Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 77: Hàn băng




Editor: Gà đồng

“Renee Lam, mười bốn tuổi, sau khi phụ vương là Kashgar Lam chết trận sa trường thì trở thành người kế thừa duy nhất của hoàng thất, cực kỳ được dân chúng tín nhiệm.”

Vị công chúa kỵ sĩ này có cuộc đời khá tương tự với ta năm xưa. Một năm trước, trong một cuộc xung đột biên giới, đại quân người thú tập kích khiến vị vua tiền nhiệm của Đông Lam tử trận, cô công chúa Renee này đành tạm thời nắm lấy quyền chỉ huy, một đường hành quân ba ngàn dặm, đánh cho cả quân đoàn người thú chạy té đái.

Nhưng những trận chiến này nàng đều không tự thân ra trận, vì thế nên chiến lực và chức nghiệp của nàng đều là dấu hỏi. Tuy nhiên, bất kể trong hay ngoài nước thì người ta đều đã đem nàng so sánh với song vương tử truyền thuyết Roland và Cavens năm xưa.

Ba trăm năm trước, thánh kị sĩ Roland trong truyền thuyết nhanh chóng trưởng thành trong chiến tranh, mười hai tuổi thanh đồng, mười ba tuổi bạch ngân, mười bốn tuổi hoàng kim. Trước khi hắn tử trận, nghe nói thánh quang thần hiển linh giúp hắn đột phá lĩnh vực truyền kì, chém địch vô số, đáng tiếc cuối cùng vẫn kiệt sức mà chết.

Dù nhân loại là loài trí tuệ có tốc độ trưởng thành thuộc loại nhanh nhất thì tốc độ đó vẫn không thể tưởng tượng nổi, nếu cứ án theo quá trình này, chẳng phải Roland sẽ trở thành bán thần năm hai mươi tuổi sao? Tốc độ trưởng thành này quá biến thái, lại có lời đồn rằng nỗi oan của hắn dâng đến tận trời, đến thánh quang thần cũng không nhìn được, đành phải tứ hạ lực lượng giúp hắn đột phá, vân vân và vân vân.

Từng có vài người dựa vào những lời đồn đó đề xuất truy phong Roland làm thánh giả, thế nhưng loại hành động tự bóc trần lịch sử đen tối cộng thêm tát bôm bốp vào mặt thánh đường này tất nhiên sẽ bị bác bỏ.

Được rồi, đồn đãi lung tung như vậy thôi chứ thực tế là một tên cầm phần mềm hack chạy vào chiến trường điên cuồng đánh quái lấy kinh nghiệm thăng cấp, những tưởng chỉ bằng sức mình liền có thể lật bàn, cuối cùng bị bánh xe lịch sử đè nát bét.

Roland là thiên tài trong thiên tài, nhưng nếu đem hắn so với Cavens thì vẫn còn kém xa. Cavens là ma vũ song tu, sớm đã đạt thành tựu kiếm thuật và pháp thuật đại sư, đến năm mười hai tuổi thì đột phá truyền kì. Cũng chính vì thế mà huyết án Vine mới xảy ra. Nếu Roland là thiên tài ba trăm năm có một của thánh đường, vậy Cavens là thiên tài ngàn năm có một của cả Nahri.

Người ngoài không biết rằng, kỳ thực Cavens sớm đã mò đến cánh cửa thông tới thánh giai, hắn cũng không phải đồng thời đột phá truyền kỳ tại cả ma pháp lẫn võ kĩ mà thực ra là tu luyện ma pháp đến truyền kỳ xong chán quá chạy đi luyện kiếm thuật, sau đó lại luyện đến truyền kỳ tiếp.

Loại tốc độ trưởng thành này càng không giống con người, tuy nhiên, nếu bản thân hắn vốn đã không phải nhân loại, vậy mọi chuyện đều có thể giải thích.

Sau khi sống lại, ta đã tra rõ, Cavens là ma thai. Nói cách khác, hắn tuy là nhân loại nhưng lại bị Abyss tuyển trúng, vậy nên sao có thể tầm thường? Cái lần ác ma xâm nhập đầy điểm đáng nghi hơn ba trăm năm trước ấy kiểu gì cũng phải có một trong các mục tiêu quan trọng nhất là đem đứa con cưng của Abyss quay về Abyss.

Mà một lần ngoài ý muốn khi đi mạo hiểm, ta lại phát hiện ra kẻ đứng sau tấm màn đen kia không phải một mà là cả đại đội.

Bởi một tên não tàn nào đó tiên đoán rằng khi quốc gia cực bắc có hai vương tử sinh đôi thì vương tử ác ma sẽ ra đời. Vì thế, một đám tự cho mình là [kẻ bảo vệ thế giói] lập tức lên kế hoạch ngăn ngừa vận mệnh này phát sinh. Bọn họ thông qua cao tầng của thánh đường đến gây áp lực, bức vương thất Lam đem con trai trưởng đưa đến giáo hội làm con tin. Sau đó chúng để cho đứa trẻ ấy thành thánh kỵ sĩ để kháng cự lại vận mệnh, cùng lúc đó chúng liên tiếp cử sát thủ thủ tiêu con trai thứ, đáng tiếc đứa bé không chết, ngược lại nhờ thế mà trưởng thành nhanh vô cùng.

Nói thật lời tiên đoán đó không sai. Kẻ có hệ thống như ta mà thả đi ra ngoài giết quái thoải mái thì đảm bảo thăng cấp còn nhanh hơn Cavens. Mà trong lịch sử nguyên bản, chính “Roland” mới trở thành vương tử ác ma, thuyết pháp cho rằng cả hai vương tử đều có thể là ma thai cũng không phải không có căn cứ.

Cuối cùng lời tiên đoán đã nói lên sự thực, hay là bởi vì có lời tiên đoán ấy và hiệu ứng hồ điệp mà ‘sự thực’ diễn ra cũng không ai rõ ràng. Cái vấn đề này cứ như thể hỏi gà có trước hay trứng có trước, vừa khó nghĩ vừa không có ý nghĩa.

Trứng không nứt thì ruồi không bu, coi như không có tầng tầng âm mưu kia, dưới đại thế của lịch sử lúc đó và dụ hoặc của lợi ích, chiến tranh là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra. Rồi sau đó có lẽ kết cục cũng không khác nhau là mấy.

Nói đi cũng phải nói lại, dù chúng ta là vương tử mất nước, dù chúng ta bị lịch sử méo mó kia phủ nhận, thế nhưng một anh hùng tuẫn thân vì nước cùng một phản anh hùng bất chấp tất cả để báo thù vẫn là niềm tự hào của người dân cho đến tận ngày nay. Vị công chúa tên Renee này có thể được so sánh với song tử trong truyền kỳ đã thuyết minh nàng được dân chúng yêu quý đến mức nào.

Nhưng ta lại chú ý đến, cách ăn mặc cũng như đầu tóc của nàng đều bắt chước y hệt với Roland năm xưa, thậm chí ngay cả bộ áo giáp kị sĩ nàng mặc cũng là phiên bản nữ của bộ giáp ta mặc ra trận ba trăm năm trước, rồi nụ cười tươi rói kia nữa, nhìn thế nào cũng giống như một phiên bản nhái của nụ cười thánh kỵ sĩ tiêu chuẩn.

“Nếu không phải bản thân nàng cực kỳ sùng bái Roland, vậy thì khả năng lớn nhất sẽ là nàng đang cố ý mô phỏng nhân vật anh hùng trong truyền thuyết. Nếu đất nước đã suy sụp đến mức cần người đứng đầu phải làm vậy để thu thập lòng dân, vậy đây cũng chẳng phải điềm báo tốt lành gì.”

Có lẽ ta vẫn luôn cố tránh nhắc đến chủ nhân mới của mảnh đất kia nên mới vẫn dùng thái độ tùy ý có sao cũng được để ứng đối Renee, cho dù khi chỉnh lý tình báo của các quốc gia, tình báo của Đông Lam cũng xếp chót.

Nhưng hiện tại việc này đã hiện lên trước mặt, nếu còn tiếp tục tránh thì chẳng khác gì con rùa rút đầu, đó không giống với phong cách làm việc của ta.

Một mình đi vào phòng tắm, lấy chiếc nhẫn vặn vẹo thời gian xuống, cẩn thận đem khắc độ trên nhẫn chỉnh về mười hai tuổi rồi lại đeo lên, sau đó…

“Quả nhiên giống y hệt.”

Khi người ta ở vào độ tuổi mới phát dục, khác biệt giới tính còn không quá rõ ràng. Nhìn khuôn mặt giống y xì đúc với tấm ảnh trên báo ở trong gương, một chút tâm lí may mắn của ta trong lòng cũng bị nghiền nát.

“Y a a a, chẳng lẽ là lần nào đó uống say gây chuyện? Không thể nào nha, trước mười hai tuổi ta sống ở Vine như hòa thượng, sau mười hai tuổi lên chiến trường ngày ngày đánh giết, lấy đâu ra thời gian để gây chuyện.”

Còn chuyện gì khó giải hơn việc mình bỗng dưng có thêm một đứa cháu gái gọi mình bằng tằng tằng cố nội. Cũng còn may, dù bọn họ đều tự nhận là hậu nhân của Roland, nhưng thực tế là của Roland hay Cavens vẫn không rõ ràng.

Dù sao việc Cavens suất lĩnh đại quân ác ma báo thù cũng tạo nên vô số tử địch và hận thù, dưới tình huống này, dù thật sự là hậu duệ của Cavens cũng sẽ không dám nói thật. Việc dùng danh nghĩa của Roland là điều bình thường.

“Thằng em khốn nạn, đến lúc này còn khiến ta gánh tiếng xấu.”

Nhớ năm đó, rõ ràng ta với Cavens là anh em sinh đôi, mà rõ ràng ta còn biết nói chuyện hơn, ấy thế mà Cavens lại được hoan nghênh hơn ta nhiều lắm, đã vậy lại còn không phải chịu đống giới luật linh tinh trói buộc… Tuổi còn non nớt, lại trắng lại nộn, việc cởi bỏ lớp phòng bị của các tỷ tỷ đối với hắn cũng dễ như uống cốc nước. Đừng nói nữ bộc trong cung, ngay cả các nữ quý tộc bị hắn tóm vào tay cũng không ít, sau đó còn suốt ngày chạy tới trước mặt thằng anh khoe khoang thành tích.

Cho dù đố kị ghen ghét hận đến mức nào, ta vẫn phải cố kỵ thân phận vương tử và thánh kỵ sĩ, phải trang thành thục, trang thân sĩ, chú ý danh dự và hình tượng, thế cho nên đến chết vẫn còn trinh. Cũng vì vậy mà giờ bỗng lòi ra một đám hậu đại không biết thật giả thế nào, ta cảm giác mình thật sự rất oan ức…

“Ân, cửa không khóa? Nga, xin lỗi!”

Đột nhiên cửa phòng tắm mở ra, Momo cứ thế liền bước vào, dùng ánh mắt thản nhiên ngắm ta một lát rồi lập tức quay đầu đi ra ngoài.

Không, không phải đi ra, nàng đi khóa cửa! Nàng cuối cùng đang định làm gì?!?

“A a a, đó là ma pháp cải biến thân thể đúng không? Cuối cùng tên thật của ngươi là gì? Rola hay là Rolahm? Ta đoán là Rola, nếu không ngươi đã sớm chén sạch chị cả rồi, cũng sẽ không tức giận đến vậy khi ta nói đến chuyện liệt dương. Xin lỗi nha, không cẩn thận đạp phải nỗi đau của ngươi, sau này Momo sẽ chú ý hơn.”

Tuy ngươi nói rất dễ nghe, thế nhưng cuối cùng ngươi định làm gì? Vì sao lại thoát y? Vì sao sấn tới đây? Vì sao bước vào bồn tắm? Đám nước miếng kia là thế nào??

“Để Momo ôm một cái, ôm một cái là đủ rồi! Momo không làm gì cả đâu, thật!”

Ngươi lau cho sạch nước miếng rồi hãy nói đi, nhân tiện tắt luôn hộ cái nụ cười dâm trên mặt đó nữa. Không hổ là là ám tinh linh, động tác vặn vẹo ngón tay quỷ dị của ngươi là có ý tứ gì vậy, rốt cục ngươi muốn làm cái gì!?

“Ngoan, bảo bối nhỏ, chỉ đau một chút là hết ngay…”, nói xong, chó điên Momo trực tiếp biến thành hóa thân của dục vọng, còn ta thì đã bị đẩy vào góc tường trong lúc trợn mắt nhìn.

“Con ả tinh linh da đen thui, đừng có mơ chạm được vào người đàn ông của ta!”

“Momo, ngươi đang làm chuyện gì!”

Một giây trước khi Diana bóp nát khóa cửa, một tia chớp sáng đột nhiên bắn ra từ chiếc nhẫn đeo trên tay phải của ta đâm trúng Momo. Dưới sự tức giận của nữ hầu tước ác ma, nàng lập tức ngã lăn ra đất.

“Xin lỗi Roland, vì trình tự cứu viện khẩn cấp khởi động nên năng lượng trong nhẫn hao hết, phải mất tầm ba ngày mới khôi phục. Ta thật sự không cài đặt dính nước là trình tự khởi động của nhẫn, loại chuyện tình dạng nhìn trộm buồng tắm hay buồng tắm play gì đó thật sự không phải sở thích của ta.”

Eliza, dù lúc này ngươi cố trang đến đâu ta cũng không thấy ngươi đáng yêu.

“Xin lỗi đại nhân, ta sẽ cố quản nàng thật tốt.”

Đằng nào ngươi cũng xông đến trực tiếp như vậy rồi, mà ngươi có thể đừng nhìn hờ hững đến thế không? Dù bé trai chưa dậy thì thì cũng có quyền con người nhé.

Sau khi hai tinh linh rời đi, buồng tắm cuối cùng cũng yên lặng. Ta lặng lẽ rời khỏi bể tắm, đầu tiên là tháo cái nhẫn Eliza tặng, nhét xuống dưới đống quần áo, sau đó điều chỉnh lại nhẫn vặn vẹo thời gian về mức hai mươi, cuối cùng lấy ra một bộ y phục dự phòng vắt lên cạnh buồng, đặt thêm thanh kiếm lên bên cạnh, bắt đầu tẩy rửa một lần nữa.

Năm phút sau…

“Ân, cửa hỏng? Bên trong có ai không? Nha, y phục nam, thôi dù sao bể tắm cũng đủ lớn, mọi người cùng tắm đi, còn có thể kì cọ cho nhau luôn.”

“Đại ca, bánh xà phòng của ngươi rơi rồi, ta nhặt giúp ngươi nhé.”

Lần này người tới là Casio và Mening, một cặp “anh em” càng ngày càng quá đà.

“Ta chịu đựng biến thái đủ rồi, ăn một chiêu phá tà trảm!”

Đáng tiếc, thực lực cách biệt quá lớn, Mening thành công dùng tay không đỡ dao sắc.

Việc gây dựng đoàn đội này ngay từ đầu đã là sai lầm, danh tự càng sai lầm, đã là thân sĩ tuyệt đối thì còn có khả năng là người bình thường sao?

“Ngươi nói cứ như thể ngươi là người bình thường ấy? Thân sĩ biến thái hấp dẫn nhau là tương hỗ hai chiều đó.”

Đột nhiên, một con mèo nhỏ ướt nhẹp nhảy ra khỏi bồn tắm, run run thân mình vẫy khô nước trên người, sau đó nghênh ngang đi qua trươc mặt ta.

“Heloise, ngươi cũng ở đây?!?”

“Slime cần bổ sung hơi nước theo định kỳ, ta còn tới trước ngươi nhé. Thật là, người lớn cả rồi còn đi so đo với một con mèo. Đúng rồi, ngươi trong thể trạng ấu niên rất đáng yêu, hay là gia nhập hậu cung của ta đi, tuy nhiên trước giờ ta không thu nam tính, nhưng mà ngươi đáng yêu như vậy, coi như là bé trai cũng thích hợp.”

“Heloise, ăn một phát thánh quang trảm!”

Màn đêm phủ xuống không có nghĩa một ngày đã kết thức, lúc này, Heloise dưới lốt mèo bỗng nhiên nhảy vào phòng từ đường cửa sổ.

“Ê, đến giờ học rồi, ngươi cũng không muốn tin tức một thánh kỵ sĩ học tập ma pháp nguyên tố truyền ra chứ, số biệt danh quái dị đủ nhiều rồi đi!?”

Tuy con mèo này vừa nguy hiểm vừa biến thái, thế nhưng dù gì thì nó cũng có chút ưu điểm, thí dụ như coi trọng truyền thừa và lời hứa.

Nhớ tới việc Heloise đáp ứng dạy ta ma pháp hàn băng, ta lập tức hứng trí bừng bừng. Đời thứ hai ta cũng từng học ma pháp hàn băng ở chỗ Heloise, thế nhưng hồi đó nàng rất khó tiếp cận, tỉ lệ kiến thức chân thực trong số những thứ nàng dạy ta cũng không dám cam đoan, đã vậy suốt ngày còn chê ta ngốc không học tốt.

Nửa giờ sau….

“Kêu ngươi ngu như lợn vẫn thật có lỗi với mấy con lợn. Ngu đến mức ta chẳng biết dạy thế nào. Cảm thụ nguyên tố không phải việc ngươi đi sai khiến chúng, câu thông, câu thông nha. Không phải mệnh lệnh hay uy hiếp, loại làm càn giời ơi như ngươi, đến truyền kỳ cũng không cửa, rốt cục làm cách nào lên đến tận bán thần vậy?”

“Đương nhiên dùng hệ thống để buff!”

Lời này nghĩ trong đầu là đủ, không cần thiết nói ra. Nhưng xem kết quả hôm nay thì trước đây Heloise có chăm chú dạy ta thì ta vẫn bị chửi là ngu…

“Thế ngươi làm cách nào dạy được Eliza? Đối với ma pháp hàn băng, nàng đã có con đường riêng của mình, tiềm lực vô cùng. Còn ngươi thì lại vẫn cứ giậm chân tại mức học đồ.”

“Thì cứ vứt sách vở với bút ký cho nàng, bảo rằng chỗ nào không hiểu chạy đi hỏi Margareth…”

Còn mèo trước mặt thở dài, vặn vẹo thân hình một chút rồi hóa làm hình người. Năng lực biến hóa của nàng thăng cấp tùy theo thực lực của ta. Vì thế, cô bé thiếu nữ tóc vàng kia lại xuất hiện một lần nữa… nhưng…

“Phốc, thật đáng yêu.”

Nhìn Heloise trong bộ dáng chỉ như một cái mô hình đồ chơi cao ba tấc còn cố bày tư thế của đạo sư, ta lập tức cười ra tiếng, ý tứ báo thù cực kỳ rõ ràng.

Heloise lại thở dài một lần nữa.

“Cuối cùng có định học hay không? Không học ta đi ngủ. Nếu mà ngươi có tí thiên phú, ta đây đâu chỉ có thể biến nhỏ như thế này.”

“Nguyên tố ma pháp khởi nguồn từ các thần nguyên tố cổ xưa, các thần nguyên tố đều có tính cách riêng, cũng giống như mỗi nguyên tố ma pháp đều có tính chất riêng. Ngươi vẫn luôn chỉ hiểu hàn băng ở vẻ bề ngoài, tự nhiên không thể nào tiến bộ. Ngươi nghĩ thử xem bản chất của hàn băng là cái gì? Vì sao lúc đầu ngươi lại chọn hàn băng?”

Bản chất của nó? Không phải nhiệt độ thấp sao? Có gì thần kỳ à?

Vì sao lúc đầu chọn hàn băng? Tất nhiên là vì sống ở nơi lạnh giá, hiểu rõ tàn khốc của giá lạnh, cảm thấy ma pháp băng có tiềm lực vô cùng.

“Kỳ thực mỗi ma pháp sư đều có lý giải riêng của mình, trước ta không dạy không phải quên, mà là muốn ngươi tự mình ngộ ra. Ai biết mấy trăm năm ngươi vẫn đâu vào đấy, cứ tiếp tục chờ ngươi tự ngộ chắc cần thêm mấy ngàn năm, thôi thì nhìn đây.”

Bàn tay nhỏ điểm nhẹ, một con chim ưng lửa bé tí xuất hiện rồi chao liệng trong phòng. Tiếp đó Heloise lại điểm nhẹ lần nữa, một đám mây màu trắng bay đến đụng vào con ưng lửa. Những tưởng vì băng hỏa xung đột sẽ dẫn đến nổ tung, ai ngờ con ưng lửa lại chỉ khóa lên một tấm áo khoác trắng và giảm tốc độ lại.

Việc này hoàn toàn khác với thường thức băng hỏa xung đột, đột nhiên ta cảm thấy có chút hiểu tại sao Eliza có thể đồng thời khống chế hàn băng và hỏa diễm.

“Cá nhân ta cho rằng hàn băng không phải một sự vật tồn tại trong hiện thực mà là một loại trạng thái và xu thế, nó sẽ khiến các sự vật giảm chậm, thậm chí đình trệ.”

Nghe nàng nói vậy, ta bỗng cảm thấy kính nể Heloise. Nhiệt độ là một đặc trưng của năng lượng, nhiệt độ thấp sẽ giảm hoạt tính của vật chất… những thứ khái niệm vật lý này đối với kẻ xuyên việt như ta là chuyện hiển nhiên. Thế nhưng đối với một tên ma pháp sư ở thế giới này, để có được cái nhìn như vậy thì phải trải qua vô số thí nghiệm và lý luận tích lũy. Chỉ riêng điều này đã cho thấy mỹ danh mà người đời dành cho nàng không sai.

“Mỗi pháp sư đều có cái nhìn khác nhau về bản chất của hàn băng, nó không phân biệt cao thấp, cũng không phân biệt đúng sai. Đệ tử của ngươi, theo ta quan sát, có lẽ đem hàn băng nhìn thành là ‘khoảnh khắc tĩnh’, còn hỏa diễm thì lại là ‘khoảnh khắc động’. Động tĩnh kết hợp, tạo ra vạn vật. Chiến sĩ cường hóa cơ thể cải biến thế giới, pháp sư dùng ý chí và suy nghĩ ảnh hưởng thế giới, nếu ngươi vẫn dùng loại tư tưởng của chiến sĩ đến lý giải ma pháp thì cả đời này cũng chỉ dừng ở mức học đồ.”

Nhìn tiểu đậu đinh ba tấc với khuôn mặt trang nghiêm ấy, lần đầu tiên ta thấy nàng là một đạo sư hợp cách, lặng lẽ gật đầu.

“Hàn băng à?”

Nhắm mắt lại, trầm tư, ta liền nhớ tới mùa đông nơi quê nhà, núi tuyết dốc đứng, sông băng lạnh lẽo. Sinh mạng đối mặt sự đào thải tàn khốc của tự nhiên dốc toàn bộ nỗ lực tranh đoạt quyền được sống, mà tự nhiên thì dùng phương pháp của chính mình đi tuyển chọn những cường giả có tư cách sống tiếp.

“Cám ơn đạo sư, có vẻ ta đã hiểu.”