Nhật Kí Tuổi 18 Không Thể Bị Lãng Quên

Chương 9: Gặp lại bạn cũ




^^^Thành phố Hồ Chí Minh, 24/9/2018^^^

Chúng tôi bay về nhà sau hai tuần vi vu khắp Hà Nội để kịp tham gia buổi họp mặt của lớp ngày hôm nay.

Lớp tôi hẹn nhau tại khu vườn cắm trại của anh họ một người bạn trong lớp. Nơi đây được bao phủ đầy màu xanh của cỏ, trồng nhiều cây cổ thụ xum xuê xung quanh. Không gian rộng rãi, trong lành, mát mẻ phải biết! Lúc hai đứa bọn tôi cùng tới, đám bạn bè lâu ngày không gặp mặt liền quay ra, niềm nở chào đón:

“A! Cặp đôi vàng của chúng ta đến rồi”

Một số bạn nữ tiến tới ôm tôi, xách đồ hộ tôi. Một số bạn thì ngoài dưới bóng cây đọc sách, trò chuyện. Một số khác ở xa xa hơn thì đang nướng thịt lên, chuẩn bị bày đồ ăn ra đĩa.

”Hưmm, mùi gì thơm qua vậy nè, tớ đến giúp đây”. - Tôi liền cảm thán sau khi ngửi thấy mùi đồ nướng thơm ngon phía gần bên dòng suối.

Tôi vội đeo vào người chiếc tạp dề vải màu đỏ, chạy tới phụ mọi người cắt gọt hoa quả. Hôm nay lớp tôi tới gần như đầy đủ nên không khí trong vườn cây cũng trở nên nhộn nhịp, đông vui vô cùng.

Chỉ có điều…

Tôi nhận thấy thiếu vắng sự có mặt của một bạn học, liền quay sang hỏi mọi người trong khu làm đồ ăn với một vài sự lo lắng xen lẫn chút buồn bã, thất vọng trong giọng nói:

“Lan Anh, thật sự vẫn không đến sao?”

Lớp phó lao động đang nướng thịt quay sang bảo với tôi:



“Ừ, cậu ấy vẫn còn rất giận lớp mình, sau khi nhận được lời mời thì đã chặn số của lớp trưởng rồi.” Nói rồi Hoàng đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên trán, quay đi để tiếp tục với công việc mình say mê.

Lan Anh là một trong những cô gái đặc biệt của lớp tôi, đặc biệt ít nói. Tuy học lực cũng khá ổn, luôn nằm trong top 10 của lớp trong ba năm học nhưng cậu ấy lại không có nhiều bạn bè chơi đùa cùng, nói thật Lan Anh là người không thích giao lưu với người khác, cùng lắm chỉ là những mối quan hệ xã giao. Nhưng có một chàng trai mà cậu đã dành hết cả tâm tư, tình cảm của mình cho người ấy, đó chính là Nam, bạn cùng bàn hồi cấp 3 của tôi.

Lan Anh và Nam yêu nhau từ đầu năm lớp 11, kể từ đó thể giới của Lan Anh chỉ có một mình Nam, không còn chỗ dành cho bất kì con người nào khác. Nam và Lan Anh từ hồi quen nhau thì luôn gắn liền với nhau như hình với bóng, ít có khi nào tách rời. Ở bên cạnh Nam, tôi thấy Lan Anh gần như khác hẳn lúc trước, cười nói vui vẻ, tham gia nhiều các hoạt động ngoại khoá hơn, cả việc học tập cũng khá lên. Bọn họ yêu nhau rất mặn nồng, tình cảm, luôn dính nhau như sam.

Ấy vậy mà một ngày đẹp trời nào đó vào năm lớp 12, buổi sáng hôm ấy, khi tôi tới lớp, một tin bất ngờ khủng khiếp, một tin tức tồi tệ đã được lan đi xa, tôi chỉ nhìn thấy Lan Anh ngồi phía dưới không kiềm chế nổi mà ôm mặt khóc thút thít, nấc lên đầy nghẹn ngào. Dưới ngăn bàn tôi, bạn bè vô ý nhìn thấy thư tình của Nam gửi cho tôi. Tôi là người không biết chuyện gì đang diễn ra cả, cũng không ngờ có ngày người ngoài cuộc như mình lại bị kéo vào chuyện của bọn họ.

Sau đó, không chỉ lớp tôi mà cả các lớp khác cũng đã trách móc Nam trong một khoảng thời gian rất dài. Còn Nam thì tâm sự với bạn thân cậu ta rằng: “Chỉ đơn giản là tôi yêu Lan Anh, và thích Huyền An rất nhiều, rất nhiều”. Thật là một người đàn ông tồi tệ!

Lan Anh kể từ chuyện đó cũng không ưa gì tôi. Cậu ấy liên tục nói xấu, gửi thư “đánh ghen” tới cho tôi. Nhưng hành động của Lan Anh lại nhận lại được nhiều phản ứng trái chiều tới với cậu ấy. Mọi người bảo vệ tôi, tin rằng tôi không làm gì sai cả và khuyên Lan Anh nên suy nghĩ kĩ lại. Từ đó, cậu ấy chẳng còn nói chuyện cùng bất kì ai trong lớp nữa, làm gì cũng lủi thủi một mình, ăn một mình, ngủ một mình, đi chơi một mình, làm việc nhóm cũng nhất định tách ra làm cá nhân.

Tôi thật sự thương cậu ấy, tôi nhớ Lan Anh khi cậu không thể đi gặp mặt lại lớp và cũng có một chút cảm giác tội lỗi xuất hiện trong lòng tôi một cách khó có thể hiểu được nữa…

Sau khi gọt xong hoa quả, tôi đưa cho Hoài Như đang đứng bên cạnh để cậu ấy bày ra đĩa. Nhưng hôm nay nó lạ lắm, chào hỏi tôi cũng hời hợt, cứ thơ thơ thẩn thẩn ra như người mất hồn. Từ đầu buổi tới bây giờ, Như cứ đứng yên ở chỗ làm đồ ăn, nhìn chăm chú vào nam thần Nghiêm Trí của cậu ấy.

Tôi huých nhẹ vào tay Như, ý muốn nói cậu ấy hãy tỉnh táo lên thì Như bỗng quay sang nhìn vào mắt tôi, nói:

“Tớ…tớ có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu”.