Tiêu Mặc thức nguyên đêm ôm Đường Tống, cả đêm ôm bà xã trong lòng. Đường Tống tỉnh lại cũng đã là sáng hôm sau, mở mắt muốn trở người liền bị ôm chặt hơn. Vỗ vỗ vào tay Tiêu Mặc, khiến anh đang nghĩ vẫn vơ mà tỉnh lại.
- A Mặc, em muốn nằm xuống.
- À được.
Tiêu Mặc luống cuống, dịch người rồi nhẹ nhàng để cô nằm xuống giường. Tuy gương mặt vẫn rất xanh xao nhưng đã tỉnh táo lại rất nhiều.
Quả Táo Nhỏ cũng vì đau mà tỉnh lại, Tiêu Mặc thấy bé tỉnh liền chạy đến. Quả Táo Nhỏ thấy ba liền khóc nức nở, Tiêu Mặc đau lòng con trai mà ôm bé lên, dỗ dành bé.
- Quả Táo Nhỏ của ba thật dũng cảm, ba rất tự hào về con.
- Sao ba đến muộn quá vậy, kẻ xấu kia lúc nào cũng muốn nổi điên bắt mẹ con con phải nghe theo hắn. huhu.....
- Ngoan đừng sợ, mọi đau đớn của hai mẹ con, ba sẽ thay hai người đồ lại.
- Ba ơi con sợ lắm.
- Ngoan, không sợ, có ba đây không sợ.
- Mẹ và em đâu rồi ba.
- Mẹ đang nằm bên cạnh, em của con rất kiên cường đấy.
Xoay người để bé thấy Đường Tống, biết bé muốn sang với mẹ liền rút kim truyền dịch đã hết vứt sang một bên rồi ôm bé sang. Đường Tống ôm lấy con, dỗ dành bé. Nhìn cái đầu quấn băng thật dày liền đau lòng khóc nấc lên.
Hai mẹ con ôm lấy nhau, Tiêu Mặc liền nhấn chuông gọi bác sĩ, dù thế nào vẫn phải kiểm tra lại cho chắc chắn, không thể để lại bất kì di chứng nào được.
Bác sĩ nhanh chóng tiến vào, làm kiểm tra một lượt, xác nhận đã qua cơn nguy hiểm, liền gọi y tá thay bình dịch truyền cho bé và Đường Tống. Cơ thể vì suy nhược, cùng với việc lo lắng quá nhiều khiến cả hai kiệt sức.
Sau khi mọi việc xong xuôi thì ba mẹ Tiêu cũng vừa đến. Nhìn thấy con dâu cùng cháu trai đã tỉnh, mẹ Tiêu liền khóc đến nức nở, chạy đến ôm lấy cô.
- Là do mẹ, nếu không sao lại để hai đứa chịu khổ thế này, mới mấy ngày sao lại gầy như này.
- Mẹ, không phải lỗi của mẹ, mẹ đừng tự trách, người gầy là mẹ mới đúng, mắt đều khóc đến sưng cả lên.
- Mẹ đâu có ốm.
Hai mẹ con ôm nhau tâm sự, thì ba Tiêu đang ôm lấy Quả Táo Nhỏ, thằng bé thấy ông liền hứng khởi mà kể tội tên khốn kia. Ba Tiêu thì vừa nghe vừa khen bé vừa thông minh, vừa kiên cường, là đàn ông đích thực.
- Ông ơi cháu đói.
- Đúng rồi, bà quên mất, nhanh trong nhà mới hầm cháo, hai mẹ con mau ăn.
Bày cháo ra bàn, lâu rồi mới an tâm mà ăn, cả hai người đều hì hục mà ăn. Thấy ba mẹ Tiêu đã đến, Tiêu Mặc liền giao hai mẹ con lại, bảo rằng mình phải đi giải quyết cho xong chuyện này, ba Tiêu vừa nghe liền hiểu ý anh, vẫy tay kêu anh đi nhanh rồi về.
Tiêu Mặc lại xe đến kho hàng cách bệnh viện cả ba dãy phố, kho hàng nằm sâu trong một con hẻm tối tăm. Vừa bước xuống xe, thủ hạ liền nhanh chóng ra cúi chào.
Tiến vào kho hàng, mùi ẩm mốc bốc lên khiến anh cảm thấy khó chịu, nhưng lại chẳng thể làm ảnh hưởng đến tâm tình của anh.
Nhìn thấy kẻ đang bị trói lên, bị đánh đến mức máu me đầm đìa, nhìn rất thảm thương nhưng vẫn chưa thể giải toả cơn giận trong lòng anh.
Thủ hạ mang ghế đến cho anh, Tiêu Mặc liền không do dự mà ngồi xuống, ra hiệu để thủ hạ làm hắn tĩnh táo. Hai người thủ hạ bên cạnh hiểu ý mà cầm lấy cái vòi nước bên cạnh, mở vòi xịt thẳng vào người hắn. Cơn lạnh cùng cơn đau rát bất ngờ ập tới khiến hắn vì đau đớn mà tỉnh lại.
Nhìn thấy kẻ đang ở trước mặt mình, vẻ mặt hắn lập tức văn vẹo.
- Tên khốn, ngoài việc hành hạ tao một cách đê tiện thì mày làm được gì chứ.
- Đê tiện, tao đâu đê tiện như mày, bắt giam vợ con người khác.
- Vợ con mày, mày nghĩ mày là ai, trong người thằng nhóc kia chảy máu của mày sao. Còn ả đàn bà kia cũng chỉ là con điếm bám lấy mày vì tiền mà thôi.
- Mày hỏi tao là ai, tao là chồng hợp pháp của Đường Tống, là cha trong giấy khai sinh của Tiêu Trạch Dương. Chỉ với việc mày khinh thường bọn họ thôi cũng đủ thấy mày không đủ tư cách làm ba, làm chồng của họ rồi.
( đoạn này lúc đầu Quả Táo Nhỏ tên là Đường Trạch Dương nhưng sau khi Tiêu Mặc và Đường Tống kết hôn thì theo họ cha nha, vì vậy nên ad đổi luôn sang Tiêu Trạch Dương).
- Cũng đúng, một kẻ ruồng bỏ vợ con đi theo tình nhân cũng xứng đáng mà lên tiếng. Hình như cô tình nhân của mày lúc trước một lúc phục vụ bao nhiêu đàn ông, vậy mày nghĩ ai mới là con đĩ thật sự.
- Mày là cái thá gì mà dám khinh thường tao.
- Tao á hả, là kẻ sẽ hủy hoại mày, sẽ phá tan cái sản nghiệp mà mày bỏ công ra gây dựng, là kẻ khiến mày muốn sống không được muốn chết không xong.
- Mày muốn làm gì, muốn làm gì.
Chỉ cần nhắc đến cái sản nghiệp mà hắn mất bao nhiêu công sức, dùng bao nhiêu thủ đoạn để dành được lại bị Tiêu Mặc phá hoại. Cả người Hàn Thiên Hạo như muốn điên lên. Nhìn hắn vùng vẫy điên cuồng, bây giờ anh mới tìm được một chút xíu cảm giác trả thù. Nhưng nó chỉ mới là bắt đầu mà thôi.