Chương 1: Thức tỉnh ký ức, đầu thai làm người
Đại lục Thiên Võ, Lạc thành, Trần gia.
Trong một gian tiểu viện quái gở u tĩnh, một thiếu niên khoảng 17-18 tuổi nằm trên mặt đất, dường như đã tồn tại ở đây từ tuyên cổ.
Lạnh.
Băng hàn thấu xương không ngừng xâm nhập thân thể.
Hắn muốn mở hai mắt, lại phát hiện mí mắt nặng như ngàn quân, thế mà không cách nào mở nổi. Không chỉ có như thế, từng mảnh vỡ ký ức dường như đến từ viễn cổ thoáng hiện qua trong đầu, dung hợp.
Núi thây biển máu!
Kiếm khí tung hoành!
Thậm chí, còn có cảnh tượng cầm một kiếm đạp Cửu Châu, độc chiến thiên hạ.
Số lớn mảnh vụn ký ức không ngừng xâm nhập, làm thần sắc thiếu niên nhắm chặt hai mắt không ngừng biến ảo.
Khi thì dữ tợn, khi thì nhíu mày, khi thì khóe miệng hơi vểnh lên.
Thời gian, chậm rãi trôi qua... Cũng không biết trôi qua bao lâu, bỗng nhiên, hắn đang nằm yên bất động lại khẽ động ngón tay.
Vào một khắc này, hai con ngươi của thiếu niên chợt mở ra.
Đó là một đôi mắt thâm thúy như đêm tối, ở sâu bên trong, hình như có một đạo tinh mang lập loè, dường như nói lên bất phàm.
“Rốt cuộc cũng tỉnh lại? Đây là... kiếp thứ chín của ta sao?”
Trong mắt mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, một chút tò mò, thiếu niên chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất.
“Hửm? Máu sao?”
Cúi đầu một cái chớp mắt mới chú ý tới, trên mặt đất lại có một vũng máu.
Tràn ngập một mảng lớn ở đó, mà ở ngực hắn cũng có v·ết m·áu chảy ra, lúc trước cảm nhận được cái lạnh thấu xương có lẽ đại bộ phận là do mất máu tạo thành.
Nhận thức được điểm này, mày thiếu niên hơi hơi nhăn thành một khối, ngay sau đó, chậm rãi nhắm hai mắt.
Sau một lát, hắn lần nữa mở hai mắt ra, trong mắt đã là một mảnh thanh minh.
Ngay vừa rồi, hắn đã tiếp nhận tất cả ký ức mà một đời này sở hữu, cũng hiểu rõ thân phận của mình trước mắt.
Hàn Dương.
Chiến thần đệ nhất Thần giới năm xưa.
Chuyển thế lần thứ chín vậy mà lại lưu lạc thành một tên ở rể hèn mọn ở đại lục Thiên Võ nho nhỏ sao?
Làm người ở rể còn chưa tính, càng khiến cho hắn không ngờ chính là, vào một tháng trước, hắn gặp một người mặc áo đen thần bí đánh lén, khiến cho ngay cả chút tu vi không đáng kể cũng bị phế không còn một mống nào.
Về phần tại sao lại nằm trên mặt đất ư?
Là bởi vì vị hôn thê đời này, cũng chính là Trần Xảo Thiến nữ nhi của gia chủ Trần gia đã bị đại trưởng lão mang đi thương lượng hôn sự đi.
Không sai, hắn còn chưa c·hết, thê tử đã bị người cưỡng ép mang đi, bàn chuyện cưới hỏi.
Hoặc càng nói trắng ra là bị bức hôn.
Từ một năm trước gia chủ m·ất t·ích ly kỳ, bầu trời của Trần gia cũng thay đổi, lấy nhất mạch của đại trưởng lão cầm đầu, không ngừng đánh chủ ý vào việc đoạt quyền.
Gần đây bởi vì Trần gia gặp phải một nguy cơ nên họ đã nghĩ gả nữ nhi của gia chủ, cũng chính là vị hôn thê của Hàn Dương hắn ra ngoài, để nhận được ủng hộ của các gia tộc khác.
Về phần kẻ ở rể phế vật bị phế tu vi như hắn, căn bản không có ai để ý tới.
Hàn Dương tức giận chạy đến lý luận lại bị hai tên chó giữ cửa đánh cho hộc máu hôn mê.
Cũng chính vì lần hôn mê gần c·hết này làm hắn thức tỉnh ký ức kiếp trước, khiến cho hắn...
Một lần nữa sống lại.
Chiến thần trở về.
“Nữ nhân của Hàn Dương này mà các người cũng có thể động vào sao?”
Trong mắt thiếu niên, sát khí kinh khủng ngập tràn hiện lên.
Nếu như có địch nhân kiếp trước ở đây, giờ phút này chắc sẽ kinh hồn táng đảm. Bởi vì, bọn họ biết, chiến thần giận dữ, thây ngang khắp đồng. Kẻ địch của chiến thần, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
“Ta đã hôn mê một thời gian, Xảo Thiến... Không biết như thế nào?”
Nhớ tới người đã nguyện ý sống c·hết có nhau cùng mình, Hàn Dương cau chặt mày, muốn đi thẳng ra cửa.
Nhưng mà, mới vừa đi ra một bước, một cơn đau tê tâm liệt phế, truyền từ đan điền đến, khiến cho Hàn Dương nháy mắt nhận rõ hiện thực.
Giờ phút này của mình, dù đã thức tỉnh kiếp trước ký ức, nhưng thân thể lại bị trọng thương khó mà bù đắp được.
Không ngừng trụ thương thế, chuẩn bị sẵn sàng, chẳng những cứu không vị hôn thê trở về, còn có thể làm mình... Lại c·hết một lần nữa.
Hắn ngồi xuống khoanh chân theo bản năng, bắt đầu tra xét tình huống trong cơ thể.
Đan điền bị phá nát.
Kinh mạch đứt gãy.
Có thể nói, đổi thành người bình thường, dù có linh đan diệu dược trong tay cũng chỉ có thể bó tay không có biện pháp, lưu lạc làm một tên phế vật không thể phế vật hơn.
Nhưng, Hàn Dương lại không lo lắng.
Trải qua chín kiếp, tu hành vạn năm, kỳ công diệu pháp hắn biết nhiều không đếm xuể, trong đó có một môn công pháp, không cần bất kỳ linh dược gì cũng có thể chữa trị đan điền, tăng lên thể chất.
Hàn Dương nín thở ngưng thần, chỉ dừng lại một chút đã bắt đầu vận chuyển môn thần pháp chí cao khắc sâu trong ký ức kia...
Cửu chuyển tinh thần quyết.
Đây là một môn thần pháp cực kỳ quỷ dị. Lúc Hàn Dương ở kiếp đầu tiên, trong một lần ngoài ý muốn đoạt được nhưng bởi vì môn công pháp này không hoàn chỉnh, hơn nữa lại khá thâm ảo khó hiểu nên trước đây Hàn Dương cũng chưa tu luyện qua.
Hắn biết này công pháp vô cùng bá đạo, một khi bước bước đầu tiên sẽ không có đường lui có thể đi. Từ nay về sau, cần điên cuồng đoạt lấy năng lượng của vạn vật trên thế gian về cho mình dùng.
Nếu không phải tình huống khẩn cấp, chưa chắc sẽ chọn lựa này phương pháp, nhưng trước mắt, tình thế gấp gáp...
Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết là lựa chọn duy nhất của mình.
Cắn mạnh răng một cái, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển công pháp, một cổ hấp lực kinh khủng, đột nhiên khuếch tán từ trong thân thể hắn tán ra, điên cuồng cắn nuốt linh khí thiên địa nổi lên xung quanh.
Chỉ là...
Còn chưa đủ.
Hàn Dương nhanh chóng đứng dậy, ở trong phòng lục tung lên.
Nếu nhớ không lầm, mình còn giấu một vài đan dược trước đây chưa kịp sử dụng.
Quả nhiên, một lát sau, ở trên tay hắn đã có thêm mười mấy viên Ích Khí Đan tăng lên tu vi. Tuy rằng chỉ là đan dược nhất giai, số lượng cũng không nhiều lắm, nhưng đối Hàn Dương mà nói cũng đã đủ rồi.
Không chút do dự một ngụm nuốt vào toàn bộ đan dược, Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết vận chuyển tốc độ cao.
Rầm rầm.
Không hổ là thần pháp chí cao, dược lực bị công pháp điên cuồng cắn nuốt, bắt đầu tu bổ đan điền kinh mạch. Không quá một nén nhang thời gian, đan điền hư hại lần nữa toả sáng sức sống, kinh mạch cũng đã được tu bổ hoàn thiện.
Một ít dược lực dư thừa được Hàn Dương dùng để rèn luyện thân thể.
Võ giả tu luyện, giai đoạn đầu chia làm các loại cảnh giới như Tôi Thể, Đoán Cốt, Tụ Linh và Nguyên Đan. Giai đoạn Tôi Thể là giai đoạn không thể thiếu trên con đường người thường bước vào võ đạo.
Trước khi đan điền của hắn bị phế, là Tôi Thể bát trọng.
Sau khi trùng tu, gần giống như hô hấp vậy, tu vi dễ dàng tiến về cảnh giới đầu tiên.
Việc này còn không hết, khí tức của hắn còn đang điên cuồng kéo lên.
Bát trọng.
Cửu trọng.
Chỉ kém một chút là có thể bước vào Tôi Thể thập trọng đại viên mãn...
Sau nửa canh giờ, Hàn Dương mở hai mắt, trong đôi mắt mang theo một tia tiếc nuối.
Nếu cho mình nhiều thêm một chút đan dược, nói không chừng có thể khiến mình tấn thẳng đến Đoán Cốt Cảnh.
Mặc kệ, nghĩ đến Xảo Thiến đang bị người bắt nạt, Hàn Dương lập tức đứng dậy, phóng ra khỏi sân ngoài.
Bùm bùm, âm thanh giống như đậu phộng rang nổ, liên tiếp nổ vang ở trong thân thể hắn.
“Hử? Tên phế vật này làm sao ra tới? Nếu như hỏng chuyện tốt của đại trưởng lão, hai ta đều bị liên lụy.”
“Không sai, cút trở về cho lão tử đi.”
Tiếng hừ lạnh, chợt vang lên.
Hai tên võ giả canh giữ ở sân ngoài Trần phủ, nhìn thấy Hàn Dương, sắc mặt biến đổi, hai người đồng thời lên tiếng khiển trách.
Một tên trong đó còn dùng một chân đá vào bụng Hàn Dương.
Hiển nhiên, là muốn đá hắn trở lại trong viện.
“Không biết sống c·hết.”
Trong mắt Hàn Dương hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, căn bản không có để ý tới động tác của hắn ta, lập tức cất bước đụng lại.
Phanh.
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Tên võ giả kia tất nhiên đá trúng Hàn Dương nhưng thân mình lại bắn ngược ra ngoài. Phịch một tiếng đập vào trên vách tường, khung xương giống như nát hết, mềm nhũn như bông từ mặt tường trượt xuống.
Thất khiếu đổ máu, đã chịu cự lực phản chấn, đ·ã c·hết không thể c·hết lại nữa.
“A...”
Không chờ tên còn lại kịp phản ứng lại, Hàn Dương lấy thế sét đánh không kịp đánh ra một quyền, cũng oanh sát người nọ.
Hai tên chó má này chính là hai tên vừa đánh mình hộc máu hôn mê, có thể nói... Trừng phạt đúng tội.