Một mình lái xe đến cảng C nơi mà tổ chức sát thủ đang ngầm hoạt động ở đây. Tổ chức này dựa vào tiềm để làm việc, không quan trọng là người quen hay lạ, người có chức vụ cao hay người thường. Chỉ cần có tiền, thì mọi việc đều sẽ được tiến hành. Một mình tiến vào cửa phụ của một quán bar sầm uất. Tiêu Mặc lạnh lùng tiến vào, hiện giờ anh chưa muốn đụng đến tổ chức này, thứ nhất anh cần thông tin của mẹ con Đường Tống, thứ hai anh không muốn gây hấn với người kia.
Vừa vào cửa, không khí nhộn nhịp ồn ào đập vào khiến anh cảm thấy hơi đau đầu, nhìn mọi người ở đây như điên cuồng nhảy múa trong tiếng nhạc. Tiêu Mặc thẳng bước tiến vào quầy bar, phục vụ nhìn thấy anh nhanh chóng tiến đến hỏi anh muốn uống gì, nhưng ánh nhanh chóng chặn lời.
- Tôi muốn bàn chuyện làm ăn. Báo với Triệu Tín, và kêu anh ta đến gặp tôi.
- Tiên sinh, anh có hẹn trước với ông chủ không ạ.
Tiêu Mặc lấy trong túi áo một viên đạn, đặt nó lên bàn rồi nói với hắn.
- Đưa cho hắn, hắn sẽ biết phải làm gì.
Người phục vụ cũng không nói nhiều, biết đây là người không dễ chọc liền gật đầu rồi mang theo viên đạn đi vào trong. Đợi tầm 10 phút sau, người phục vụ đó quay lại và mời anh đi theo hắn. Hai người đến bên một thang máy, phục vụ đưa anh lên tầng cao nhất, tháng máy mở ra, người phục vụ nói rằng anh chỉ cần đi thẳng đến căn phòng cuối, ông chủ của hắn đang chờ rồi sau đó tự mình rời khỏi.
Tiêu Mặc cũng không nói nhiều, tự mình mở cửa tiến vào, nhưng vừa vào liền bị một đòn đánh tới khiến anh bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy tay chặn lại, lại đưa chân đá mạnh vào đối thủ. Người kia cũng không tệ, mỗi động tác đều quyết liệt, mạnh mẽ, đề nhắm vào chỗ hiểm của đối phương mà đánh. Tiêu Mặc chỉ phòng không đánh nhưng mỗi lần anh tiến công lại làm người kia phải lùi lại phía sau. Hai người đàn ông đánh nhau hăng hái đến khi bên ngoài có người gõ cửa, cả hai mới cho nhau một đòn kết, người kia một đấm thẳng vào mặt anh, Tiêu Mặc cũng không thua, trả một đấm thẳng vào bụng hắn, cả hai đều dùng hết sức vào cú đánh đó khiến cả hai phải ngã nhào xuống đất.
Phục vụ mở cửa tiến vào thấy cảnh này muốn báo vệ sĩ nhưng lại bị người kia cản lại, rồi bảo ra ngoài. Vừa nhổ một ngụm máu ra sàn, người kia liền cười một tiếng ngồi phịch xuống sàn.
- Mấy năm không gặp, thân thủ ngày càng tốt.
- Anh cũng không kém.
Tiêu Mặc đáp lại lời hắn, người ngồi kia tên Triệu Tín, là bạn hồi nhỏ của anh, hai người cùng học chung từ nhỏ, nhưng khi hai người vào trung học, Triệu Tín bắt đầu có bạn gái nhưng bạn gái hắn ta lại cứ thích đu đưa trước mặt anh, Tiêu Mặc cảm thấy tức giận liền nói chuyện với hắn, nhưng tên này lại nghĩ rằng anh muốn cướp bạn gái hắn nên đang cố tình gây chia rẽ. Vậy nên, liền nổi giận đùng đùng lao vào đánh anh, sau trận đánh đó thì hai người cũng coi như từ mặt. Viên đạn kia cũng là từ một lần hai người trốn đi chơi bị người khác ám toán, tuy thoát ra được nhưng đều bị súng bắn bị thương. Vậy nên, viên đạn kia có ý nghĩa cực quan trọng với cả hai.
Kể từ khi từ mặt đây cũng là lần đầu hai người gặp lại, thật không ngờ tên kia lại ra tay nặng như vậy. Không muốn nhiều lời với hắn, Tiêu Mặc đỡ ghế đứng dậy, lấy trong túi áo ra mấy tấm hình.
- Người của anh bắt vợ con tôi, hôm nay tới đây để lấy chút manh mối. Tôi không muốn dính líu quá nhiều đến anh cũng như giao dịch kia, tôi chỉ muốn mang vợ con tôi về.
- Tiêu Mặc, anh nên biết chỗ này chỉ nói chuyện làm ăn, không nói chuyện quen biết, chỗ tôi chỉ nhận tiền làm việc mà thôi.
Chưa kịp nói xong, Tiêu Mặc đã ném chìa khoá xe qua, Triệu Tín nghi ngờ hỏi lại.
- Đừng nói với tôi bây giờ anh nghèo đến nỗi lấy xe gán nợ nhé
- Tiền ở trong xe các người tự lấy, bây giờ thì giao ra kẻ sai anh đi bắt người. Anh biết nếu tôi làm lớn thì anh tuyệt đối sẽ không có lợi, một khi tôi đã làm thì để tôi xem anh làm sao đứng vững.
- Hừ! đừng dùng cái giọng sai khiến người khác nói với tôi.
- Tôi không hề, chỉ là nói cho anh biết chọc giận tôi không phải điều tốt với anh.
- Cũng phải xem anh có thể trả cao hơn tên kia không đã.
- 500 vạn cùng mảnh đất ở trung tâm gần khu quân sự, đã đủ rồi chứ.
Phải biết mảnh đất đó không chỉ có giá trị về kinh tế, chỉ cần nắm được chỗ đó sẽ lập tức dễ dàng xâu xé những nơi xung quanh. Mảnh đất đó cũng là nới Triệu Tín nhắm đến bấy lâu. Nhìn thấy miếng bánh béo bở dâng tận miệng, ngu gì mà không nắm lấy.
Vẻ mặt hài lòng hiện lên trên mặt hắn, lấy tay ấn vào cái chuông bên cạnh, lập tức có người đi vào, Triệu Tín nhìn người đó và bảo hắn mang, thông tin vào.
- Mọi thông tin cùng thời gian, nội dung giao dịch đều ở đây. Nếu không thấy vấn đề gì thì nhanh chóng rời đi đừng ở đây làm bẩn mắt tôi.
Nhìn thấy thứ mình cần đã ở trong tay, Tiêu Mặc cũng không tốn thời gian mà ở lại. Anh biết Triệu Tín sẽ không lừa mình, cũng không dám lừa, vì hắn biết hắn lừa không nổi. Trước khi ra khỏi phòng, Triệu Tín hỏi anh:
- Vì một người phụ nữ đáng không?
- Cô ấy xứng đáng.
Một câu đơn giản gọn gàng nhưng khiến người nghe phải suy ngẫm. Năm đó, Tiêu Mặc nói ả đàn bà kia không phải người tốt, Triệu Tín cảm thấy không đáng tin, bởi vì có thể là lần đầu yêu đương, cũng có thể cảm thấy ghen tị với Tiêu Mặc nên hắn bỏ ngoài tai, còn xứng đột với anh. Cuối cùng cũng nhận quả đắng bị ả ta chơi một vốn đau. Ngay cả mẹ hắn cũng bỏ rơi hắn, khi cha mẹ hắn lý hôn.Từ đó hắn cũng không xem trọng phụ nữ, tự mình xây dựng cơ ngơi này. Bản thân hắn cũng từng nghĩ đến việc có vợ con nhưng lại bị cái bóng quá lớn kia khiến hắn vẫn độc thân đến bây giờ.