Nhật Kí Tuổi 18 Không Thể Bị Lãng Quên

Chương 7: Hà Nội, tới đây!




^^^Thành phố Hồ Chí Minh, 2/9/2018^^^

Hôm nay, chúng tôi ra Hà Nội. Chuyện đi du lịch cùng gia đình hay bạn bè thì tôi cũng đã quen. Nhưng, đây là lần đầu tiên tôi đi cùng với người mình yêu. Chúng tôi định ở đây khoảng hai tuần thôi để Tuấn Minh nhanh chóng chuẩn bị cho những năm học đại học sắp tới, chi phí của tôi có thể tự lo được, còn tiền ăn ở của Tuấn Minh thì ba mẹ cậu ấy đã chi hết rồi.

Suốt cả quãng đường trên xe tới sân bay, từ ở sân bay làm thủ tục cho tới lên máy bay, tôi đều nắm chặt tay Minh, gần như chẳng dám buông. Đó là một bàn tay vô cùng ấm áp, đem lại cho tôi cảm giác an toàn nhất mà tôi từng được biết. Trái tim tôi lúc này không kiểm soát được mà loạn nhịp mất:

“Cậu không cần phải lo đâu, lần này đã có tớ ở bên cạnh cậu rồi!” Tuấn Minh an ủi tôi.

Nắm tay tôi, người ấy biết tôi đang lo lắng, biết tôi vẫn còn bỡ ngỡ. Người ấy xoa đầu tôi, vuốt tóc tôi, dỗ dành cho tôi ngủ ngon giấc.

Phải, có thể nói rằng tôi cảm động, nếu đây thật sự gọi là “tình yêu”, vậy thì tôi không biết rằng những cuộc hẹn hò trước đây là cái gì nữa? Tôi cảm thấy hạnh phúc quá, trong cơn mệt mỏi đang được lấn át bằng sự dịu dàng của Minh, tâm trí tôi bắt đầu mờ mờ dần và lịm đi từ bao giờ.



“Dậy, dậy đi công chúa ơi! Sắp tới nơi rồi.”

Giọng nói quen thuộc lay tôi xen lẫn tiếng động cơ máy bay đã khiến tôi từ từ mở mắt, vươn vai và ngáp một cái thật dài:

“Đến rồi sao…?” Tôi lơ mơ hỏi

“Ủa, mà cậu không ngủ hả Minh!”

“Tớ có ngủ chứ, không phải tớ ngủ ít đâu nhé, do cậu ngủ nhiều quá thôi” Tuấn Minh chọc ghẹo tôi, cười khẩy một cái.

“Gì chứ…!?”

Tôi giận dỗi quay đi lấy hành lí để chuẩn bị xuống sân bay.

...----------------...

Tại Hà Nội, Tuấn Minh sẽ chơi ở nhà một người quen còn tôi thì tá túc tại cửa hàng mới của Imasan. Tôi bắt taxi cùng Tuấn Minh về nhà cậu ấy rồi mới ra cửa hàng sắp khai trương:

“Ngày mai chúng ta đi đạp vịt ở Hồ Tây nha”.

Dựa vào vai cậu ấy, tôi nói.



“Ừm”

Minh cười rồi kéo theo hành lí bước vào nhà, trước khi đi cũng không quên ôm tôi một cái.

Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ấy bước ra ngoài, rồi tôi nói với bác tài xế:

“Chú cho cháu đến Imasan số***đường******* nhé ạ”

...----------------...

Bước xuống xe, đứng trước cửa hàng của chính bản thân mình, tôi vô thức cảm thán thầm trong lòng:

“Woa, cửa hàng nhìn đẹp thật đấy, nhìn sang hơn cả trong ảnh mà nhân viên gửi cho mình nữa.”

Tôi xách hành lí bước vào, tính chào hỏi mọi người nhưng chẳng có ai ở quầy cả. Tôi thầm nghĩ:

“Kì lạ thật nhỉ! Ca này ai trông mà lại dám để cửa hàng thế này”

Rồi tôi đứng lại ngắm nghía thiết kế một lúc, chạm nhẹ vào quần áo để kiểm tra những thiết kế do chính bản thân chọn lựa:

“Vừa mát, mềm, lại thoải mái, mình đúng là không sai ngay từ đầu khi lựa chọn chất liệu này”.

Bỗng, một tiếng nói “oai phong” vọng xuống từ hướng cầu thang:

“Bỏ cái tay dơ bẩn của em ra đi nhóc, tiền triệu cả đấy”.

Một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp khoảng gần 30 tuổi, mặc bộ quần áo nhân viên nhẹ nhàng bước xuống đã làm tôi sững người. Tôi định nói tiếp:

“Chị, em là…”

“Chỗ chúng tôi ngày kia mới khai trương nữa, chưa có tiền đâu nên đi dùm cho, ở đây không tiếp ăn xin. À, và cũng không có ý định tuyển thêm nhân viên nữa đâu nhé, hihi”.

Người phụ nữ vừa nói vừa hất cằm lên, không thèm nhìn về phía tôi, đôi bàn tay phẩy phẩy như có ý xua đuổi. Tôi nhìn lại bản thân mình, áo phông quần đùi, dép lê, tóc bết, hàng lí khổng lồ như đi di cư, lòng thầm nghĩ:



“Haizz, quả thật tôi có luộm thuộm thật thì cũng vì cái gì hả? Vì cái thương hiệu này, vì miếng ăn của các chị chứ đâu nữa.”

Nhưng tôi vẫn tỏ ra không quan tâm, chỉ cười nói:

“Em tới đây mua đồ mà chị”

Chị ta không tin, trực tiếp kéo tay lôi tôi đi, còn định lấy chổi đánh đuổi tôi, mắng:

“Ăn trộm ăn cắp chứ mua đồ gì cái loại mày”.

Tính kết thúc vở kịch rồi đó, nhưng xem ra có người đã kết thúc hộ tôi luôn rồi:

“Có chuyện gì vậy Như Ngọc?”

Giọng chị Linh quản lí cơ sở này ở Hà Nội vọng xuống, rồi chị tiến lại gần chỗ chúng tôi.

“Chị ơi, con nhóc này định ăn trộm cửa hàng chúng ta nè”. Chị Ngọc chỉ thẳng vào mặt tôi nói.

“Ô! An đến rồi à em”. Mặt khác, chị Linh cười niềm nở với tôi khiến chị Ngọc hoá đá ngay tại chỗ mất năm giây

Chị Linh lại nói tiếp:

“Ngọc ơi, đây là An, em ấy là người thành lập chuỗi thương hiệu này đó”.

Tôi liếc nhìn chị Ngọc một cái rồi nói:

“Chị ơi, cửa hàng em không cần người khinh thường người khác như vậy đâu nha. Mời chị Nguyễn Như Ngọc làm đơn xin nghỉ việc nộp cho em ạ”

...****************...

Đừng

Bao Giờ

Coi Thường Người Khác…