Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 105: Một Đường Xuôi Nam




Theo thông lệ, bình định Tây Bắc xong, lại còn bắt sống được cả thủ lĩnh bộ tộc Cát Đằng, Quý Yến Nhiên sẽ phải lập tức sửa soạn rồi suất quân về Vương thành. Trước hết là để báo cáo lại tình hình cũng như thương lượng về kế hoạch trấn an cho tương lai, thứ hai là để cho các tướng sinh đã vào sinh ra tử vì trận thắng lần này có cơ hội được hưởng thụ không khí reo hò tán dương của bách tính ven đường, được Thiên tử đích thân khen ngợi, coi như một phần thưởng bồi dưỡng sĩ khí.



Ngoài ra vẫn còn vấn đề an trí tù binh, vị trí đứng đầu thảo nguyên Thanh Dương mà Gia Nhĩ Đằng để lại, kết quả tra khảo Chu Cửu Tiêu và Dương Bác Khánh, phụ nhân tuyết y đã bỏ trốn—lặt nhặt rất nhiều các việc từ lớn đến nhỏ, vẫn đang chờ Tướng quân xử lí. Thế nhưng Vân Ỷ Phong lại bảo, chúng ta đi Giang Nam đi.



Quý Yến Nhiên dĩ nhiên nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nắm lấy những ngón tay thon gầy, kéo cả người đối phương vào ngực mình.



Hắn vốn muốn nói, hãy cho ta thêm ít thời gian, biết đâu giống như Gia Nhĩ Đằng đã nói, phụ nhân tuyết y kia thật sự biết Huyết Linh chi ở đâu, ta nhất định sẽ bắt được nàng về. Hai người Chu Dương kia cùng một đám với nàng, không chừng sẽ biết được điều gì thì sao, cả Gia Nhĩ Đằng nữa, chưa chắc cực hình bức cung đã không cạy được miệng hắn. Hi vọng còn đó, chúng ta đừng từ bỏ, đừng từ bỏ vội có được không.



Vân Ỷ Phong nói: "Ta không muốn tìm nữa."



Cũng chẳng phải từ bỏ hay không từ bỏ, tuyệt vọng hay không tuyệt vọng. Nhưng giữa hi vọng mờ mịt mông lung, và viễn cảnh hai người cùng nhau xuôi Nam đầy thiết thực, hắn vẫn nghiêng về lựa chọn sau hơn cả. Dù gì nếu thật sự chỉ còn sống được thêm nửa năm hay một năm, hắn đương nhiên phải tranh thủ làm những việc mình muốn làm, đến những nơi mình muốn đến, thực hiện hết các thể loại tâm nguyện của bản thân mới được. Tây Bắc rất tốt, ở Nhạn thành ngày xuân xanh trong, ngày hè mát mẻ, còn có trái cây ngọt như ướp mật, nhưng hắn không muốn chôn chân ở lại phủ Tướng quân tĩnh mịch này, ngày ngày nhìn đối phương u sầu vất vả vì Huyết Linh chi như vậy.



"Ta tính toán đường đi chu đáo cả rồi." Vân Ỷ Phong ngẩng đầu lên, "Đáp ứng ta nhé, được không? Chu U Vương còn đốt lửa lừa chư hầu kia mà, Vương gia cũng nên khác biệt một chút chứ, gác lại hết quân vụ cùng chính sự, theo ta tiêu dao khoái hoạt đi."



(*Chu U Vương: một vị hôn quân, vì nụ cười của mĩ nhân mà làm ra những chuyện khác người—ví như đốt phong đài lừa các chư hầu xung quanh tưởng có giặc, mang quân vào cứu, để rồi đến nơi mới biết đây thực chất chỉ là một màn kịch để sủng thiếp Bao Tự cười lên—sau nhiều lần như vậy, chư hầu cũng mất đi lòng tin với hắn)



Quý Yến Nhiên dùng ngón cái miết nhẹ gò má đối phương, đáy mắt đỏ bừng hằn đầy tơ máu, cũng muốn nói lời đồng ý, nhưng cuống họng lại chẳng cất lên nổi tiếng nào, lòng đau đến hỗn loạn—lần đầu tiên trong đời, hắn bối rối tới mức không biết làm sao cho phải.



"Quyết định vậy đi." Vân Ỷ Phong dựa vào ngực hắn, "Cho ngươi mười ngày, mười ngày sau, chúng ta khởi hành xuôi Nam."



...



"Xuôi Nam?" Lý Quân là người đầu tiên biết tin này, nghĩ bụng, hay là có tung tích về Huyết Linh chi ở phía Nam?



Cho nên sốt ruột nói: "Đi, vậy chúng ta mau xuất phát thôi!"



"Khoan đã!" Vân Ỷ Phong tay bưng một đĩa mứt quả, ngồi dậy từ giường, ôn tồn giải thích, "Là ta cùng Vương gia, hai người bọn ta xuôi Nam."



"Tại sao?" Lý Quân không hiểu, mấy việc tìm vật như vậy, càng đông mới càng tốt chứ? Tuy mình chỉ là một bao cỏ, nhưng vẫn có sức lực, nhỡ cần người đào bới xới đất trong rừng hoang thì sao?



Vân Ỷ Phong rất cảm kích bầu nhiệt huyết của hắn, nhưng cảm kích đến đâu thì cũng không muốn mang kiện hành lí vướng víu này theo hành trình phong hoa tuyết nguyệt, vì vậy hạ giọng: "Việc Bình Lạc Vương chưa lâm trận đã bỏ chạy, làm cho đội quân tiên phong như rắn mất đầu, suýt nữa thì xảy ra chuyện lớn, vẫn khiến Vương gia còn đang rất giận."



Lý Quân mặt nhăn như mướp đắng, việc này... cho dù ta không trốn, thì cũng đâu có suất quân tác chiến được, ra đó khác gì diễn hề! Mà ta chạy về là để báo tin cho ngươi, dầu gì cũng có công, đâu phải không có mục đích—ai mà biết được Thất đệ lại chỉ giả vờ kia chứ?



Nhắc tới chuyện này, Lý Quân lại muốn hỏi cho ra nhẽ, tịch thu đĩa mứt quả của hắn, nghiêm mặt hỏi: "Việc trong quân giăng bẫy, sao ngươi không nói với ta một tiếng? Chẳng lẽ còn sợ ta thông đồng với địch lén lút báo tin cho Dương gia?"



"Đâu ra." Vân Ỷ Phong đáp, "Không chỉ ngươi, mà ngay cả ta, mãi đến lúc ra chiến trường, tận mắt trông thấy thì mới biết đấy chứ."



Lý Quân nghe vậy gãi đầu, cũng phải, nếu không thì hôm ấy hắn đã không liều mạng chạy ra khỏi Nhạn thành như vậy. Nhưng mà thế thì lại có vấn đề, tại sao Thất đệ lại phải giấu cả ngươi?



Vân Ỷ Phong cười cười: "Chắc vì không muốn ta bận tâm, mỗi ngày chỉ cần vui chơi giải trí trong phủ thôi là đủ rồi."



Lý Quân nghĩ nghĩ một hồi, ghé tai hắn nói: "Còn nữa, có lẽ là do Thất đệ cảm thấy áy náy với ngươi." Dù sao chỉ cần một lệnh của hắn, là có thể đổi lấy được Huyết Linh chi rồi. Gia Nhĩ Đằng quá mức tham lam khi đỏi hỏi mười toà thành ở Tây Bắc, nhưng Quý Yến Nhiên lựa chọn tương kế tựu kế, từng bước vây hãm bộ tộc Cát Đằng, cũng đồng nghĩa với việc chủ động từ bỏ Huyết Linh chi, làm sao còn có thể nhẫn tâm nói với người thương, ta lựa chọn quốc gia và bách tính, không phải ngươi?



Chẳng trách, ngày nào cũng ở lại quân doanh không về!



Vân Ỷ Phong đoạt lại đĩa quả: "Bình Lạc Vương cơ trí như vậy, nghĩ ở trong lòng là được rồi, còn nói ra làm gì, ta cũng đâu có vì thế mà khen ngươi."



Lý Quân cười xoà làm lành, được được, ta không nói nữa, vậy ngươi thử nghĩ lại chuyện đi Giang Nam—





Vân Ỷ Phong thẳng thừng từ chối, đừng có mơ.



Lý Quân ỉu xìu nói: "Hầy."



Ngay cả Linh Tinh Nhi cũng bị đuổi về thành Xuân Lâm.



Vân Ỷ Phong nói: "Đi lâu như thế, chắc Thanh Nguyệt nhớ ngươi lắm rồi."



"Vậy còn Môn chủ thì sao?"



"Ta và Vương gia cũng sẽ về Phong Vũ môn, nhưng hành trình sẽ chậm hơn." Vân Ỷ Phong mơ mộng, "Xuôi Nam mùa này, cảnh đẹp kiều diễm khắp nơi, thong thả mà đi không lo mệt mỏi, tất nhiên, ngươi thì không như vậy được, ngươi còn vội về gặp tình lang."



"Gì chứ!" Linh Tinh Nhi bị hắn nói cho mặt đỏ tưng bừng, tay bóp trên vai đối phương xấu xa siết mạnh một cái, khiến cho vị Môn chủ lắm miệng không khỏi nhăn nhó vì đau, suýt nữa rơi lệ.



Đa Cát cũng tới nói lời từ biệt với Quý Yến Nhiên. Nguyệt Nha được đại phu chăm sóc rất tốt, có Linh Tinh Nhi chơi cùng mỗi ngày, còn được Lý Quân đích thân chọn son phấn hương cao cho, gương mặt rốt cục cũng hồng hào hơn đôi chút. So với yêu cơ mắt xanh nghiêng nước nghiêng thành lúc trước, dù dùng mạo có phần bình thường, ánh mắt lại ôn nhu sống động hơn nhiều, thỉnh thoảng cười rộ lên cũng rất ngọt ngào. Quan trọng nhất, nàng có được một người yêu mình hết mực luôn ở bên săn sóc chăm lo.




Quý Yến Nhiên nói: "Ta còn một chuyện muốn thương lượng với thủ lĩnh."



Đa Cát gật đầu: "Tiêu vương điện hạ cứ nói."



"Bộ tộc Trục Nguyệt lựa chọn lối sống ẩn cư, nhưng lại có những cái nhìn rất độc đáo, mới mẻ về thế gian vạn vật." Quý Yến Nhiên nói, "Một ngày nào đó trong tương lai, ta muốn mời chư vị đến Đại Lương, gặp hoàng huynh, cùng các tài tử khác, nâng chén trò chuyện, tâm tình kim cổ, có được không?"



Đa Cát cười nói: "Coi trọng văn nhân và tư tưởng như vậy, Tiêu vương điện hạ quả rất khác các võ tướng thông thường. Được, Vương gia đã giúp ta tìm lại Nguyệt Nha, tộc Trục Nguyệt tất nhiên muốn báo đáp ân tình này, vậy, hẹn ngày tái ngộ tại Vương thành."



Về phần Gia Nhĩ Đằng, Chu Cửu Tiêu và Dương Bác Khánh, sau khi bị cực hình gần như lột đi một lớp da, cả ba vẫn không khai ra Huyết Linh chi ở đâu.



Lâm Ảnh nói: "Gia Nhĩ Đằng vốn dĩ cứng đầu, lại hận Vương gia đến thấu xương, giống như thà chết cũng sẽ không nói. Còn hai người Chu Dương kia, có lẽ là không biết gì thật, hiện đều đã thoi thóp rồi, còn tiếp tục thẩm thì chắc chết, không giao lại cho Hoàng thượng được."



"Thôi, áp tải về Vương thành, giao cho hoàng huynh đi."



Lâm Ảnh lại nói: "Nhưng Chu Cửu Tiêu và Dương Bác Khánh vẫn luôn miệng la hét, có rất nhiều ẩn tình trong câu chuyện năm xưa muốn kể cho Vương gia, dường như là bí mật gì động trời lắm."



"Bịt miệng bọn hắn lại, không cần nói gì hết." Quý Yến Nhiên nói, "Còn nữa, lúc về đưa theo cả lão Nhị đi!"



Lâm Ảnh cúi đầu: "Vâng!"



Bình Lạc Vương cứ thế bị đuổi đi, thống thống thiết thiết, vô cùng không cam.



Ta thật sự muốn đi Giang Nam mà.



Thảo nguyên Thanh Dương được giao lại cho hai huynh đệ Ô Ân và Cách Căn, với sự giúp đỡ từ bột tộc Vân Châu, có lẽ chỉ đến cần nửa năm để khôi phục lại yên ổn khi xưa của nơi này.



"Bản vương tin tưởng các ngươi." Quý Yến Nhiên nói, "Tương lai nhất định sẽ là bằng hữu thân thiết của Đại Lương."



Ô Ân hơi cúi người: "Nhất định sẽ không phụ sự tin cậy của Vương gia!"



Một thời đại hoàn toàn mới đã đến với Tây Bắc.




Chiến hoả đằng đẵng, rốt cục đã bị thay thế bởi ngọn lửa trại hừng hực, trên đó có bò dê màu mỡ, trong bát sứ là rượu ngon thơm ngát, men say như tràn ngập cả trời đêm.



Mai Trúc Tùng xuyên qua đoàn người: "Ô, Vân môn chủ không đến à?"



"Vân nhi không thích Thiêu Đao Tử, đã về phủ Tướng quân rồi." Quý Yến Nhiên đưa cho hắn một chén rượu, "Tiền bối tính thế nào, sẽ trở về thảo nguyên Thiên Luân cùng thủ lĩnh Ngân Châu sao?"



"Ta không về, ta ấy à, muốn xuôi Nam." Mai Trúc Tùng ngồi xuống cồn cát, duỗi người nói, "Biết Đại Lương có nhiều đại phu giỏi, thảo dược tốt, ta cũng muốn đi thực nghiệm một chút. Nhưng Vương gia yên tâm, ta không đồng hành cùng hai người, mà sẽ đi cách ra. Tất nhiên là cách không quá xa, đủ để khi nào cần sẽ lập tức có mặt kịp thời."



Quý Yến Nhiên cười cười, cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối."



Đằng xa vọng lại tiếng hát ca.



Uống một bát rượu cay nồng, lắng nghe điệu hồ cầm du dương, mọi người ồn ào tán gẫu, lớn tiếng nói không say không về.



Đây chính là màn đêm Tây Bắc.



Gió thổi cỏ rạp, bao la hùng vĩ.



...



Ba ngày sau, Lâm Ảnh dẫn đại quân trùng trùng điệp điệp tiến về Vương thành.



Linh Tinh Nhi cùng đệ tử đồng môn trở lại Phong Vũ môn.



Các bộ tộc lần lượt rời đi.



Phủ Tướng quân rốt cục cũng an tĩnh trở lại.



Vân Ỷ Phong bày bao hành lí ra giường, mở cả cửa tủ treo quần áo lẫn các loại ngăn kéo, vừa cảm thấy cái gì cũng muốn mang, vừa cảm thấy cái gì cũng không cần mang. Bận rộn hết một buổi sáng, lật tung từng ngóc ngách như muối dưa, mà hành lí vẫn chưa ra đâu vào đâu.



Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười, chúng ta đi Giang Nam chứ đâu phải đi tị nạn, cần gì mang theo cả gia tài như vậy, con cóc bằng vàng này là sao nữa đây?




"Ta thích." Vân Ỷ Phong nắm chặt trong tay.



Cái lí do này... Quý Yến Nhiên chịu thua: "Được, thích thì mang đi."



Đặc sản thịt khô, bánh sữa, mứt quả, mỗi thứ đều muốn ba bốn bọc, đàn Lôi Minh cũng không thể quên đem.



Tiêu vương điện hạ không cự tuyệt một lời, từ đầu đến cuối chỉ biết đáp ứng, còn hạ lệnh chuẩn bị xe ngựa chuyên chở loạt hành lí phong phú này.



"Vương gia." Buổi chiều, quản gia ở bên ngoài bẩm báo, "Có một phong thư gửi đến từ thành Đan Phong."



Quý Yến Nhiên vừa bị nhét vào miệng nửa miếng ô mai mơ chua đến tê dại, nuốt không được nhả không xong, xem xong nội dung bức thư thì lại càng đau răng.



"Có chuyện gì vậy?" Vân Ỷ Phong hỏi.



"Tháng năm tới, Giang gia sẽ chọn ra chưởng môn mới, Lăng Phi lo các môn phái khác thừa cơ quấy rối, ảnh hưởng đến toàn thành Đan Phong, nên muốn mượn ta hai vạn trú quân đến hỗ trợ bảo vệ dân chúng trong thành." Quý Yến Nhiên nói, "Cũng không phải chuyện gì lớn."




"Nếu quả thật Giang gia gặp rắc rối, không chỉ thành Đan Phong mà thậm chí là cả giang hồ sẽ bị ảnh hưởng." Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, "Dù sao chúng ta cũng đi qua nơi đó, hay là tiện thể ghé vào một chút, không có chuyện thì tốt, nhưng nếu có thì biết đâu lại giúp đỡ được gì."



"Được." Quý Yến Nhiên gật đầu, "Nghe ngươi."



...



Bách tính Nhạn thành vô cùng lưu luyến Vương gia và Vân môn chủ, vì vậy hai người đành phải rời đi trong đêm.



Bỏ lại phía sau đại mạc cùng cổng thành ngày một xa dần, Vân Ỷ Phong cưỡi trên lưng ngựa, nhìn trời sao mênh mông rộng khắp, thốt lên lời cảm khái tự đáy lòng: "Đẹp thật."



Quý Yến Nhiên đáp: "Đúng là rất đẹp."



Vân Ỷ Phong nhấn mạnh: "Ta nói sao đẹp."



Quý Yến Nhiên ghé tai hắn hôn một cái: "Còn ta nói ngươi đẹp."



"..."



Ừm.



Phi Sương Giao lao đi vun vút, hướng về phương xa.



Thuý Hoa theo sát phía sau, bốn vó đạp lên ánh sao, lướt qua trường phong vạn cổ.



Vòm trời lam thẫm, thiên hà vắt ngang.



-Hết quyển IV. Vu tộc Đại Mạc-



-



Lời tác giả:



ngỗng-Vân: Kinh hỉ chưa, bất ngờ chưa, bọn ta chuẩn bị đích thân đến thành Đan Phong đây!



Giang tiểu cửu: Meo meo meo?



-



vtrans by xiandzg



T/N:



• Dành cho ai không nhớ, Giang tiểu cửu ở trên kia là Giang Lăng Thần, cửu đệ và cũng là người đang giam giữ Giang Lăng Phi



• Hi vọng là quyển 5 sẽ không bị mình ngâm lâu như quyển 4 haha. Một lần nữa cảm ơn mọi người đã đồng hành❣️