Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 94: Thư Từ Giang Gia




Trong trí nhớ của Lý Quân, Đàm Tư Minh quả thực xuất hiện không ít. Hồi nhỏ hắn mập mạp nhiều mồ hôi, cứ năm ngày ba bữa nô đùa đến đau đầu phát sốt lại được đưa đến gặp Thái y. Theo lời hắn, Đàm Tư Minh trầm mặc kiệm lời, cứng nhắc dễ nổi nóng, là một lão cổ hủ chính cống, nếu đứa nhỏ nào không làm theo lời dặn dò, thì dù vì kiêng kị thân phận mà không dám răn dạy trực tiếp, hắn cũng sẽ trừng lớn mắt nhìn chúng chằm chằm, vô cùng đáng sợ.



Vân Ỷ Phong hỏi: "Hắn hành nghề nhiều năm như vậy, đã bao giờ để xảy ra chuyện gì chưa? Tỉ như chẩn đoán sai bệnh hay đắc tội với ai đấy chẳng hạn."



"Chưa từng." Lý Quân lắc đầu, "Y thuật của Đàm Tư Minh rất cao siêu, mặc dù chưa đến mức trị đâu khỏi đó, nhưng cũng là đại phu giỏi nhất nhì của Thái y viện. Còn về tính cách, đã đến cho hắn khám bệnh, chỉ cần được cứu, thì ai còn để ý vài lời nặng nhẹ nữa, toàn là chuyện vặt vãnh thôi."



Chuyên môn của Đàm Tư Minh là xoa bóp châm cứu và phụ khoa nhi khoa, cho nên các văn thần bị đau lưng, võ tướng tổn thương gân cốt, ngay cả nhóm phu nhân cùng con cái bọn hắn cũng cực kì tôn sùng lão Thái y này, không lễ tết nào quên gửi quà, nhiệt tình vô đối.



Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, hỏi tiếp: "Hắn có tuyệt kĩ gì đặc biệt không? Ý ta là, nếu vị Đàm thái y này rời khỏi Vương thành, liệu có loại bệnh nào không ai khác ngoài hắn chữa trị được sẽ gây ra nhiễu loạn ở cả trong lẫn ngoài cung không?"



Lý Quân cười nói, không đến mức đấy đâu, Thái y viện cũng không chỉ có mình hắn là đại phu, những người còn lại vẫn có khả năng thay thế được.



Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày, nghe thì cũng không có điểm gì đáng ngờ?



Thế nhưng nghĩ đến tay Gia Nhĩ Đằng mờ ám kia, vẫn cảm thấy hắn không thể nào dễ đoán như vậy được. Lý Quân rốt cục phải đứng ra an ủi: "Thất đệ đã nói rõ mọi chuyện trong mật thư, hoàng huynh xem xong khắc sẽ tự suy tính có nên đáp ứng cho Đàm thái y đến Nhạn thành hay không, ngươi đừng quá lo lắng, chú ý dưỡng sức cho tốt mới quan trọng."



Vân Ỷ Phong nghĩ mà thở dài: "Ta chỉ sợ Hoàng thượng vốn dĩ không muốn, nhưng nể mặt Vương gia nên không thể không đáp ứng, nhỡ vì việc này mà phát sinh chuyện gì không hay, cục diện sẽ rối rắm đến nhường nào."



"Không đâu." Lý Quân đắp chăn lại cho hắn, "Chỉ là một lão Thái y, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Ngươi cứ tin Hoàng huynh và Thất đệ đi, bọn họ sẽ xử lí tốt việc này."



Một lát sau, Ngân Châu cũng đi tìm Quý Yến Nhiên, về chuyện của bộ tộc Cát Đằng. Dã tâm của Gia Nhĩ Đằng trong những năm gần đây, không chỉ Đại Lương mà các bộ tộc khác cũng đều nhìn thấy, lúc trước còn bị vu tộc Dạ Lang làm phân tâm, nhưng bây giờ mầm hoạ đã tiêu biến, nói đến nước đi tiếp theo của Gia Nhĩ Đằng, Ngân Châu cũng lo lắng không thôi.



"Chẳng có ai nguyện ý đánh trận." Nàng nói, "Cả ta và thủ lĩnh các bộ tộc còn lại đều muốn kí kết minh ước với Đại Lương, để chiến hoả vĩnh viễn không lan tới vùng đất này." Cuộc sống hoà bình an ổn mới là khao khát của mỗi người, để trị cát thông thương cho nơi đây có lẽ sẽ mất đến trăm năm hoặc hơn, có người hào hứng với kế hoạch vĩ đại này, cũng có người không muốn tiên phong đương đầu với thử thách, mà chỉ chăm chăm nhìn về địa phương phồn hoa đằng xa.



"Kì thực chúng ta đã họp lại với nhau rất nhiều lần về minh ước hoà bình, nhưng lần nào Gia Nhĩ Đằng cũng viện cớ không tham dự hoặc hướng chủ đề đến chuyện khác." Ngân Châu nói, "Mà ta nghe nói, hắn còn có quan hệ rất mật thiết với Bạch Sát Quốc ở phương Bắc. "Mật thiết" vì thông thương, hay vì một lí do nào khác, mỗi người đều có nhận định riêng của mình."



Quý Yến Nhiên gật đầu: "Đa tạ, ta sẽ cân nhắc phải làm thế nào."



"Nếu như sau này, vạn nhất mà nổ ra chiến trận thật." Ngân Châu hứa hẹn, "Bộ tộc Vân Châu nhất định sẽ đứng về phía Vương gia."



...





Ba ngày sau, đại quân lên đường theo từng nhóm, rời khỏi Sa Thảo Hoang Khâu.



Bởi chuyển thư về Vương thành, rồi đón Đàm Tư Minh đến Nhạn thành sẽ còn mất kha khá thời gian, Gia Nhĩ Đằng cũng tạm thời quay về bộ tộc Cát Đằng. Lý Quân vì vậy rất bất mãn: "Có thời gian đi đi về về mà không chịu nói luôn điều kiện thứ ba ra đi? Còn phải tuân thủ đúng thứ tự một hai ba nữa chắc, vẽ chuyện."



"Ta còn không tức, Bình Lạc Vương tức cái gì." Vân Ỷ Phong nằm trong xe ngựa, thỉnh thoảng giơ tay lật sách, "Huống hồ chuyện này đâu có đơn giản như một tay giao hàng một tay nhận tiền, ẩn tình phía sau có khi còn dài đến trăm dặm, tạm thời cứ phải bước từng bước cái đã."



"Còn không phải do ta lo lắng cho ngươi à." Lý Quân chen đến cạnh hắn, "Khoẻ sớm ngày nào tốt ngày đó, trong cung cũng lâu rồi chưa có hỉ sự, thực không giấu diếm, vải may hỉ phục ta cũng chọn cả rồi, chính là gấm vân mây, còn thuê cả mấy trăm thợ may, tỉ mỉ khâu thêm tám tháng nữa..."



Động đến phạm trù hưởng lạc xa hoa, nếu như không ai bảo ngừng, Lý Quân thừa sức thao thao bất tuyệt suốt hai canh giờ. Vân Ỷ Phong đang rảnh rỗi, nên tuỳ ý để cho hắn nói, tiện thể mở mang hiểu biết luôn, nào gấm vóc thêu thùa, nào thì thảm phải là cống vật từ Tây Vực, bát đĩa trong tiệc phải được tuyển chọn kĩ lưỡng ra sao, dần dần, bức tranh về ngày vui đỏ rực cũng hiện ra, cả con phố lớn chật ních vì xe ngựa và đoàn rước "dâu", tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, Tiêu vương phủ không còn vắng vẻ như mọi ngày, có hỉ sự thì tất nhiên phải phô trương hơn rồi.




Lý Quân nói một hồi, mặt mày cũng rạng rỡ cả ra: "Ngươi thấy sao?"



Vân Ỷ Phong tựa vào cửa sổ, nghĩ đến tương lai có chút xa vời này, trong lòng không khỏi thấy chua xót, cười nói: "Quá được."



"Vậy việc này cứ giao cho ta đi." Lý Quân tự tin vỗ ngực, "Đảm bảo ngươi sẽ được hoành tráng gả đi—ấy không, ý ta là, đảm bảo sẽ ngươi sẽ nhận thức được sâu sắc về khí phái đẳng cấp của Hoàng gia!"



Giang Lăng Phi trùng hợp cưỡi ngựa đi qua, nghe xong cũng đến chịu: "Bình Lạc Vương huyên thiên cái gì mà cả dọc đường không thấy lúc nào ngớt vậy."



"Vân nhi thích nghe hắn tán gẫu trời biển, như nghe kể chuyện thôi." Quý Yến Nhiên nói, "Việc ta nhờ ngươi điều tra câu chuyện của A Bích, có thu hoạch gì không?"



Giang Lăng Phi đáp: "Quá nhiều là đằng khác."



Quý Yến Nhiên khó hiểu: "Quá nhiều là sao?"



"Thì chuyện về bộ lạc Thần tiên ấy, nhiều vô kể chứ sao."



Giống như hàng vạn cố sự dân gian lưu truyền trong Đại Lương, ở đại mạc cũng chẳng thiếu gì truyền thuyết về các cao nhân ngoại thế, mà mười cái thì đã có chín cái nhắc đến Thánh nữ Tiên cô mĩ lệ thoát tục sở hữu giọng ca mê người nào đó, sự tích về yêu nữ mắt xanh lại càng không hiếm lạ gì, phiên bản mắt lam mắt tím mắt cầu vồng còn có nữa là.



Giang Lăng Phi nói tiếp: "Biết đâu A Bích chỉ nói lung tung thôi thì sao, hơn nữa thân thế của Vân môn chủ cũng được xác nhận là có liên quan đến Bồ tiên phong và La tiểu thư rồi mà, hình vẽ trên lưng chẳng một minh chứng rõ ràng à, vì sao lại phải tra tiếp?"




"Vân nhi bận tâm, ta muốn tìm hiểu giúp hắn." Quý Yến Nhiên thoáng nhìn về phía xe ngựa, "Huống hồ A Bích lại là người của Gia Nhĩ Đằng, biết rõ một chút cũng tiện cho chúng ta."



Giang Lăng Phi gật đầu: "Được, ta sẽ phái người đi tìm hiểu thêm, khi nào có tin gì mới sẽ báo cho ngươi."



Đại quân tiếp tục đi về hướng mặt trời mọc, ròng rã tiến lên, rốt cục một sáng nọ cũng long trọng vào tới Nhạn thành.



Vân Ỷ Phong vốn muốn cho Linh Tinh Nhi về thành Xuân Lâm, thế mà lại bị tiểu nha đầu thẳng thừng cự tuyệt, nói sẽ tiếp tục ở lại Tây Bắc, không đi đâu hết.



Thân là người đứng đầu một phái, sao có thể để mất tôn nghiêm trước mặt đệ tử được?



Hắn hắng giọng, cân nhắc giữa hình tượng chưởng môn lãnh khốc uy phong và người cha tận tình chu đáo, cuối cùng quyết chọn vế sau, ôn hoà hỏi nàng: "Vẫn giận Thanh Nguyệt à?"



"Gì chứ, là do lo lắng cho môn chủ và A Bích tỉ tỉ kia mà." Linh Tinh Nhi nói, "Trước khi Gia Nhĩ Đằng phun ra đủ ba điều kiện chết tiệt của hắn, ta chưa thể đi được!"



Vân Ỷ Phong cạn lời: "Dặn bao nhiêu lần rồi, thân là cô nương gia thì làm ơn để ý lời ăn tiếng nói chút đi."



"Mà ta ở lại, biết đâu còn có thể dò ra thêm về thân thế của A Bích tỉ tỉ." Linh Tinh Nhi giúp hắn bóp vai, "Ta cứ cảm thấy, nhất định nàng và môn chủ có quan hệ!"



Vân Ỷ Phong cười cười, cũng không nói gì thêm.




Khi Quý Yến Nhiên quay lại, sân nhỏ đã phủ đầy nắng chiều vàng kim. Trong tiền sảnh có chậu than đang đốt, cả căn phòng ấm áp khô ráo, Vân Ỷ Phong nằm trên ghế dài, thư thái vắt chân, đắp áo choàng lông cáo, xung quanh là trà nóng điểm tâm cùng vài quyển sách, sau lưng còn có vài cô nương xinh đẹp bóp vai đấm lưng cho, đầy đủ đặc điểm nhận dạng của một địa chủ giàu có.



"Vương gia." Linh Tinh Nhi cáo trạng, "Hôm nay Môn chủ lại ăn rất nhiều bánh mứt táo."



Vân Ỷ Phong: "Khụ!"



"Về nghỉ ngơi đi." Quý Yến Nhiên ném cho nàng một viên đá mắt mèo sáng loáng, "Không thể bạc đãi nội gián được."



Linh Tinh Nhi lanh lảnh đa tạ, vui vẻ chạy đi. Quý Yến Nhiên đưa bức thư trên tay cho Vân Ỷ Phong: "Thư từ Phong Vũ môn."




"Chắc lại là Thanh Nguyệt nhớ thương tiểu sư muội của hắn thôi." Vân Ỷ Phong vừa nói vừa quét mắt qua bức thư, bất chợt sững sờ, "Giang gia xảy ra chuyện à?"



Trong thư viết, Giang Nam Đấu đã nhiều tháng không lộ diện, Giang gia chỉ nói với bên ngoài là hắn không khoẻ, phải tĩnh dưỡng tuyệt đối trên giường, song cũng có người đồn rằng, Giang Nam Đấu vì luyện công mà tẩu hoả nhập ma đến điên rồi, hiện đã bị xích lại vào đại lao, ngày đêm giãy dụa gào rú không ngừng.



"Giang đại ca biết chưa?" Vân Ỷ Phong hỏi.



"Lăng Phi không nhắc đến, nhưng ta nhận ra hai ngày nay tinh thần hắn có vẻ sa sút, hẳn là vì chuyện này." Quý Yến Nhiên nhận lấy phong thư, "Dù Giang Nam Đấu bị bệnh hay tẩu hoả nhập ma thì đều không phải việc nhỏ, nội bộ Giang gia vốn dĩ bất đồng, hiện tại không biết đã loạn đến mức nào rồi, ta nên bảo hắn quay về sớm chút thì hơn."



Giang Lăng Phi bước vào từ ngoài sân: "Ta không về."



"Ngươi biết chuyện?" Quý Yến Nhiên quay đầu.



"Ta biết, mấy ngày trước hạ nhân trong nhà đã lén lút gửi thư." Giang Lăng Phi nói, "Kể là thúc phụ luyện công đến hôn mê bất tỉnh, mời ta mau trở về." Những người khác, từ thúc mẫu cho đến đường huynh, không một ai nhớ rằng trong nhà vẫn còn một vị Tam thiếu gia đang ở Tây Bắc."



"Bọn họ còn ước ta không tồn tại nữa kìa." Giang Lăng Phi tự rót trà cho mình, bình thản nói, "Nếu ta trở về, nếu ta mà muốn làm trưởng môn, đám phế vật ấy làm gì có cửa."



Vân Ỷ Phong cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn: "Chức chưởng môn có thể không cần, nhưng đằng này là trưởng bối trong nhà xảy ra chuyện, Giang đại ca không định về xem một chuyến sao?"



Giang Lăng Phi không trả lời, hai mày nhíu chặt, dường như có chút bực tức.



"Ngươi không cần lo việc ở Tây Bắc này vội." Quý Yến Nhiên vỗ vỗ cánh tay hắn, "Đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm."



...



-



vtrans by xiandzg