Chương 19: Quyền đánh Đoán Cốt lục trọng
Nam Thiếu Phong khó chịu quả thực như nuốt phải ruồi bọ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chuyện rõ ràng đã có thể kết thúc, vậy mà lại tới hai tên gây chuyện!
Các ngươi muốn gây khó dễ cho Hàn Dương, có thể đi chỗ khác đánh được không, ít nhất để cho chúng ta thu lại t·hi t·hể của thiếu chủ đã chứ.
Nhưng nhìn hai người kia có ít nhất 30 cái xương lập loè quang mang, Nam Thiếu Phong lại mạnh mẽ nhịn xuống.
Đoán Cốt lục trọng, không thể trêu vào!
Hiện tại ông ta thậm chí đã không quan tâm Hàn Dương có thể bị g·iết hay không, chỉ hy vọng sát tinh này sớm rời đi chút.
Còn chuyện báo thù?
Tin rằng chính là hội trưởng đại nhân, cũng không có can đảm bởi vì một tên nhi tử đ·ã c·hết mà báo thù một vị thiên tài mới 18 tuổi đã có được Quyền ý.
Hai vị võ giả Đoán Cốt lục trọng, một vị mặc bạch giáp, rõ ràng là người lãnh đạo trực tiếp của Tây Môn Thắng, tướng quân trấn thủ Lạc thành Diệp Bất Phàm.
Một vị khác, một lão giả mặc thanh y, trên vạt áo thêu hoa mai triện chữ Lâm, chính là thái thượng trưởng lão Lâm gia, Lâm Vũ Dương.
Hai vị này đều là cường giả đứng đầu Lạc thành, cự phách một phương.
Lâm Vũ Dương thậm chí không nhìn t·hi t·hể Lâm Đoạn, chỉ yên lặng nhìn Hàn Dương vài lần, tán thưởng nói: “Ánh mắt Trần tiểu tử thật là tốt.”
Thực hiển nhiên, ông ta cũng tán thành thực lực của Hàn Dương.
Có thể đánh bại có được Đao ý của Tây Môn Thắng, muốn không tán thành cũng không được.
Hàn Dương nhàn nhạt nói: “Nghe qua đại danh của Thái thượng Lâm gia, không biết... Ngài có không tiếp một quyền của ta không!”
Lâm Vũ Dương giật giật da mặt, nói: “Lâm Ngọc Hằng có mắt không tròng, Lâm Đoan ỷ thế h·iếp người, c·hết chưa hết tội, lão hủ cũng không có ý báo thù, Hàn công tử lo lắng nhiều rồi.”
Vị Thái thượng Đoán Cốt lục trọng Lâm gia này vậy mà lúng túng.
Tròng mắt Nam Thiếu Phong thiếu chút nữa lòi ra ngoài.
Hàn Dương chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lâm Vũ Dương, ánh mắt đã chuyển đến Diệp Bất Phàm bên cạnh.
Ân oán giữa hắn và Lâm gia, toàn ở trên người Lâm Ngọc Hằng.
Lâm Ngọc Hằng đ·ã c·hết, ân oán kết được rồi.
Chẳng qua, ân oán giữa hắn cùng phủ tướng quân trấn thủ sẽ không bởi vì Tây Môn Thắng c·hết mà hết.
Bởi vì, Diệp Bất Phàm này rất có thể có liên quan đến việc Trần Dục ly kỳ m·ất t·ích.
Lúc Trần Dục m·ất t·ích, Diệp Bất Phàm cũng từng biến mất thần bí nửa tháng.
Khi ông ta trọng thương trở về phủ tướng quân trấn thủ không lâu sau, đã truyền đến tin Trần Dục m·ất t·ích.
Sau đó chính Tây Môn Thắng đêm tối tiến đến thăm dò Trần gia.
Nếu nói người này không có quan hệ với việc Trần Dục m·ất t·ích, vậy thì không khỏi quá nhiều trùng hợp.
Hôm nay, Hàn Dương g·iết người bên đường, chấn động Lạc thành, chính là vì muốn kinh động lão hồ ly bế quan không ra này.
“Ngươi muốn g·iết bản tướng quân?”
Làm tướng quân trấn thủ Diệp Bất Phàm nheo nheo mắt.
Ông ta cực kỳ mẫn cảm đối với sát ý, cảm thấy được sát ý của Hàn Dương.
Hàn Dương đạm cười nói: “Quả nhiên không hổ là lão hồ ly khẩu Phật tâm xà kiến thức rộng rãi của Lạc thành. Không tồi, hôm nay thứ ta muốn lấy chính là cái đầu trên cổ ngươi!”
Những lời này, làm Lâm Vũ Dương ở bên cạnh cũng cả kinh.
Giết một tên phó tướng, có lẽ còn có thể dùng tử thù lấp liếm cho qua.
Nhưng tướng quân trấn thủ chính là võ quan thất phẩm triều đình ban bố kim sách hẳn hoi!
Chẳng may Hàn Dương thật sự g·iết Diệp Bất Phàm, chẳng sợ hắn là thiên tài tuyệt thế 18 tuổi đã lĩnh ngộ ý cảnh, cũng khó thoát triều đình truy trách.
“Chỉ bằng ngươi, có thể g·iết bản tướng quân?”
Không hổ là tướng quân trấn thủ một phương, đối mặt với sát ý của Hàn Dương, trên mặt Diệp Bất Phàm thậm chí hiện lên một mạt ý cười.
Hàn Dương cười nói: “Ngươi cảm thấy ta không g·iết được ngươi, chỉ dựa vào tấm da trên người ngươi, đáng tiếc... tấm da này của ngươi rất nhanh sẽ phải bị lột xuống!”
Hàn Dương nói khiến Diệp Bất Phàm nhíu mày.
Vốn dĩ ông ta đã chuẩn bị liên thủ với Lâm Vũ Dương, bắt lấy Hàn Dương, đào ra bí mật trên người hắn.
Không ngờ, Lâm Vũ Dương đường đường là Đoán Cốt lục trọng vậy mà lại rụt rè.
Hiện tại, Hàn Dương bình tĩnh tự nhiên, càng làm ông ta có cảm giác bất an, mọi chuyện thoát ly khỏi sự khống chế.
Không đợi ông ta nghĩ xem nên ứng đối như thế nào, một đội nhân mã, bay từ hướng phủ Thành chủ đến.
“Tướng quân trấn thủ Lạc thành Diệp Bất Phàm, cấu kết yêu thú, hãm hại Trần Dục lãnh tụ gia tộc môn phiệt của Lạc thành ta, giao mũ ô sa ra lập tức thúc thủ chịu trói, chọn ngày áp giải châu phủ thẩm tra!”
Thị vệ phủ Thành chủ cưỡi ngựa đến, vung vảy cánh tay, lớn tiếng hô quát.
Trên mặt Hàn Dương cười càng thêm nồng đậm.
Quả nhiên, lấy cơ trí của vị thành chủ đại nhân cũng là phụ thân của Nam Linh Tuyết, tuyệt đối không sẽ bỏ qua cơ hội diệt trừ phái đối lập như vậy.
Diệp Bất Phàm là lão hồ ly không sai nhưng khi ông ta nhúng tay vào chuyện của gia tộc môn phiệt ở Lạc thành là đã vượt qua ranh giới.
Làm thành chủ, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
Chẳng qua, trước kia không nắm chắc có thể động thủ với Diệp Bất Phàm mà thôi.
Hiện tại, thanh kiếm Hàn Dương này đã ở trước mắt, nếu như thành chủ còn không biết dựa thế phát uy, vậy thì làm thành chủ cũng uổng phí.
Diệp Bất Phàm đột nhiên biến sắc: “Ngươi dấm cấu kết cùng lão thất phu kia!”
Hàn Dương ung dung cười.
Khó trách Diệp Bất Phàm dưới trướng có được thiên tài xuất thân Nguyên Môn như Tây Môn Thắng mà vẫn không đấu lại Thành chủ, hóa ra là mặt ngoài linh quang, bên trong thối rữa.
Lúc này còn cần cấu kết gì.
Chỉ là thuận thế mà làm thôi!
“Diệp Bất Phàm, ngươi còn nhớ rõ lúc nhạc phụ ta m·ất t·ích, ngươi phái người tới cửa nói qua câu gì không?”
Ánh mắt Hàn Dương sắc bén như đao, nhìn chằm chằm Diệp Bất Phàm.
Sắc mặt người kia không khỏi biến đổi.
Ông ta đương nhiên nhớ rõ.
Hàn Dương khẽ cười nói: “Ngươi lệnh cho Trần gia trong ba ngày phải giao ra bí mật của nhạc phụ ta, uy phong thật đúng là lớn!
Nếu không phải Thành chủ đại nhân ra mặt, có lẽ lúc ấy Trần gia đã sụp đổ... Hôm nay, ta sẽ trả lại ngươi ước hẹn ba ngày này!”
Diệp Bất Phàm ẩn ẩn cảm nhận được một tia bất an, rút kiếm nơi tay, lạnh lùng nói: “Hàn Dương, ngươi có thể g·iết Tây Môn Thắng, thật cho rằng có thể là địch của Đoán Cốt lục trọng sao? Chớ có tự tìm đường c·hết!”
Con người có 206 khối xương, chùy rèn một khúc xương thì tính là Đoán Cốt nhất trọng.
Hai khúc xương, Đoán Cốt nhị trọng.
Bốn khúc xương, Đoán Cốt tam trọng.
Lấy trình tự này suy ra thì Đoán Cốt ngũ trọng, Đoán Cốt mười sáu khối, Đoán Cốt lục trọng, Đoán Cốt 32 khối!
Lục trọng cùng ngũ trọng, chỉ kém nhau một cảnh giới nhưng sở luyện cốt cách lại phải gấp đôi trở lên.
Cho nên, kỳ thật Diệp Bất Phàm cũng không lo lắng sẽ thua ở trong tay Hàn Dương, ông ta càng sợ Thành chủ sẽ nhân cơ hội ra tay.
“Quyền thứ nhất, trả lại ngươi ba ngày áp bách khiến trên dưới Trần gia, lo sợ bất an!”
Dường như khi Diệp Bất Phàm vừa dứt lời, Hàn Dương đã ra tay.
Vẫn là mặt trời đang lên, Thiên Cương quyền.
“Cuồng vọng!”
Diệp Bất Phàm chém ra một kiếm, tiếng xé gió thê lương thậm chí có thể xé rách màng tai.
Trên thân thể, 32 khúc xương nối thành một mảnh, quang mang bắn ra bốn phía.
Uy áp kinh khủng, làm chiến mã Tây Môn Thắng lưu lại cũng phủ phục trên mặt đất, tru tréo không thôi.
Leng keng!
Nắm tay cùng kiếm tương giao, phát ra âm thanh kim thiết vang lên.
Hàn Dương b·ị đ·ánh bay ra bảy tám bước, sắc mặt ửng hồng.
Nhưng Diệp Bất Phàm, cũng bị đẩy lui ba bước.
“Ngươi...”
Cảm nhận được khí kình kích động trong cơ thể, sắc mặt Diệp Bất Phàm đại biến.
“Quyền thứ hai, trả lại ngươi liên hợp với Lý gia Đài thành, bức bách đại trưởng lão Trần Kỳ, thúc đẩy Xảo Thiến gả ra ngoài!”
Quyền thứ hai của Hàn Dương vẫn nhanh như tia chớp, tránh cũng không thể tránh.
Diệp Bất Phàm không thể không lấy thân kiếm nghênh đón quyền thứ hai này.
Lúc này đây, Hàn Dương lùi sáu bước, Diệp Bất Phàm năm bước.
“Vậy mà ngươi có thể phát hiện bản tướng quân trọng thương mạch môn ư?”
Diệp Bất Phàm trừng như muốn nứt mắt, trong lòng hoảng sợ.
Một năm trước, ông ta vì Trần Dục mà bị trọng thương, thương thế đến nay không thể khôi phục, hiện giờ bị hai quyền của Hàn Dương hoàn toàn dẫn bạo.
“Quyền thứ ba, trả lại ngươi để Tây Môn Thắng đêm tối đến thăm Trần gia, q·uấy n·hiễu mộng đẹp của ta!”
Trả lời Diệp Bất Phàm, là quyền thứ ba thẳng tiến không lùi của Hàn Dương.