Chương 4: Huyền băng chi thể
Thời gian một chút trôi đi.
Hàn Dương khoanh chân ngồi, nhanh chóng điều động “Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết” cắn nuốt linh khí thiên địa quanh thân.
Chút thương thế bé nhỏ không đáng kể này sau khi được linh khí chuyển, bắt đầu nhanh chóng khôi phục. Ước chừng qua non nửa canh giờ, đan điền dần dần tràn đầy, thân thể đã khôi phục lại bảy tám phần.
Đúng vào giờ phút này, bên cạnh lại đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ đang kiệt lực áp chế.
Trong thanh âm có thể thấy cực độ đau đớn.
Thậm chí Hàn Dương cảm giác được, không khí quanh sườn của mình hình như cũng lạnh một đoạn.
“Chuyện gì xảy ra?”
Hàn Dương hơi nghi hoặc mở hai mắt ra.
Nhưng mà ngay sau đó, thần sắc hắn biến đổi.
Chỉ thấy ở bên người mình không xa, Trần Xảo Thiến vốn dĩ ngồi ở chỗ đó, cuộn tròn thành một cục, toàn bộ thân thể đều ở run bần bật.
“Xảo Thiến, nàng... Lại phát bệnh?”
Hàn Dương lắp bắp kinh hãi vội vàng tiến lên dò hỏi.
Hít...
Bàn tay hắn mới vừa một chạm vào thân thể Trần Xảo Thiến đã không nhịn được rụt về.
“Không xong.”
Hàn Dương nhíu chặt mày.
Lúc này hắn mới phát giác, bệnh thương hàn của Trần Xảo Thiến phát tác, cả người đều sắp đông lạnh thành một người băng, cả lông mi cũng đang ngưng kết băng tinh.
Thân thể càng băng hàn.
“Sao lại quên mất chuyện này chứ, đáng c·hết.”
Trên mặt Hàn Dương xuất hiện vẻ tự trách.
Chỉ là lúc này không phải là lúc rối rắm, hắn vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, cố nén hàn ý, bàn tay dán ở trên trán Trần Xảo Thiến, bắt đầu cẩn thận tra xét.
Đúng là có bệnh thương hàn...
Nhưng, Hàn Dương trải qua chín kiếp, cũng không có gặp được bệnh thương hàn quá nghiêm trọng như vậy.
Nếu thật là bệnh thương hàn, Trần Xảo Thiến tuyệt đối đã sớm thành một n·gười c·hết.
Có gì đó quái lạ?
Gần như trong nháy mắt, hắn đã nhận ra có điều không đúng.
Thần sắc cũng không khỏi biến thành quái dị.
“Thế nhưng là... Huyền băng chi thể? Hơn nữa, còn là thân thể huyền băng bẩm sinh cực kỳ hiếm thấy, chỉ là không được kích phát.”
Thế giới Võ đạo, trừ bỏ bình thường võ giả ra còn có đủ loại thiên tài.
Những nhân vật thiên tài trong truyền thuyết đó, có một số người có được thể chất hiếm lạ cổ quái thần kỳ, có thể nói là con cưng của trời.
Ví như kiếp trước của Hàn Dương có thánh thể Thiên Đạo.
Lại ví dụ như hắn đã từng thấy Nguyên Võ bá thể, Thuần Dương linh thể, kiếm thể trời sinh v...v...
Người có được loại thể chất này, không có chỗ nào mà không phải là con cưng của trời. Chỉ cần tu luyện đúng phương pháp, cơ bản không tồn tại cái gọi là bình cảnh.
Có thể nói mỗi một võ giả có được thể chất đặc thù, đều có... Đại đế chi tư.
Nhưng trong đám con cưng của trời này có một số người vì nguyên nhân nào đó mà cần kích phát thể chất đặc biệt.
Nếu không có cách nào kích hoạt, nhẹ thì cả đời làm phế nhân tầm thường. Nặng thì bệnh nặng quấn thân, sớm c·hết yểu.
Trần Xảo Thiến rõ ràng là thuộc trường hợp thứ hai...
Bây giờ, thể c·hết huyền băng của nàng đã đến ranh
Căn cứ tra xét mới vừa rồi, nhiều nhất còn một tháng thời gian, nếu không cách nào kích hoạt như cũ, Xảo Thiến chắc chắn hóa thành một người khắc băng vĩnh cửu, từ đó hương tiêu ngọc vẫn.
“Huyền băng chi thể, là một trong bảy linh thể thời thượng cổ. Nếu đổi làmkiếp trước, ta muốn kích hoạt thay nàng, cũng không tính là chuyện khó khăn lắm, chỉ là bây giờ...”
Hàn Dương nhíu mày trầm ngâm, trong óc nhanh chóng suy nghĩ.
“Cách dễ nhất bây giờ, không thể nghi ngờ là dùng linh thảo tam giai... Liệt Dương Hoa tạm thời áp chế. Chỉ cần có thể tìm được Liệt Dương Hoa có thể bảo đảm cho nàng ba năm không lo, chờ tu vi của ta tăng lên sau, lại nghĩ cách thế kích hoạt linh thể của Xảo Thiến.”
Không có biện pháp khác.
Hiện tại tu vi Hàn Dương quá thấp, rất nhiều thủ đoạn đều không thể sử dụng.
Trước mắt hắn có thể nghĩ đến, chỉ có một biện pháp này.
Liệt Dương Hoa là linh thảo tam giai, đối với người chỉ có Tôi Thể cảnh cửu trọng như Hàn Dương mà nói cũng khó gặp.
Nhưng...
Lạc thành ở đại lục Thiên Võ vốn nổi tiếng xa gần là biên giới ở sơn mạch Yêu Thú. Ở sơn mạch Yêu Thú chắc sẽ có cơ hội tìm được.
Chỉ cần có, vậy sẽ... Còn hy vọng.
“Việc cấp bách trước mắt là thay Xảo Thiến trừ lạnh, nếu không hôm nay tiểu nha đầu sẽ không chống đỡ nổi.”
Hàn Dương nâng Trần Xảo Thiến dậy từ mặt đất, đưa nguyên lực tự thân vào giữa kinh mạch của nàng, bắt đầu mạnh mẽ áp chế huyền băng chi khí trong cơ thể nàng bùng nổ.
Rất nhanh, nửa canh giờ trôi qua.
Hàn Dương thở ra một hơi, đình chỉ vận chuyển công pháp.
Ở trong tay hắn, có thêm một quả băng châu óng ánh trong suốt, tản mát ra hàn ý nùng liệt.
Trần Xảo Thiến cuộn tròn trong ngực, đã không còn run bần bật như lúc trước nữa nhưng thân thể vẫn hết sức rét lạnh.
Trên mặt tái nhợt không có chút máu.
“Cuối cùng đã áp chế xuống nhưng lần bộc phát tiếp theo thì khó nói, phải nắm chặt thời gian tiến vào sơn mạch Yêu Thú, tìm kiếm Liệt Dương Hoa.”
“Nhưng ngưng luyện ra viên Huyền Băng Châu này lại là niềm vui ngoài ý muốn có thể giúp ta nhanh chóng tiến vào Đoán Cốt Cảnh.”
Hàn Dương tự nói một tiếng, thu hồi huyền băng châu, theo sau bế Trần Xảo Thiến đang ở trạng thái hôn mê lên, đang muốn rời khỏi nơi đây.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt hắn hơi đổi, thần sắc lạnh lẽo xuống.
Vốn dĩ hai người hoàn toàn có thể kịp thời thoát thân.
Chỉ vì Hàn Dương chữa thương, cộng thêm áp chế huyền hàn chi khí của Trần Xảo Thiến, trì hoãn khoảng một canh giờ nên võ giả Trần gia đã tìm được đến đây.
Trong cảm giác của Hàn Dương thì có chừng hơn mười người đang tới gần như hổ rình mồi.
Điều khiến Hàn Dương cảm thấy may mắn chính là, những người này đều là võ giả Tôi Thể, cũng không có trưởng lão Đoán Cốt Cảnh xuất hiện.
Vậy không cần phải chạy trốn.
“Ha ha, đôi cẩu nam nữ đúng là trốn ở chỗ này?”
“Đại trưởng lão đã nói, tiểu tử thối này b·ị t·hương không nhẹ, sau khi bắt được bọn họ sẽ có thưởng lớn.”
“Hắc hắc... tiện nhân Trần Xảo Thiến kia, lúc trước cách xa chúng ta như thế nhưng lần này rơi vào trong tay chúng ta, muốn hay không...”
“...”
Một tràng tiếng nụ cười kiêu ngạo dâm đãng phát ra, sắc mặt hơn mười người dữ tợn, hai ba người tạo thành một nhóm, nhào về phía bên này.
“Tự tìm c·hết!”
Sát khí trong mắt Hàn Dương đại thịnh.
Hắn vốn đã không định buông tha cho đám người Trần gia này. Huống chi, bọn người kia còn dám không ngừng nói những từ ngữ bẩn thỉu?
Nhẹ nhàng đặt Trần Xảo Thiến ở một bên, Hàn Dương đối diện với bọn họ, khí thế cả người trong nháy mắt đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đám võ giả kia rõ ràng sửng sốt một chút.
Khiến cho bọn họ cảm giác dường như mình đang đối mặt không phải một võ giả Tôi Thể, mà là... Một vị thần linh.
Thần linh chỉ dùng ánh mắt đã có thể g·iết c·hết bọn họ.
“A!”
“Cứu mạng...”
“Chạy mau, ác ma...”
Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, chợt vang lên ở giữa núi rừng.
Rất nhanh, lại khôi phục bình tĩnh.
Sau mười mấy cái hô hấp, cả người Hàn Dương đầy v·ết m·áu, ôm Trần Xảo Thiến rời khỏi nơi đây.
Ở trong vùng núi rừng này, chỉ lưu lại mười mấy bộ t·hi t·hể võ giả của Trần gia...