Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 120: Quyết chiến (1)




Editor: Gà đồng

Cuồng phong bạo vũ vẫn không ngừng nghỉ, tiếng giết chóc đằng xa cũng thưa thớt dần. Có lẽ hải tộc đã sắp giành lấy đo thành của mình thành công, đồng thời, hạn cuối để chúng ta trốn chạy cũng càng ngày càng gần.

Trước mắt ta, con rồng chín đầu đồng thời mở tất cả đám miệng đỏ lòm của mình, bảy luồng thổ tức hướng vào nhau. Tại trung tâm hội tụ của chúng, nhờ sự điều khiển ma lực tỉ mỉ của Hadaraa, một quả cầu nguyên tố hỗn loạn và nguy hiểm bắt đầu hình thành.

Đây là đòn sở trường của mấy loài rồng nhiều đầu. Rất mau, khi các bước chuẩn bị hoàn tất, quả cầu nguyên tố cũng dung hợp hoàn toàn, biến thành trong suốt, thuần tịnh, tất cả những huỷ diệt và phá hoại đã được giấu sâu vào bên trong lớp vỏ bọc diễm lệ bên ngoài.

Đây là phương thức chiến đấu thường thấy của ma thú đỉnh cấp, chúng ném bỏ tất cả những hoa chiêu vô dụng, một lòng cường hoá nhục thân và thiên phú chủng tộc. Xem tư thế này, tất cả các loại long tức hoà vào nhau sẽ trở thành đòn tấn công dạng sóng xung kích thuần tuý không thuộc tính, khuếch đại sức phá hoại lên vô số lần. Dù hiện thời thiếu mất hai cái đầu, đòn này ước chừng cũng có uy lực ngang ngửa cấm chú.

Cùng đám sinh vật mạnh mẽ bởi tự thân thiên phú và nhục thể này đấu lẫn nhau, muốn chiến thắng, cuối cùng vẫn phải nói chuyện bằng thực lực chân thật.

“Hừ, tưởng chỉ ngươi biết oanh pháo sao? Heloise, khởi động kế hoạch c, nã chết hắn cho ta!”

“Nương nương, thần thiếp không làm được mà!”

“Cái gì?”

“Khải bẩm hoàng hậu nương nương, thần thiếp cũng muốn bắn một phát, nhưng ngài nghĩ muốn bắn là được ngay sao? Ít nhất cũng cần cho ta năm phút chuân rbij! Ngươi không thể thông cảm cho một cứu binh mà chắc chắn sẽ đến trễ sao? Anh hùng vào lúc then chốt không cần viện binh, tự mình lên đi. Chúng ta, đám vai phụ này tin tưởng ngươi!”

Nghe mấy lời châm chọc mang đầy nét hiện đại này của Heloise, ta thực bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đến mức không còn lời nào để nói.

Ta biết chứ, thời gian gấp vậy Heloise không thể chuẩn bị tốt được, nhưng nếu để đòn ‘nước dãi dung hợp’ này bắn ra, vậy chẳng cần kế hoạch nào nữa, dù sao còn thừa cái gì đâu.

“Chết tiệt! Tên to xác, xem cái này!”

Ta hít sâu một hơi, không xung phong lên mà rút về một mỏm đá ở hướng ngược với đám Klose, bắt đầu hành động¬.

[Hoá thân nguyên tội ma thần]

Đôi cánh vừa thu lại, sự mệt mỏi khi giải trừ hoá thân chiến tranh thiên sứ lập tức quấn lấy, nhưng giờ không phải lúc nghỉ ngơi, ta lập tức sử dụng chủng hình thái còn lại - - nguyên tội ma thần.

Tầm nhìn của ta nâng cao hơn mấy phần, hơi thở cũng ngập mùi lưu huỳnh, làn da cháy rừng rực, toàn thân đều mang tiêu chí của ác ma.

Huyết mạch hỗn loạn khiến dòng điện màu lam bạo tẩu trong huyết quản, từng sợi ma văn từ đó phun ra, năng lượng toát lên nấu sôi toàn bộ nước mưa xung quanh, hai mắt sáng rực lửa và sấm sét. Ta giờ đây phảng phất như ma thần lâm thế.

Ta không thích loại biến thân này chút nào, ngoại trừ những phiền toái có thể chuốc lấy do lực lượng từ hỗn độn mang lại, còn bởi vì loại biến thân thành dáng boss cuối này quá xấu, luôn khiến ta nhớ về tháng năm dài dằng dặc nửa đêm dậy bị bóng mình trong gương doạ sợ.

Thế nhưng, hiện tại, ta cần hình thái xấu xí đó, bởi lẽ nó xấu, nhưng hiệu dụng thì không chê vào đâu được.

“Tinh linh băng tuyết nơi cực địa bão táp, lắng nghe lời kêu gọi của ta…”

Chiến tranh thiên sứ là dạng biến thân loại đột tiến, thích hợp cho vị trí cận chiến cường lực, còn nguyên tội ma thần, nó là dạng biến thân tăng cường sức khống chế ma lực, ý chí, trí lực… của pháp hệ, rất thích hợp cho nghề cũ của ta: pháo đài.

“… Dưới ý chí của ta, thời khắc chung kết của vạn vật sắp đi đến…”

Chú văn dài dòng dẫn dắt lên từng đạo sóng ma lực như muốn huỷ diệt tất cả, tinh linh băng tuyết hiện thân giữa không trung cất cao giọng hát ca, mừng vì một cấm chú hệ băng trong truyền thuyết tái hiện - - [Kỷ băng hà].

Khác với bản nhái của Magareth, [Kỷ băng hà] được khắc trong đá hiền giả của nàng chỉ có uy lực chưa đến một phần ba, còn ta, với tư cách kẻ phát minh, uy lực của nó có thể đề cao tới 200%.

Nguyên lí của cấm chú này rất đơn giản, dùng ma lực băng tuyết thuần tuý nhất hội tụ thành kết tinh, liên tục áp súc đến mức tận cùng, sau đó… bắn ra. Trên bản chất không khác [Fire ball] là mấy.

Thế nhưng, giống như lời đánh giá của Heloise lúc trước, chính bởi vì giản đơn nên đơn thuần, nên mới phù hợp với bản chất của băng tuyết, mới khiến nó trở nên vô cùng mạnh mẽ.

[Á thần khí: hơi thở tử vong – đặc hiệu một: chuyển hoá linh hồn: Rút lấy linh hồn kẻ chết chuyển hoá thành ma lực tử vong thuần tuý.]

Những tia ma lực tử vong này sau khi vào trong tay ta lập tức bị chuyển đổi lần nữa thành ma lực băng hàn. Giờ khắc này ta nên cám ơn Carlone vì đã tạo vô số sát nghiệt bao năm qua, khiến trong thanh trượng này dự trữ lượng ma lực vô cùng khổng lồ sao?

“… Giấc ngủ đông giá là diệt vong, cũng là tân sinh…”

Lấy ta làm trung tâm, ma lực trong chiến trượng đen tuyền điên cuồng tràn ra ngoài, hoá thành nguồn năng lượng để ta tiếp tục khởi động cấm chú. Càng nhiều ma văn lam thẫm tràn ra, càng nhiều tinh linh băng tuyết hát ca trong không khí.

Ta còn chưa ra tay, cả khối vách đá dưới chân đã biến thành vùng địa cực, ngay cả nước mưa cũng biết thành gió tuyết, rồi cả những cơn gió hè mang hơi ấm đều đã hoá thành bão tuyết lạnh run người.

Thậm chí, vì nhiệt độ hạ xuống, bề mặt nước lũ bắt đầu kết băng, sóng lớn vô tận lần đầu tiên gặp phải thiên địch.

Hai cái đầu rồng vừa tái sinh ngẩng lên, nhìn chằm chặp vào ta, bốn con mắt to như cái chậu bắn ra từng tia sáng màu đỏ đại diện cho sát ý trần trụi của nó.

Cự li giữa ta với nó và cơn mưa tuyết không trở ngại được tầm nhìn của nó, rồng chín đầu đang đánh giá mức độ uy hiếp của ma pháp mà ta đang chuẩn bị.

Trong suy nghĩ của Hadaraa, chỉ cần cởi ra đám dây xích đáng ghét đang quấn trên người, dù bị cấm chú oanh một phát cũng chẳng sao. Nó cũng không phải lần đầu tiên bị cấm chú đánh trúng, dù sao da dày thịt béo, chết không được, mấy ngày sau lại khoẻ như thường.

Thế nhưng giờ đây, hắn biết tình huống không giống trước kia.

Năng lực tái sinh của rồng chín đầu là thiên phú chủng tộc, thế nhưng bản chất vấn là một loại năng lực hệ thuỷ tổng hợp. Vì vậy, nếu không có nước, sự tình sẽ ra sao?

Pháp sư hệ thuỷ thường đồng thời tu tập cả ma pháp hệ băng để gia tăng uy lực sát thương, thế nhưng điều này không có nghĩa hai loại ma pháp này tương dung không khắc chế, ngược lại, đối thủ khiến pháp sư hệ thuỷ khó chịu nhất, chính là đám pháp sư hệ băng.

Các pháp thuật của hệ thuỷ trên căn bản là sử dụng và khống chế dịch thể, vì thế, chúng có hai thiên địch. Thứ nhất là ma pháp hệ hoả sẽ chưng sôi dịch thể, thứ hai chính là ma pháp hệ băng khiến dịch thể đông cứng. Bất kể là hơi nước hay băng đá, chúng đều khiến dịch thể không còn phù hợp với khái niệm ‘thuỷ’, phá vỡ căn cứ cơ bản của các pháp thuật hệ này.

Hadaraa trầm tư suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Tình huống trước mắt rõ ràng là tên làm phép chả có xíu ma lực nào (trong mắt nó, chút ma lực của cấp thanh đồng tương đương với không có) kia đang vận dụng ma lực tử vong trong chiếc trượng ngắn trên tay để phóng thích siêu cấp cấm chú. Vừa nãy tên kia chỉ dùng mấy phép cấp thấp đã đủ khiến mình bị rơi vào trạng thái đông cứng, nếu hắn thật sự thành công thả ra cấm chú này…

Hắn sẽ hưởng thụ cuộc sống trong khối băng vĩnh viễn không tan? Hay bết bát hơn, năng lực tái sinh cũng bị khoá lại, còn bản thân nó cũng bị chết ngắc.

Muốn đút một con rồng chín đầu vào tủ lạnh cần mấy bước? Đơn giản, chỉ cần hai bước, mở cửa tủ lạnh, đút nó vào – câu chuyện cười này giờ không đáng cười chút nào với Hadaraa, bởi lẽ, kẻ trước mặt nó đang cố tạo ra một cái tủ lạnh và định đút nó vào. Hơn nữa khả năng cao là sau khi bị đút vào nó sẽ không ra nổi nữa.

Vốn rồng chín đầu không coi cấm chú của nhân loại ra trò gì, tuy nhiên, hiện tại nó không thể không để ý.

“Rầm!”

Dưới chân tên pháp sư, mặt đất đóng băng đột ngột nứt ra, vách ngăn giữa hư không và thực tại bị bóc mở, hoá thành một động đen sâu hun hút như lối vào địa ngục.

Tiếp đó, một bàn tay xương màu đen khổng lồ vươn ra từ lỗ đen, cắm thẳng vào mặt đất. Mỗi mảnh xương của bàn tay này cũng lớn ngang một người trưởng thành.

Đó mới là bắt đầu, ác mộng chân chính vẫn còn đang ở phía sau.

“A a a a a a!”

Khi chiếc đầu lâu khổng lồ mang vương miện kia phản hồi nhân thế, tất cả sinh mạng nhìn thấy nó, nghe thấy tiếng cười ken két quỷ dị phát ra từ khớp hàm của nó đều không nhịn được cất tiếng kêu thảm theo bản năng, bọn họ như thấy được tử thần đang đi đến thu gặt hết thảy sự sống.

“… Chúng ta mang sự kết thúc và cái chết bình đẳng đến cho tất cả sinh mạng…”

Thanh âm niệm chú vẫn tiếp tục, ma lực băng tuyết bạo ngược nay dần dần tụ tập lại, hoá thành một vương toạ bằng băng đặt dưới thân cái bộ xương khủng bố vừa đi đến. Nó ngồi xuống đó, bễ nghễ hết thảy.

Cả vùng xung quanh đã biến thành băng nguyên giá rét, hồng thuỷ, không khí đều bị băng đóng đông cứng, mọi thứ, đều đã đi đến thời điểm cuối cùng.

Dù phạm vi băng nguyên còn chưa lan đến chỗ Hadaraa, nhưng ngay con rồng kiêu ngạo này giờ đã biết thế nào là sợ hãi. Dưới ánh nhìn của khô lâu vương, nó chưa bao giờ cảm thấy cái chết lại gần mình đến vậy.

Nó run rẩy như gặp phải thiên địch. Nỗi sợ này không liên quan đến mạnh yếu, bởi lẽ nó là sự phân cấp trong chuỗi thức ăn, tên khô lâu vương kia, chính là kẻ đi săn đối với tất cả các sự vật còn sống.

Hadaraa biết rõ hình ảnh trước mắt chỉ là ảo ảnh thần uy đồng dạng với tâm tượng thế giới do hiệu quả của cấm chú mang lại. Dù hiện tượng này là đặc trưng cho các cường giả từng tới gần cấp bậc chân thần, đối với thời đại này có vẻ rất hiếm, nhưng đối với một con ác thú có từ thời thượng cổ như nó, đây vẫn chưa là gì.

Nhưng điều then chốt là uy thế của khô lâu vương quá giống tồn tại ấy. Hadaraa từng thấy rất nhiều hư ảnh thần linh, chẳng hạn như nữ vương phong bạo hay thần bạo nộ, tất cả thần uy của các vị thần kia đều kém thứ trước mắt. Thứ tương tự nhất với cái mà nó đang thấy, chỉ có Aye, vị tử thần vĩ đại mà nó từng một lần có cơ hội trộm ngắm từ xa.

“Aye?... Tử thần?... Ngươi… xương khô, quyền trượng đen… ngươi là cái tên trong truyền thuyết kia? Chẳng lẽ lời đồn ngươi hiện thân tại thế giới lòng đất xử quyết một tên bá tước ác ma là thật? Còn thứ này… chẳng lẽ là chiêu cấm kị từng duỷ diệt một vương quốc tinh linh … [Kỷ băng hà]?”

Cấm chú đã thực hiện đến mức này thì không còn cách nào để dừng lại. Dù kẻ làm phép không vịnh xướng nữa thì các tinh linh băng tuyết cũng sẽ tiếp tục ngâm vịnh thay.

Lời ngâm nga kia vang vọng cả chiến trường, bất kì ai, cho dù không biết loại ngôn ngữ đang được sử dụng, cũng hiểu được chân ý hàm chứa trong đó.

Lời ngâm nga ấy không phải thứ nguyền rủa ác độc gì, chúng chỉ là những lời trần thuật trực tiếp của một học giả đang ghi chép lịch sử, nói ra tương lai sẽ phát sinh tại nơi này.

“… Khi kỷ băng hà tái hiện, khi vạn vật đóng băng, khi kẻ sống và thần linh lâm vào tử vong hoặc giấc ngủ say, những vong hồn không sợ giá lạnh sẽ trở thành chủ nhân của thời đại mới.”

Ai từng đọc qua lịch sử về giai đoạn đen tối của thế giới hơn một trăm năm trước đều biết, đó là bài thánh ca của Vĩnh Dạ đại đế - Kỷ băng hà.

Năm đó, Vĩnh Dạ đại đế vì thực hiện kì vọng mang đến cảnh tận thế cho kẻ sống, tự tay sáng tạo ra đòn cấm chú nguy hiểm và điên cuồng nhất trong lịch sử. Từ ngày được sinh ra, [Kỷ băng hà] liền trở thành nỗi ác mộng của tất thảy sinh linh.

Khi biết kẻ mình đang phải đối mặt rất có khả năng là kẻ nào đó, Hadaraa bỗng chốc lâm vào tuyệt vọng.

Người có tên cây có bóng, ta lúc mạnh nhất thì đến thần linh cấp trung cũng phải tránh mặt, quân đoàn của ta từng giết chết vô số tồn tại mạnh mẽ hơn cả con rồng chín đầu này. Nay ta đã đọc lời chú văn đến tận đây, nếu nó còn chưa nhận ra ta là ai vậy đầu óc chắc đã bị Basra chém đến ngu rồi.

“Vĩnh Dạ đại đế!”

Hadaraa sợ hãi tột cùng, thất thanh hô lên cái tên cấm kị, tiếng gầm của nó vang vọng toàn thành, dẫn dụ vô số ánh mắt trông về nơi đây.

Rồng chín đầu bây giờ không còn băn khoăn rằng đòn cấm chú này có diệt được mệnh của hắn hay không, bởi lẽ nếu cấm chú thật sự bị phóng thích thành công, thứ phải lo lắng là cả toà thành thị này chứ không chỉ mình nó.

Sự thực cũng đích xác như vậy, nếu ta sử dụng bản hoàn chỉnh, hiệu quả của [thủ đô mưa] không cần lo lắng nữa, dù sao toàn bộ nơi này trong vòng một trăm năm tới ngoại trừ băng tuyết thì cái gì cũng không có.

Long tức dung hợp đã hoàn thành, tên đồ tể cả đời săn đuổi rồng cũng đã bị khoá chặt mục tiêu, nhưng giờ đây mạng mới quan trọng, tất cả thù hận vứt qua một bên.

“A!” “Răng rắc!”

Hai cái đầu mới mọc lập tức quay sang cắn đứt sáu cái đầu khác, biến rồng chín đầu trở thành rắn ba đầu. Mất đi sáu nguồn năng lượng bổ sung, quả cầu do long tức dung hợp không còn khống chế được nữa, vì thế, nó dùng toàn lực hất văng quả cầu ấy về phía Vĩnh Dạ đại đế.

Trong khi đó, ngược với vẻ uy phong bát diện bên ngoài, ta đang khóc cạn nước mắt trong lòng.

Giờ ta là một tên gà non thanh đồng, sử dụng toàn bộ ma lực còn chưa thả nổi một đòn [Bạo phong tuyết]. [Kỷ băng hà]? Nghe thì đẹp đấy, nhưng tốt nhất nên tỉnh mộng thôi.

[Đinh, chúc mừng kí chủ lĩnh ngộ cấm chú huỷ diệt cấp bán thần – Kỷ băng hà. - - Nhắc nhở của hệ thống: gì cơ? Cần chú giải thêm? Dù sao ngươi cũng không dùng nổi, sao bắt ta phí nước bọt làm chi. Còn nếu ngươi thật sự dùng nó, vậy dùng xong cũng chết ngắc, có nói ngươi cũng không đọc được.]

Giống [Kiếm nhận phong bạo], ta muốn nhớ lại cái kĩ năng tự nghĩ ra này không khó, cũng không để ý lời nói linh tinh của hệ thống. Vì hấp dẫn sự chú ý của Hadaraa, ta vốn định lấy ‘Hơi thở tử vong’ ra rút lấy ma lực làm cái giá doạ người một chút. Có điều, vừa mới ngâm xong lời niệm chú đầu tiên, ta biết mình lại chơi hỏng.

“Mẹ nó! Chết chắc rồi! Không dừng được!”