Nhật Kí Tuổi 18 Không Thể Bị Lãng Quên

Chương 4: “Cậu ấy là người yêu của con!”




^^^Thành phố Hồ Chí Minh, 28/7/2023^^^

Hôm nay, chúng tôi đi xem movie 26 của conan cùng nhau.

- “Phim hay ghê, ước gì Gin xuất hiện nhiều hơn một chút, đẹp chai xỉuu”

- “Tớ thấy Ran tập này cute nhất luôn á”



Kết thúc buổi hẹn, thường thì chúng tôi sẽ chia tay nhau, mỗi người một ngả rồi ra về, nhưng hôm nay tôi lại quyết định thay đổi ý định một chút:

- “Tuấn Minh này, đằng nào hôm nay tớ cũng gọi taxi về. Tớ muốn tiết kiệm một chút, cậu cùng tớ về nhà chơi nha.”

Từ trước đến giờ, tôi đã hẹn hò yêu đương với hơn 20 người rồi nhưng chưa dẫn bất kì ai về cả. Bởi lẽ, gia đình tôi không hề dễ dãi với việc tuyển chọn con rể, họ luôn đặt ra cho tôi cả một sớ tiêu chuẩn cho chồng tương lai của tôi, chỉ tiếc là tôi một lần cũng không thèm động vào tập sớ ấy.

Trên chiếc xe cub 50, tận hưởng những làn gió mơn man lướt nhẹ qua da thịt, tôi cứ ngẫm đi ngẫm lại về hành động của bản thân.

Liệu tôi làm thế có đúng hay không?

Liệu cha mẹ tôi sẽ phản ứng thế nào?

Và liệu cậu ấy có cảm thấy phiền không?

Tôi đưa Minh về bởi cậu ấy tốt hơn những người con trai mà tôi đã từng biết, bởi tôi muốn xem phản ứng của cha mẹ tôi như thế nào. Dù gì hơn 18 năm nay, tôi cũng không nhắc gì về tình yêu đôi lứa với gia đình, mà thực ra cũng chẳng có mấy cơ hội để kể lể những chuyện bị xem là “cỏn con” ấy. Nếu không đưa bất kì ai về thì bố mẹ tôi có nghĩ rằng tôi có vấn đề gì không, hay là họ có đối tượng chuẩn bị sẵn cho tôi rồi…



Suốt cả đường đi, những câu hỏi cứ chạy đi chạy lại trong đầu tôi như những ngọn lửa cứ bùng lên liên tục mà chẳng thể bị dập tắt…

- “Hết tiền rồi công chúa ơi” - Minh dừng xe rồi đùa. Nhưng trong giọng đùa ấy, tôi cảm thấy cậu cũng có chút lo lắng, bất an.

- “Ừm, nhà tớ đây, cậu vào chơi đi”

Tôi biết rõ rằng cha mẹ đang ở nhà, lại chuẩn bị đi ra ngoài có việc. Vào tới phòng khách, tôi cố ý nói to hơn bình thường một chút:

- “ Chị Tư lấy cho em bánh và trà mời khách nhé”

- “Tuấn Minh này, tớ có mấy bộ đề Toán vẫn chưa giải hết. Để tớ đi lấy ra rồi mình giải cùng”

Tôi lên gác, chạy nhanh hơn mọi ngày, cố tình vòng qua phòng cha mẹ xem họ đã chuẩn bị xuống tầng chưa. Đẩy nhẹ cánh cửa vào, tôi chỉ vừa nhìn thấy bóng dáng của mẹ tôi cùng với chiếc váy đen dạ hội thì bất chợt bị tên Vodkarth ( biệt danh của vệ sĩ thân cận nhất cho cha mẹ tôi là sự kết hợp của một loại rượu yêu thích và con tướng tủ của anh ấy) kéo lấy áo sơ mi của tôi rồi nói:

-“A! Tiểu thư của chúng ta đã về rồi sao, tôi thật hiếm có cơ hội gặp cô đấy, không chừng sắp quên mặt của tiểu thư đây rồi”

- “À thế à, vậy tôi cảm ơn sự quan tâm hết sức chân thành của anh. Chắc anh cũng quên tôi sắp thi đại học rồi, ít gặp cũng phải thôi, với lại cả ngày anh bận bịu theo bố mẹ tôi như vậy thì sao có thời gian để gặp tôi chứ”

Tôi biết rằng mỗi khi chạm mặt vệ sĩ Vodkarth thì không được thuận lợi gì mấy, anh ta cũng giống như cha tôi vậy, căn bản là không hề thấy thiện cảm gì với đứa con gái duy nhất trong nhà. Anh ta chẳng lúc nào không làm khó cho tôi hết.

- “Đủ rồi đó, vậy anh buông tôi ra cho con gái vào chào hỏi cha mẹ tí được không nào?”

- “Thành thật xin lỗi tiểu thư đây, chủ tịch và phu nhân dặn nếu không có việc gì quan trọng thì không cho bất kì ai vào, còn nếu có việc quan trọng có thể chuyện lời với tôi ạ, còn nếu có mật mã thì…”

- “Thôi được rồi, khỏi đi, để tôi đi xuống nhà chờ vậy!”



Tôi bước xuống cầu thang trong tâm trạng bực dọc. Lúc này, Minh đang ngồi yên vị ăn bánh uống trà và chờ đợi tôi. Tôi bật chiếc máy phát nhạc TÂN CỔ ĐIỂN CAO CẤP TỈ RƯỠI trong nhà lên, cũng là âm thanh quen thuộc mà tôi yêu thích nhưng hôm nay được vặn lớn hơn mọi khi một chút rồi ngồi xuống hàng sofa da làm Toán với cậu bạn.

Đang thảo luận bài khá sôi nổi, chúng tôi bắt gặp ánh mặt của một người phụ nữ cao ráo trong bộ váy dạ hội thanh lịch đen dài đang đi từ phía bậc thang xuống, khắp tay và cổ đều là trang sức ngọc trái lấp lánh. Không ai khác, người đó chính là mẹ của tôi.

Tim tôi hơi run rồi, tôi vội đứng bật dậy:

- “Mẹ…Mẹ đây là…”

Không để tôi nói hết câu, mẹ tôi bình tĩnh nói vào:

- “An đi ra đây nói chuyện với mẹ”

- “Vâng…”

Tôi đi theo mẹ tới góc sau phòng khách. Mẹ tôi với vẻ mặt nghiêm nghị hỏi:

- “Không phải con bé Như hả con? Sao con lại đưa bạn về nhà, mà lại không phải bạn thân con nữa? Cha con mà biết thì sẽ ra sao hả? Kêu bạn về lẹ đi.”

- “Mẹ, đây không phải bạn con”

- “Dù là bất kì ai đi chăng nữa thì cũng không được đưa về nhà chứ. Sao con lại tuỳ tiện đưa bạn ra vào nhà ta, lại còn cố ý bật nhạc to như vậy nữa!”

Lần này, tôi cố ý nói thật to và rõ:

- “Mẹ, cậu ấy là người yêu của con!”