Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 92: Tâm Duyệt Quân Hề




Giang Lăng Phi đến nơi kịp thời, bổ một chưởng đánh ngất Ô Ân đang phát điên, binh sĩ xung quanh lập tức xông lên, dùng dây thừng trói chặt hắn lại. Lúc bấy giờ Cách Căn mới lảo đảo chạy về, Giang Lăng Phi ra lệnh: "Tất cả những kẻ hoá điên này, giao cho ngươi và Chu phó tướng. Đây là vu thuật tà môn, nếu không trói lại được, kể cả là ca ca của ngươi, cũng phải giết không tha!"



"Được." Cách Căn đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, vẫn chưa hoàn hồn gật đầu, "Giang thiếu gia yên tâm, ta biết mình nên làm gì!"



Giang Lăng Phi trở mình lên ngựa, chạy về hướng tiền tuyến.



Kèn lệnh rạch qua không gian, sao trời đằng xa cô độc và lạnh lẽo.



Quý Yến Nhiên mặc một thân áo giáp đen nhánh, ngồi xổm cạnh giường: "Chờ ta về."



Vân Ỷ Phong đáp ứng: "Được."



Nhưng rốt cục vẫn không thể nào yên tâm. Quý Yến Nhiên vừa rời đi, hắn cũng mặc quần áo lao ra khỏi doanh trướng, muốn xem xem tình hình bên ngoài ra sao. Sau khi áp chế được toán tù binh hoá điên, đại quân cũng trật tự trở lại, không đến nỗi náo loạn và bối rối như tưởng tượng, các tướng sĩ vào hàng theo chỉ dẫn, ngay ngắn chạy về phía trước, tay cầm trường thương, khắp nơi bừng bừng lửa đuốc, rọi sáng màn đêm như ban ngày.



Lý Quân chân đi khập khiễng, được hai binh sĩ dìu tới, trên đầu quấn không ít băng vải. Vừa đến nơi đã bắt đầu phàn nàn về hộp ám khí, hắn nghĩ rất đơn thuần, không mảy may nghi ngờ hảo bằng hữu giang hồ đã lừa gạt mình, chỉ nghĩ bản thân ấn chưa đúng kĩ thuật, không thì cũng là cái hộp này bị hỏng, muốn hỏi xem phải sửa thế nào.



Vân Ỷ Phong nói: "Suốt bao nhiêu lâu nay, ngươi thật chưa từng thử kích hoạt nó lần nào?"



Lý Quân vỗ đùi, tất nhiên là chưa rồi, ta nhớ kĩ lời dặn của ngươi, không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không mở ra.



Vân Ỷ Phong quay trở lại lều, lát sau mang đến một bao da đeo cổ tay màu trắng, thay vào cái hộp gỗ của đối phương.



Lý Quân khó hiểu, nghiên cứu cái ám khí tinh xảo mới này một hồi: "Đây lại là cái gì nữa thế?"



"Bạo vũ châm thật." Vân Ỷ Phong căn dặn, "Đại chiến đến nơi rồi, Bình Lạc Vương cũng phải chú ý cẩn thận."



(*bạo vũ châm: tên ám khí—bắn ra ngân châm như vũ bão)



Lý Quân rối rít đáp ứng, nghe bảo đây là hàng "thật" cũng không nhận ra mình vẫn luôn mang theo đồ giả trên người, lại còn an ủi: "Đối với Thất đệ mà nói, đánh vu tộc Dạ Lang cũng dễ ợt à, ngươi đừng quá lo lắng, cứ ở đây chờ là được."



Cách đó không xa, trống báo lệnh tấn công đã vang lên.



Chứng kiến Ô Ân và đám tù binh hoá điên, mọi người ít nhiều đều đã mường tượng được những gì mình sắp phải đối mặt. Ánh lửa ngoài chiến trường cháy hừng hực, chiếu rọi gương mặt bừng bừng nhiệt huyết của các chiến sĩ, hoàn toàn tương phản với phe đối lập tràn ngập tử khí âm u, giống như những khuôn mặt giả tái nhợt mọc lên từ bùn khô, mặt quỷ biến tâm cũng thành quỷ.



Lâm Ảnh lặng lẽ siết chặt nắm đấm, nhìn về phía Quý Yến Nhiên thăm dò. Đám người mặt quỷ này nhất thời bị ma nhập mà đi theo vu tộc Dạ Lang, song cũng không phải hung đồ đại gian ác gì, nếu có thể cứu, hắn vốn vẫn định cứu. Chỉ là với tình hình hiện nay, e sẽ không tránh khỏi một trận chiến tàn khốc.



Khác với bất kì hai đầu chiến tuyến nào khi giáp mặt, đối phương lúc này không có chủ soái, thậm chí còn chẳng có một ai dẫn đường. Hào Mãnh và Phù Hề không biết đã trốn đi đâu, chỉ để lại biển quân người rối đông như vô tận, tựa khói đen cuồn cuộn, tựa sóng lớn mãnh liệt, cổ họng phát ra tiếng rống kì quái, vừa gào thét vừa xông thẳng đến hướng quân đội liên minh.



Quý Yến Nhiên rút trường kiếm ra khỏi vỏ.



Đằng sau hắn, là hàng vạn những chiến sĩ trẻ tuổi. Kì thực bọn họ chưa bao giờ thấy đối thủ nào cứng nhắc dữ tợn giống như quỷ dữ bò lên từ địa ngục như vậy, thình lình mà gặp phải những quái nhân này ngoài đường, chắc chắn đều sẽ bị doạ cho la lên, thế nhưng lúc này đối diện với đoàn người mặt quỷ áo choàng đen lúc nhúc ở trước mặt, bất ngờ là chẳng ai sợ hãi, tất cả đều tập trung siết chặt thương đao trên tay, trong lòng chỉ còn duy nhất một ý niệm—quyết không để bọn chúng rời khỏi Sa Thảo Hoang Khâu, không để bọn chúng xâm lấn sa mạc và thảo nguyên, xâm lấn biên giới của Đại Lương.



Từ trên cao nhìn xuống, quân đội liên minh như tạo thành một ranh giới vững chắc. Trước mắt là những ác linh địa phủ dữ tợn, mà nơi hậu phương xa xôi, lại là những lều vải màu trắng, là gió thổi cỏ rạp hiện dê bò, là sao trời cùng hơi sương thấm đẫm cây lá, dân chăn nuôi đã đi nghỉ sau ngày dài lao động, cả Đại Lương chìm vào giấc ngủ.



(*gió thổi cỏ rạp hiện dê bò: đại khái là một câu thơ tái hiện cảnh sinh hoạt trên thảo nguyên)



Lâm Ảnh cưỡi ngựa dẫn đầu, tiên phong xông vào quân địch, trường kiếm lia tới đâu, màu máu đỏ tươi toé ra tới đó. Gia Nhĩ Đằng dẫn quân tiến lên từ cánh phải, ở vào thời điểm này mới miễn cưỡng coi như đồng lòng với Quý Yến Nhiên, trường đao Thanh Phong trong tay dễ dàng lấy đi mười cái đầu người, đại quân đến từ bộ tộc Cát Đằng ở quanh hắn cũng toàn là dũng sĩ nhất đẳng cưỡi chiến mã đẳng nhất, thanh âm giết chóc vang vọng cả một khung trời.



Một dũng sĩ của bộ tộc Vân Châu bị đánh ngã xuống đất, đám người mặt quỷ ở quanh đó lập tức bu vào như đỉa thấy máu tươi, cổ họng phát ra vài thanh âm thèm khát quái dị, may mà Ngân Châu kịp thời đến nơi, vung đao giải vây cho hắn. Đang định xông lên phía trước đánh tiếp, thì một thân ảnh máu me đầm đìa bám lấy yên ngựa của nàng, há mồm tính cắn.



"Thủ lĩnh cẩn thận!" Phía sau có người la lớn.



Ngân Châu đá một cước đánh hắn ngã, kinh hoàng nhận ra—những người này đánh mãi cũng không chết.



Hoặc là nói, trừ khi bị chém đến không dậy nổi nữa, bọn hắn giống như chẳng hề cảm nhận được đau đớn gì, máu túa ra ồ ạt mà vẫn lồm ngồm bò dậy đánh giết tiếp.



Không mất bao lâu, mọi người đều phát hiện ra chuyện này. Kẻ thù không sợ chết đã khó đối phó, đối phương đây không những không sợ chết mà còn không sợ đau, riêng điểm ấy đã đủ bù lại sự chênh lệch về quân số giữa hai bên. Đáng sợ hơn, nếu đã bị đánh cho tan tác, đội quân bình thường hẳn sẽ chủ động xin hàng, vứt đi đao thương trên tay cầu tha thứ, nhưng bọn hắn thì không, những người mặt quỷ không có lí trí này sẽ mù quáng điên cuồng chiến đấu cho đến thời khắc cuối cùng.



Phù Hề căn bản cũng không có ý định để bọn họ sống sót.



Mà lúc này, kẻ chủ mưu có lẽ đã rời khỏi Sa Thảo Hoang Khâu, mang theo khối tài sản kếch xù vơ vét của các tín đồ, một lần nữa tìm nơi dung thân, mai danh ẩn tích bắt đầu cuộc sống hoang dâm hưởng lạc. Chẳng phải tà giáo vốn dĩ là như vậy sao? Dùng máu và nước mắt của ngàn vạn gia đình tan vỡ, cung phụng lên một vị "Thần" đáng kính sáng ngời nhuốm đầy máu tươi, cuối cùng còn lưu lại lời đồn "Tiêu vương điện hạ cùng mười ba thủ lĩnh các bộ tộc đã trắng trợn nhẫn tâm tàn sát tín đồ của Linh Thần", để làm bàn đạp cho lần Đông Sơn tái khởi kinh thiên động địa tiếp theo, dơ dáy đến cùng cực.



Bên tai là những tiếng kêu thảm không dứt, chiến hoả bắt lên toàn bộ cỏ đồi, theo gió lớn hung hăng lan ra xa. Mặt trăng rốt cục cũng hiện ra một nửa từ sau lớp mây mù, chiến trường được rọi sáng hơn, lại càng giống với cảnh tượng nơi Địa Phủ, chiến mã ngẩng cao đầu bước qua liệt hoả, bên cạnh các chiến sĩ đỏ mắt vì chém giết, là những tên người mặt quỷ đã đứt đôi, nội tạng lẫn lộn vào bụi đất, lộp độp ướt át.



Giang Lăng Phi dính máu đầy người, là máu của người khác. Từ khi trăng lên cho đến lúc trăng lặn, không biết đã giết hàng bao nhiêu người, đối diện với chiến trường, liệt diễm, thương vong... mà bên trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của hắn, dường như lại chẳng đọng lại tâm tình gì. Giờ khắc này, tử vong đã trở thành con chữ bình thường qua loa nhất, từ trong bóng tối, hắn còn cảm thấy như linh hồn của vị danh tướng nào đó đã xuyên xuống, dẫn suất thiên quân vạn mã, cùng mình giết địch phá vây, đánh trận chiến đẫm máu này.



Căn cứ của quân đội liên minh cũng bị tập kích.



Một nhóm người mặt quỷ không biết từ nơi nào xông đến, vung đao chém giết loạn xạ, Lý Quân lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng "hoành tráng" như vậy, bị doạ cho hồn phi phách tán, trốn ra sau lưng Vân Ỷ Phong theo bản năng: "Chúng ta mau mau mau quay lại lều vải đi!"



Vân Ỷ Phong không nói nên lời: "Ám khí ta cho ngươi đâu? Dùng đi!"



Lý Quân sực bừng tỉnh, duỗi thẳng cánh tay trái, tay phải nhấn đánh "cạch" một tiếng.



Mấy trăm châm độc đồng loạt bắn ra, xuyên thẳng qua lồng ngực đám người mặt quỷ kia. Thế mà đối phương chỉ bị động một cái, sau đó lại tiếp tục tiến đánh, Lý Quân còn không kịp nhìn thấy cây châm nào bắn ra, vì vậy mếu máo: "Sao lại hỏng nữa rồi?" Số má cái kiểu gì thế này!



Lòng bàn tay Vân Ỷ Phong phát lạnh, hắn ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, kéo cổ Lý Quân vào lều: "Ở nguyên đây đợi!"



"Không được!" Lý Quân vội la lên, "Ngươi đang bị thương, còn muốn đi đâu nữa?"



Vân Ỷ Phong đã sớm cầm lên Phi Loan kiếm trên bàn, nhanh chân ra khỏi lều vải.



Tiểu đội người mặt quỷ này không lớn, binh sĩ đóng giữ căn cứ vẫn đủ sức chống trả. Vân Ỷ Phong không chút chậm trễ, dắt Thuý Hoa ra phất roi ngựa, ngược gió hướng về tiền tuyến. Đến khi Lý Quân run rẩy đuổi ra đến ngoài, cũng chỉ kịp trông thấy một bóng lưng trắng tuyết.



...



Trên chiến trường, Phi Sương Giao thả người nhảy xuống khỏi trạm cao, cũng hướng đến nơi xa mà chạy. Quý Yến Nhiên một tay siết chặt cương ngựa, áo choàng lồng lộng trong gió lớn, máu trên Long Ngâm cũng được thổi khô. Sau gần một đêm chém giết kịch liệt, nhóm người mặt quỷ đã bị diệt hơn phân nửa, phần còn lại, tướng sĩ trong quân đội liên minh thừa sức đối phó, hiện tại hắn còn có một việc khác phải làm.



Bất kì cuốn binh thư nào cũng nói, muốn bắt giặc trước phải bắt tướng.



"Gia!" Trên hoang nguyên, hai cỗ tuấn mã đáng sóng vai lao đi vùn vụt. Hào Mãnh cảm thấy mình có chút xúi quẩy, giống như đã bị tên giáo chủ tà giáo này lừa gạt một phen, đang êm đẹp làm thổ phỉ trong Sa Thảo Hoang Khâu, đột nhiên lại xuất hiện một người muốn mình cùng phú quý, nghe thì biết vậy, đâu ai ngờ kết cục lại ra nông nỗi này—không chỉ bị Đại Lương và mười ba bộ tộc đồng thời truy đuổi, mà ngay cả hang ổ cũng bị hốt sạch.



Niềm an ủi duy nhất, chính là số vàng chôn được dưới sa mạc, đủ cho hắn tiêu xài ba bốn đời cũng không hết.



Nghĩ đến đây, hắn thuận thế rờ lên trường đao bên hông, khó tránh khỏi tâm tư ích kỉ, dù sao cùng là số vạn lượng hoàng kim ấy, sở hữu bởi một hay hai người vẫn rất khác nhau. Phù Hề như đoán ra ý nghĩ của hắn, trào phúng cười nói: "Tầm nhìn của tộc trưởng, thì ra lại thiển cận vậy à."



Hào Mãnh buông tay khỏi đao, khinh khỉnh "xuỳ" một tiếng.



Chỉ là dù đao hắn đã vào vỏ, Phù Hề vẫn bị một lực hất bay xuống đất, miệng hộc máu tươi, hai mắt trợn trừng nhìn thẳng, nửa ngày mới run rẩy quay đầu lại.



Quý Yến Nhiên giương kiếm thắng ngựa, lạnh lùng nhìn hắn.




Sau lưng như toả ra một vầng hào quang rạng rỡ.



Hào Mãnh nhận thấy tình thế không ổn, cắn răng vung đao giết tới. Có thể leo lên làm tộc trưởng vu tộc Dạ Lang, công phu của hắn cũng coi như xứng với dã tâm, ngân đao dùng đến điêu luyện, lúc "leng keng" va chạm, Long Ngân kiếm không khỏi rung lên vì chấn động.



Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Ngươi cũng uống thứ thuốc đó."



Hào Mãnh bỗng thấy hoảng sợ, thoáng nhìn qua Phù Hề ở dưới đất theo bản năng, vừa muốn hỏi một lời, cơ thể đã bắt đầu bị khống chế, hắc ám dần chiếm lấy đại não, chỉ sau giây lát, mọi ý thức đều bị cuốn đi sạch sẽ, trong mắt chỉ còn lại địch nhân, địch nhân ở trước mặt.



Hắn giống như dã thú phát cuồng, bám chặt lấy Quý Yến Nhiên. Phù Hề thừa cơ leo lên ngựa, định chạy trốn tiếp về phương xa, thình lình một tuấn mã màu đen từ trên cao giáng xuống, gót sắt hạ thẳng lên vai hắn, đá nát cả xương cốt bên trong.



Cũng vào lúc này, Quý Yến Nhiên trở tay chém đứt đầu Hào Mãnh, khuôn mặt râu ria xồm xoàm lăn lóc trên đất vài vòng, bôi ra một đường máu đen tanh tưởi, khiến người ta buồn nôn.



Vân Ỷ Phong một thân bạch y, biểu tình vô tội, kiếm còn chưa kịp rút ra.



Sớm biết ngươi có thể đối phó một mình, ta đã không đến.



Giờ thì hay rồi, kiểu gì cũng lại bị giáo huấn.



Vì vậy tranh thủ lấy lòng: "Ta biết sai rồi."



Quý Yến Nhiên nói: "Biết sai để lần sau lại thế tiếp phải không."



Vân Ỷ Phong: "..."



Không thế nữa đâu, thề.



Mấy thân binh lúc này cũng đuổi đến nơi, Quý Yến Nhiên vứt Phù Hề cho bọn hắn, lại quay ra hỏi: "Muốn ra chiến trường đến vậy?"



Vân Ỷ Phong ngẫm lại một chút, cảm giác lời này giống như để bẫy hắn, cho nên nói: "Không muốn, chỉ muốn đắp chăn đi nằm."



Vừa dứt lời liền vỗ mông Thuý Hoa định chuồn, chỉ là chưa gì đã bị Quý Yến Nhiên giữ chặt lấy cổ tay, kéo đến trước mặt hắn.



"Đi, ta dẫn ngươi đi xem."



Vân môn còn đang suy nghĩ xem có nên vờ vịt từ chối vài câu hay không, Phi Sương Giao đã tung bay bốn vó, phóng ra chiến trường như một tia sét.



Thuý Hoa: "..."



Gió tạt mặt đau buốt, thanh âm giết chóc không ngơi ngớt.



Đây thật sự không phải nơi thích hợp để nói chuyện yêu đương.



Vân Ỷ Phong được hắn bao trọn lấy trong ngực, mở mắt thấy màu máu đỏ tươi, mở lần nữa lại thấy một cái đầu bay đến.



Chiến tranh đã đi đến hồi kết, nhưng sát khí không hề giảm đi chút nào, thậm chí vào thời điểm tờ mờ sáng lúc này, còn tăng thêm vài phần ngột ngạt âm trầm. Thi thể chất chồng như núi, liên tục có những bàn tay giãy dụa vươn ra, giống như vẫn còn muốn đứng dậy, khớp ngón tay in hằn xương trắng không ngừng cào loạn, tạo thành những lỗ hố trên mặt đất.



Vân Ỷ Phong thấy tim đập dồn dập.



Dù đã quen với cảnh chết chóc, dù từ khi ra đời đã phải nếm khổ mà no, hắn vẫn không khỏi cảm thấy lạnh buốt toàn thân. So với chiến tranh, so với một lần tàn sát cả vạn như thế này, hỉ nộ cá nhân thực quá đỗi nhỏ bé, chỉ tựa một hạt cát trong biển cả, một hạt bụi giữa đất trời, cơ bản là không đáng kể đến. Mà chỉ khi chiến hoả dừng lại, quốc gia an ổn, nông dân mới có thể dắt trâu về dưới ánh hoàng hôn, thương nhân mới có thể luôn miệng thu chi, văn nhân mới có thể vẩy bút phóng mực trong cơn say, cô nương gia mới có thể an tâm thêu khăn tay uyên ương, tim đập chân run ném cho người trong mộng vào hội đèn đêm nguyên tiêu.




Được các chiến sĩ bảo hộ, là quốc gia, cũng là sinh hoạt ba bữa thường nhật, cùng hỉ nộ ái ố của toàn dân bách tính.



Nghĩ đến đây, Vân Ỷ Phong không khỏi nổi lòng tôn sùng Quý Yến Nhiên. Lúc trước chỉ biết đối phương là đại tướng quân, mang trọng trách bảo hộ non sông vạn dân, nhưng chưa từng cẩn thận nghĩ xem một chữ "bảo hộ" này nặng đến nhường nào, cho nên hiện tại, khi toàn cảnh tàn khốc chân thực nhất được phơi bày ra trước mắt, e là cùng lúc cả mười bảy mười tám tên thư sinh cũng không viết theo được nội tâm đang dâng trào xúc động của hắn,



Thời khắc tên người mặt quỷ cuối cùng ngã xuống, áo giáp của từng tướng sĩ quân đội liên minh đều đã bị máu nhuộm đỏ. Bọn hắn chống đao kiếm, đỡ lấy toàn thân sức cùng lực kiệt, ngồi bệt xuống đất, ngồi giữa chảo địa ngục này, không một ai nói chuyện.



Vang vọng khắp chân trời, chỉ còn lại tiếng kèn lệnh.



Chiến hoả đã thiêu rụi Sa Thảo Hoang Khâu.



Quý Yến Nhiên hỏi người trong ngực: "Sao không nói gì?"



Vân Ỷ Phong cũng dính máu đầy gấu áo, trống ngực còn chưa trở lại bình thường: "Đang nghĩ xem nên ca ngợi thế nào mới phải."



Quý Yến Nhiên cúi đầu, thoáng hôn nhẹ lên khoé môi hắn.



Vân Ỷ Phong: "..."



Hai người lúc này đang đứng trên cao, cái hôn vừa rồi, đã bị cả thiên quân vạn mã trông thấy.



Ánh dương rực rỡ, phương trời bao la.



Tướng quân giáp đen trường kiếm, công tử áo trắng tóc đen như mực.



Sau vài khắc yên tĩnh ngắn ngủi, là một mảnh cười vang rúng động, tử khí âm u nơi chiến trường rốt cục cũng tản đi phần nào.



Vân môn chủ vừa rồi hùng dũng cầm kiếm ra ngoài, khí thế thượng thừa, thế mà không những không chém được nửa tên địch nào, còn mơ mơ hồ hồ bị hôn một cái trước mặt quần chúng, khí thế suy giảm, đành phải canh lúc không ai để ý, tranh thủ cưỡi một tiểu mã chạy về.



Lý Quân vẫn đang chờ ở căn cứ, vừa trông thấy hắn liền nhào đến, mừng mừng tủi tủi nước mắt nước mũi giàn giụa, lắp bắp một hồi vẫn không nói được câu nào hoàn chỉnh, thị vệ đi cùng rốt cục không chịu nổi nữa, chủ động giải thích hộ, rằng khi nãy nhóm người mặt quỷ tấn công căn cứ, Bình Lạc Vương cũng dũng mãnh vung đao, hỗ trợ giết được hai tên.



Vân Ỷ Phong qua loa lấy lệ: "Chúc mừng chúc mừng."



Lý Quân kiên định nói: "Ta cũng thành thiết huyết nam nhi của Đại Lương rồi!"



(*thiết huyết: quả cảm kiên cường)



Vân Ỷ Phong nói: "Đúng đúng đúng."



Lý Quân lại hỏi: "Cữu cữu của ta đâu?"



Vân Ỷ Phong đáp: "Không tìm thấy."



Lý Quân ngơ ngác há hốc mồm: "Ơ?"



Trước đó bọn họ có nghi ngờ, Hồng Nha giáo đưa cả nhà Túc Minh Hầu đi theo nhất định là để hợp tác làm đại sự, ai ngờ hiện tại lại chẳng bắt được ma nào. Kì thực Vân Ỷ Phong cũng đang rất băn khoăn về chuyện này, làm gì có chuyện Dương Bác Khánh cũng bị tẩy não ép uống thuốc đi làm người mặt quỷ? Thực sự là... quá khó hiểu.



Lý Quân còn đang thở ngắn thở dài, Vân Ỷ Phong đã đi vào lều vải, uống liền tù tì ba chén trà lạnh mới thấy toàn thân nóng ran toả bớt nhiệt. Không quan trọng là nóng vì sức khoẻ suy yếu, hay vì cái hôn thẳng thắn vừa rồi của Tiêu vương điện hạ, tóm lại là hôm nay hắn quyết định sẽ không ra ngoài nữa, một mực dán mông ngồi trong này, vững như bàn thạch.



Lý Quân thở dài một hồi, lại nghĩ mình ở trong quân doanh cũng an toàn, vì vậy tạm gác chuyện cữu cữu qua một bên, quan tâm đến một đại sự khác: "Thắng trận rồi, có phải ngươi cũng nên..." Hắn xoa xoa hai tay, tỏ vẻ bí hiểm.




Vân Ỷ Phong bĩu miệng: "Sao mà xoa, ta nợ ngươi bạc à?"



"Nợ nần cái gì." Lý Quân kéo ghế chen đến gần hắn, "Cũng nên "ăn mừng" một chút chứ hả." Nếu viết thành thoại bản, đây có tiềm năng là một đoạn giai thoại thần tiên phong lưu phóng đãng nha.



Vân Ỷ Phong: "..."



Lý Quân hỏi tiếp: "Bao giờ Thất đệ mới về?"



"Chắc sớm thôi." Vân Ỷ Phong nói, "Trận đánh đã xong, nhưng hiện trường vẫn cần thu dọn, những tù binh phát điên kia thì sao, không chết chứ?"



"Mai tiên sinh đút thuốc cho bọn hắn, hiện tại đều đã hôn mê." Lý Quân nói, "Bắt được kẻ cầm đầu chứ?"



"Ừm." Vân Ỷ Phong nói, "Có lẽ đang thẩm tra rồi, không biết có chịu nôn ra giải dược không."



Dù không lưu tâm về ba mươi tên tù binh kia, thì chí ít cũng phải cứu được Ô Ân, hắn một mình xông pha mạo hiểm, biết rõ trận đá có chôn thuốc nổ mà vẫn nguyện hi sinh tính mạng bản thân để phá trận, quả là một dũng sĩ nhất đẳng, đáng được sống tiếp thật tốt.



Ngoài lều vẫn ồn ồn ào ào, binh sĩ và chiến mã bị thương đều cần được cứu chữa, bận bịu tấp nập đến tận khi trời tối.



Sau khi bị Mai Trúc Tùng ép uống một chén thuốc, Phù Hề có tỉnh lại nhưng tuyệt nhiên không chịu đưa ra giải dược, nghe đến tên Dương Bác Khánh cũng không phản ứng gì, chỉ giương tròng mắt đen ngòm nhìn thẳng vào đám người. Gia Nhĩ Đằng thẩm một hồi cũng phiền não, bèn đứng dậy ra ngoài: "Giết đi thôi, tránh lại dẫn đến nhiễu loạn gì."



Lâm Ảnh nói với Quý Yến Nhiên: "Chi bằng cứ giao cho thuộc hạ, Vương gia yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ được biện pháp cạy miệng hắn."



Quý Yến Nhiên gật đầu: "Vất vả ngươi rồi."



Xử lí xong mọi chuyện, đã là giữa hôm sau. Quý Yến Nhiên đau đầu mệt mỏi quay về lều, rửa mặt qua loa xong, cũng không thấy muốn ăn, mà nằm vật ra ngủ. Vân Ỷ Phong đắp kín chăn cho hắn, vừa ra ngoài đã gặp Lý Quân đứng đó, tay chắp sau lưng, gật gù thở dài tỏ vẻ tiếc nuối, ôi chao, Thất đệ của ta rốt cục có biết hắn đã bỏ lỡ điều gì rồi không thế?



Vân môn chủ vung lên một quyền.



Bình Lạc Vương rụt cổ chạy té khói.



Lâm Ảnh cầm một chồng giấy ghi chép lời khai đến, nói Phù Hề không chịu được cực hình nên rốt cục cũng phải mở miệng. Mai tiền bối đang nghiên cứu giải dược dựa theo những gì hắn thú nhận, còn chuyện gia đình Túc Minh Hầu, xem ra hắn thật sự không biết—thậm chí nhìn rất mù mờ, giống như còn chưa từng nghe qua.



Lý Quân hỏi lại: "Chưa từng nghe qua là sao, chẳng lẽ cữu cữu ta thật sự không phải đi cùng Hồng Nha giáo, mà là một nhóm người khác hoàn toàn?"



Lâm Ảnh nói: "Trước mắt thì đúng là như vậy."



Vân Ỷ Phong phỏng đoán: "Cho nên đối phương cố tình bày trò chặt đứt ngón tay của gia nhân trong phủ, lập tế đàn giả thần giả quỷ, chỉ để đánh lạc hướng chúng ta nghi ngờ Hồng Nha giáo, che giấu động tĩnh thật sự của Dương gia?"



Nhưng "đối phương" này, là ai mới được? Vân Ỷ Phong cau mày, nghĩ tới kẻ sau màn hết lần này đến lần khác muốn gây ra mâu thuẫn giữa Lý Cảnh và Quý Yến Nhiên.



Đúng là âm hồn bất tán.



...



Quý Yến Nhiên ngủ liền một mạch sáu canh giờ, ngủ đến choáng váng đầu óc, gặp mộng liên miên, lúc tỉnh lại không khỏi đờ đẫn, mất một lúc mới nghĩ được mình đang ở đâu.



Chậu than trên đất vẫn đang đốt, xua tan cái rét nửa đêm. Ổ chăn ấm áp dễ chịu, người thương ở ngay trong ngực, hô hấp nhè nhẹ, cũng đang an ổn say giấc, gối đầu thoang thoảng hương thơm, giống như đang ở giữa rừng hoa anh đào trong ngày xuân.



Cho nên hắn cũng không nỡ trở dậy, chỉ siết chặt vòng ôm thêm một chút, cúi đầu dụi dụi lên mái tóc lành lạnh của người kia, trong đầu nghĩ đến hậu chiến sự. Vu tộc Dạ Lang đã bị tiêu diệt, nếu như Gia Nhĩ Đằng không bịa đặt, mình coi như đã gần Huyết Linh chi thêm một bước, chỉ là nghĩ đến điều kiện thứ ba mơ hồ vô định kia... hắn không khỏi nhíu mày, bàn tay vô thức vuốt dọc tấm lưng đơn bạc của người trong lòng, như hi vọng đổi lại được một phần an tâm.



Cứ thế, Vân Ỷ Phong đang say giấc cũng bị đánh thức.



"Ta làm ngươi tỉnh à?" Quý Yến Nhiên lúc này mới nhận ra phải dừng tay.



Vân Ỷ Phong chống người ngồi dậy, khàn giọng nói: "Ta muốn uống nước."



Quý Yến Nhiên rời giường, rót cho hắn ít trà nóng, mình cũng "lạch cạch" uống ba bốn chén.



Trà vào cổ họng, đánh tan cơn khát, cũng đánh tan cảm giác ngái ngủ.



Quý Yến Nhiên tựa ở đầu giường, áo trong lỏng lẻo phô ra lồng ngực rắn chắc mới xuất hiện thêm vài vết thương. Hắn tiếp tục chìm vào suy nghĩ, tay không ngừng vỗ về người nằm cạnh, đôi mắt phản chiếu lại ánh lửa, so với ngày thường có phần lười nhác ôn hoà hơn, còn có vẻ gì đó... phải nói làm sao ta, nếu Vân môn chủ biết thêu khăn tay, e là cũng lôi kim ra thêu liền bảy tám chục cái để ném tặng hắn ngay lúc này rồi.



Mờ mắt vì sắc, đây là chuyện rất thường tình.



Chỉ có điều "sắc" này cao lớn uy vũ quá, hiếm lúc nào thấy được dáng vẻ tiều tuỵ khinh bạc.



Quý Yến Nhiên: "..."



Vân Ỷ Phong cầm lấy đai lưng của hắn: "Không thể cởi ra à?"



Tiêu vương điện hạ trầm mặc một chút: "Có thể."



Bên ngoài vẫn có tiếng các tướng sĩ đi tuần trò chuyện, màn cửa dày cố định rủ xuống đất, nhưng nếu gặp gió lớn một chút, vẫn sẽ để lọt vào ít khí lạnh khiến người ta sởn da gà. Quý Yến Nhiên không nói không rằng xốc chăn bao quanh hai người kín kẽ, ngay lúc Vân môn chủ đang thầm thở dài, nghĩ bụng thế nào cũng bị ép đi ngủ đi, trên môi lại truyền đến một xúc cảm ươn ướt mềm mại.



Quý Yến Nhiên đè tay hắn ở hai bên gối, hôn đến thâm tình nóng bỏng, hơi thở dồn dập hoà quyện vào nhau, đêm lạnh cũng được tăng thêm vài phần nhiệt. Vải tơ mền gấm lộn xộn thành một nùi, kéo quá đầu lại không che được chân, trong không gian nhỏ hẹp tối tăm, Vân Ỷ Phong cảm thấy mình như sắp tan chảy vì nụ hôn cùng những lời tâm tình cuồng nhiệt của hắn, khuôn mặt nóng bừng, thân thể cũng tựa đang bốc cháy, đôi chân trần lọt ra ngoài chăn lạnh ngắt vì gió thổi càng giống như được tạc từ ngọc.



Điều kiện trong quân gian khổ, đệm giường đêm động phòng hoa chúc của Tiêu vương điện hạ thậm chí còn chẳng so được với một nhà thổ hào.



Vân Ỷ Phong cúi mặt xuống gối, tóc đen như gấm rủ trên đầu vai, vết bỏng dữ tợn đã mờ đi gần hết, cũng chẳng biết có phải do tác động tâm lí hay không, mà da non nơi này có phần mẫn cảm hơn bình thường, giống như lúc này, chỉ vừa bị hơi thở quét qua một chút, đã khiến hắn rụt người tránh đi. Quý Yến Nhiên túm lại eo nhỏ của đối phương, cúi người ôm lấy hắn chặt hơn.



"Đừng sợ."



Hai tiếng trầm thấp khàn khàn, đủ khiến trái tim Vân Ỷ Phong run rẩy, hắn quay đầu muốn nhìn người kia một chút, lại bị hắn ôn nhu bịt mắt lại.



Cứ như vậy, cả thế giới chỉ còn lại hương hoa.



Gần sáng, bình sứ trống không rớt xuống mặt đất, "xoảng" một tiếng, nắp đậy cũng vỡ tan tành.



...



-



vtrans by xiandzg



T/N: Giải thích tên chương: bắt nguồn từ một câu thơ trong Việt nhân ca—"Tâm duyệt quân hề quân bất tri" (Lòng ta có người, người đâu hay)



Ngoại trừ khúc động phòng hoa chúc qua bluetooth thì Tiêu vương điện hạ chương này mới ngầu làm sao, kiểu từ đầu truyện đã nói ảnh thứ dữ khó nhằn các kiểu nhưng lại chẳng có mấy cơ hội được đặc tả như ở đây, đọc mấy đoạn trên chiến trường với suy nghĩ của Vân nhi mà kích hết cả động ///ㅅ///