu.
“Ách ~~~”Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn đều không nói gì, bởi vì hai tiểu bảo bối lớn lên giống như đúc, lại cùng giống bọn họ, cuối cùng vẫn không biết đứa nào của ai.
“Quản nhiều như vậy để làm gì, đều là con của chúng ta, cùng thương cả hai!”Lê Phi Kì ôm lấy cục cưng, hôn nhẹ bên này rồi nựng nựng bên kia.
“Đúng vậy, đều là con của chúng ta.”Nhan Tuấn từ trong tay Lê Phi Kì ôm lấy một cục cưng, bắt đầu đùa nó.