Chương 21: Nửa đêm phục sát
Hi hí hí..hí...hí!
Chiến mã hí vang.
Thương đội đi chưa được bao xa đã bị một đội nhân mã ngăn lại.
Tranh tử thủ trong đội ngũ đang muốn tiến lên chất vấn, bị tiêu sư ở bên ngăn lại: “Không muốn sống nữa à! Đó là Nam đại tiểu thư!”
Nam thị, là thế gia vọng tộc ở Lạc thành.
Thành chủ đại nhân, ba vị đại tiêu sư đứng đầu thương hội Hoành Sơn đều họ Nam.
Nhưng ở Lạc thành có thể được xưng là Nam đại tiểu thư, cũng chỉ có một người, kia đó là thiên kim của Thành chủ Nam Linh Tuyết.
Nam Linh Tuyết thay một thân bạch giáp, bớt vài phần vũ mị, lại thêm vài phần anh khí.
“Hàn ca ca, huynh phải rời khỏi Lạc thành, sao không nói với muội muội một tiếng?”
Nam Linh Tuyết khống chế chiến mã, cao giọng quát.
Chiếc xe ngựa xa hoa nhất kia xốc mành lên, lộ ra gương mặt bất đắc dĩ của Hàn Dương.
Nam Linh Tuyết cười hì hì nói: “Phụ thân ta nói, lần này huynh giúp người một đại ân, huynh muốn đi Nguyên Môn, người làm thành chủ như ông ấy, không thể không tỏ thái độ...”
Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Nam Linh Tuyết vung tay, một phong thư giống như lưỡi dao sắc bén bắn về phía xe ngựa.
Phanh!
Thư bằng giấy da trâu đã khảm ở trên cửa gỗ xe ngựa.
Mí mắt Hàn Dương giật giật, vị đại tiểu thư nũng nịu này nắm chắc lực lượng thì còn mạnh hơn so với Đoán Cốt tứ trọng.
“Hàn ca ca, phụ thân ta nói, chờ sang năm ta mười tám, cũng đến Nguyên Môn học võ, đến lúc đó, huynh chính là đại sư huynh, cần phải chiếu cố ta!”
Nam Linh Tuyết đỏ mặt lưu lại một câu, giơ roi giục ngựa rời đi.
Rất rõ ràng, những lời cuối cùng này không thể do thành chủ đại nhân khí độ uy nghiêm nói, tất nhiên là do tiểu cô nương này giả truyền thánh chỉ.
Nhìn bóng dáng Nam Linh Tuyết, Hàn Dương cười cười, tùy tay tháo phong thư từ trên cửa xe xuống.
Truyền pháp đường Nguyên Môn tam trưởng lão Thân Khải!
Trên phong thư là mười chữ to như rồng bay phượng múa.
Thực rõ ràng, đây là thành chủ đại nhân tìm cho Hàn Dương một người giúp đỡ ở Nguyên Môn.
Vị thành chủ đại nhân này thật ra là người có ân tất đáp.
Không uổng công trước khi Hàn Dương rời đi đã thay ông ta diệt trừ tướng quân trấn thủ Diệp Bất Phàm.
...
“Phụ thân, nếu người đã đến rồi thì sao không đi gặp Hàn ca ca...”
Nam Linh Tuyết giục ngựa đi đến phía trên một triền núi.
Nam Quân Thành chủ Lạc thành cười cười, nói: “Tiểu nha đầu, con thì biết gì, hắn thay ta trừ bỏ Diệp Bất Phàm, ta tất nhiên phải tránh hiềm nghi. Nếu không, đối với cả ta và hắn đều không tốt!”
Nam Linh Tuyết không hiểu những thứ này, ồ một tiếng xong cũng không nghĩ nhiều nữa, mang theo mấy phần hưng phấn nói: “Hàn ca ca thật là quá lợi hại, vậy mà có thể đ·ánh c·hết Diệp Bất Phàm Đoán Cốt lục trọng. Như vậy mà đến Nguyên Môn, tất nhiên nổi danh thiên hạ, uy chấn Cửu thành!”
Nam Quân hiếm khi không ngụ ý chút tâm tử nho nhỏ của nữ nhi, ngược lại gật gật đầu, nói: “Danh dương thiên hạ có lẽ còn sớm, nhưng uy chấn Cửu thành, có lẽ chỉ là chuyện hai ba năm nữa thôi!”
Mười tám tuổi, Đoán Cốt nhất trọng.
Tu vi này, ở Lạc thành xem như thanh niên tài tuấn nhưng nếu như đặt trong hạt vực Cửu thành ở Nguyên Môn, cũng chỉ miễn cưỡng coi là bình thường.
Nhưng Hàn Dương, lấy tu vi Đoán Cốt nhất trọng, nghịch phạt Đoán Cốt lục trọng, còn sớm nắm giữ Quyền ý.
Phần thiên tư này, đặt ở toàn bộ Nguyên Môn, cũng coi như số một.
Có lẽ không cần hai ba năm, thanh danh của Hàn Dương đã có thể vang dội ở Nguyên Môn, đạt được thành tựu.
Lạc thành nho nhỏ, trước sau xuất hiện hai thiên kiêu tuyệt thế như Trần Dục cùng Hàn Dương cũng là dị số.
“Ai, cũng không biết Thiến Thiến đi chỗ nào... Hiện tại Hàn ca ca cũng đi rồi, Lạc thành trở nên nhàm chán quá...”
Tâm tư thiếu nữ, vui vẻ đến nhanh, buồn bực cũng đến nhanh.
Trong chốc lát, Nam Linh Tuyết đã bắt đầu phiền muộn.
Tuy là tâm tư Nam Quân thâm trầm, cũng bị những lời ngang ngược của nữ nhi chọc cho cười to không thôi.
“Ngoan ngoãn, sang năm con cũng đi Nguyên Môn, để cho những gia hỏa Nguyên Môn kia mở mang tầm mắt một chút, Lạc thành ta, chẳng những có Hàn Dương, còn có Nam Linh Tuyết!”
“Đương nhiên! Con chính là thiên tài đấy!”
Hai người ngồi sát nhau cùng nhìn đoàn xe của Hàn Dương, càng lúc càng xa.
...
Trải qua chuyện thiên kim Thành chủ truyền tin, đoàn xe thương hội rõ ràng an tĩnh rất nhiều.
Những tiểu thương nhân không rõ chân tướng kia cũng không dám lén nghị luận Hàn Dương.
Có thể làm phiền thiên kim Thành chủ tiễn đưa, nhân vật lớn bậc này, thật không phải người mà bọn họ có thể đắc tội.
Hàn Dương cũng mừng rỡ hưởng thụ yên tĩnh đã lâu.
Hoàng hôn nhiễm hồng ánh nắng chiều, sắc trời dần dần muộn.
Thương đội đã rời khỏi Lạc thành gần trăm dặm.
“Hàn công tử, đội ngũ chuẩn bị cắm trại nghỉ ngơi tại nơi đây, ngài xem có thể không?”
Nam Thiếu Phong một trong ba vị đại tiêu sư của thương hội Hoành Sơn như một tên nô bộc, cung kính xin chỉ thị của Hàn Dương.
Một trận chiến ở Lạc thành, Hàn Dương đánh nát lá gan của thương hội Hoành Sơn,.
Chẳng sợ Hàn Dương g·iết thiếu chủ thương hội Hoành Sơn, tiêu sư cùng tranh tử thủ của thương hội, cũng không dám có chút chậm trễ nào.
Thậm chí, chuyện như thương đội nghỉ ngơi ở nơi nào cũng muốn xin chỉ thị của Hàn Dương.
“Ngươi cứ sắp xếp là được!”
Hàn Dương tùy ý xua xua tay.
Nam Thiếu Phong, cung kính hành lễ, lúc này mới chỉ huy người của thương đội bắt đầu dỡ hàng dựng trại tạm thời.
Rất nhanh, có đầu bếp trong thương đội, chuẩn bị tiệc rượu phong phú, dâng lên cho Hàn Dương hưởng dụng.
Ngay cả hội trưởng thương hội tới thương đội, cũng chỉ được đãi ngộ như thế.
“Đồ ăn cũng thế nhưng rượu thật ra không tồi.”
Luân hồi chín kiếp, món ngon mỹ vị gì mà Hàn Dương không hưởng qua, đồ ăn đầu bếp thương đội chuẩn bị cũng chỉ có thể miễn cưỡng cho vào miệng mà thôi.
Một canh giờ trôi qua, thương hội dần dần an tĩnh lại.
Đi một ngày đường, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.
Phía trên xe ngựa, Hàn Dương lại bỗng nhiên mở to mắt.
Không thích hợp!
Sơn mạch Yêu Thú ban đêm thật quá mức an tĩnh.
Ban đêm, hẳn phải có đủ loại dã thú gầm rú nhưng bây giờ lại yên tĩnh quỷ dị.
Hàn Dương đứng dậy, lặng yên không một tiếng động rời khỏi xe ngựa, lẻn vào trong bóng đêm.
Cách doanh địa tạm thời của thương đội mấy trăm trượng trên triền núi.
“Tìm hiểu rõ ràng chưa? Người nọ thật ở trong thương đội chứ?”
Một nữ tử người mặc huyền y, ánh mắt đạm mạc nhìn thương đội dưới triền núi.
Lão giả bên cạnh cung kính hành lễ nói: “Người chúng ta xếp vào thương hội Hoành Sơn truyền đến tin tức, người nọ đang ở trong đội ngũ.”
Nghe được lời này, trên mặt nữ tử hiện lên một mạt lạnh lẽo: “Phá hủy kế hoạch của sứ giả đại nhân, còn dám tiến vào sơn mạch Yêu Thú, thật là tìm c·hết! Hành sự theo kế hoạch, tối nay, ta muốn huỷ diệt thương hội Hoành Sơn!”
“Tuân mệnh!”
Sắc mặt lão giả âm trầm lĩnh mệnh mà đi.
“Tên Trương Thiết Huyền phế vật kia lại bị một thằng nhãi Đoán Cốt nhất trọng xử lý, thật là uổng phí m·ưu đ·ồ của sứ giả đại nhân...”
Hóa ta, nữ tử này chính là người thuê tiểu đội Trương Thiết Huyền săn g·iết Thiết Diễm Thú.
Sơn mạch Yêu Thú ban đêm, bởi vì lão giả rời đi, hình như có vẻ càng thêm yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, một loạt âm thanh dày đặc sàn sạt từ sâu trong sơn mạch Yêu Thú truyền đến.
“Không tốt, là thú triều!”
Hàn Dương đứng ở trên tán cây, phát hiện trong bóng tối có vô số con mắt yêu thú, rốt cuộc ý thức được chỗ nào không đúng.
Chỉ có đêm trước xảy ra thú triều, trong sơn mạch mới có thể yên tĩnh như thế.
Hiện tại, thú triều sắp bùng nổ.
Một khi yêu thú xông tới, chẳng những thương đội gặp phải tai ương mà toàn bộ Lạc thành, làm không tốt cũng sẽ bị công hãm.
Mỗi một lần bùng nổ thú triều, đối với bá tính Cửu thành đều là một hồi hạo kiếp.