Đường Tống tỉnh lại, thấy bản thân đang nằm trong một phòng ngủ sáng trọng. Đầu đau như búa bổ, lại thêm tác dụng phụ của thuốc mê làm tình thần của cô càng thêm khó chịu. Gắng gượng ép bản thân tỉnh táo, Đường Tống chóng thân thể mệt mỏi đứng dậy, nhưng lại bị cơn chóng mặt mà ngã phịch xuống giường. May thay chiếc giường mềm mại không ảnh hưởng đến đứa bé.
Sau khi đã ổn định, Đường Tống đứng dậy nhẹ nhàng đi đến cửa, nhưng cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc. Giọng trẻ con lớn tiếng, cái giọng này có chết cô cũng không thể quên, giọng của cục cưng của cô, Quả Táo Nhỏ. Sao thằng bé lại ở đây được, cô hốt hoảng mở cửa, chạy theo tiếng nói ra tới cầu thang. Điều khiến cô bất ngờ là Hàn Thiên Hạo, kẻ ruồng bỏ hai mẹ con cô đang ở đó, nắm chặt lấy con trai cô, cả hai đang giằng co quyết liệt.
Cô không thể đợi được nữa, khi cả hai đều chưa biết được sự hiện diện của cô thì Đường Tống đã chạy nhanh lại cầm lấy cái bình hoa bên cạnh đáng thẳng vào đầu tên khốn kia. Hàn Thiên Hạo đột ngột bị đánh, đầu óc đau đến choáng váng liền thả Quả Táo Nhỏ ra. Đường Tống nhân cơ hội ôm lấy bé. Nhận ra người tới là mẹ mình, Quả Táo Nhỏ mới dần thả lỏng ôm lấy cô khóc lớn. Nhìn thấy trên người con trai đầy vết xây xát, cô liền thêm hốt hoảng.
- Hàn Thiên Hạo, tên khốn kiếp, anh đã làm gì con trai tôi, anh bắt hai mẹ con tôi đến đây để làm gì?
Vệ sĩ nghe tiếng đồ vật đỗ vỡ, cùng tiếng giận dữ của cô liền mở cửa xông vào, hai tên tóm chặt lấy cô muốn tách hai mẹ con ra nhưng cô liền nâng chân đá hắn ra, ôm lấy Quả Táo Nhỏ, đồng thời làm ra tư thế vừa bảo vệ bé, vừa bảo vệ bé con trong bụng.
Mấy tên khác chạy đến bên Hàn Thiên Hạo, đỡ hắn dậy, thất thanh gọi bác sĩ. Cả căn phòng lập tức rối mù cả lên.
- Đừng làm bọn họ bị thương.
Dù đầu đau đớn, máu chảy xuống mắt khiến mắt nhập nhèm không thấy rõ nhưng vẫn cố ra lệnh để bọn họ không làm hại mẹ con cô. Mấy tên vệ sĩ nghe lệnh, liền thả mẹ con cô ra, nhưng sự phòng bị của Đường Tống vẫn không thuyên giảm, ngược lại càng khiến cơn giận trong lòng cô tăng thêm.
- Hàn Thiên Hạo, tên khốn nạn, anh đây là muốn làm gì, anh đây là phạm pháp. Anh đây là muốn làm gì đây.
- Làm gì, tôi chỉ đón vợ và con trai mình về mà thôi. Việc này cũng là sai trái.
- Buồn cười, ai là vợ anh, ai là con anh. Tên khốn, chúng tôi không phải, đừng quên chính tên khốn nhà anh đã ruồng bỏ mẹ con tôi. Anh còn nói nếu dám lấy đứa trẻ đến uy hiếp thì anh sẽ cho tôi biết lễ độ. Vậy mà tên khốn nhà anh bây giờ lại nói đón vợ con. Anh không sợ trời đánh à. Tên khốn nạn. Máu lạnh.
- Tôi không quên nhưng không phải bây giờ tôi đã chấp nhận rồi sao. Chỉ cần em và con ở lại, thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia nhà họ Hàn vẫn luôn là vị trí của hai người.
- Tôi khinh. Đừng có làm tôi buồn nôn, có chết tôi cx không ở cùng với anh đâu. Quả Táo Nhỏ, thằng bé là con trai tôi, cũng là con của Tiêu Mặc, nó chẳng có quan hệ gì với anh cả. Đừng có mà nhận người quen.
- Trong người thằng bé chảy dòng máu của tôi, em lại dám nói nó không phải con tôi. Tên khốn kia có gì tốt mà để em khiến con không nhận cha ruột nó như vậy chứ.
- Ba tôi tốt hơn ông gắp trăm lần. Đừng có ở đó mà bắt tôi phải nhận ông là ba. Ông không xứng.
Hàn Thiên Hạo nghe Quả Táo Nhỏ nói, đầu càng thêm đau, hắn ngồi phịch xuống ghế, kiếm chế bản thân mà nói.
- Chắc hai mẹ con mệt rồi, chuyện hôm nay coi như chưa có chuyện gì, mau lên phòng nghỉ ngơi. Những chuyện trước kia tôi sẽ không để ý, chỉ cần hai người yên phận ở lại là được rồi.
- Anh điên rồi, mau thả chúng tôi ra. Chúng ta đã không có khả năng quay lại, hà tất phải đi đến bước đường này chứ.
- Còn không mau đưa phu nhân và thiếu gia lên phòng.
- Các người buông ra.
Đường Tống và Quả Táo Nhỏ bị đưa vào căn phòng khi cô tỉnh lại. Sau khi bị đẩy vào trong người bên ngoài liền khoá trái cửa, cô không cách nào mở ra được. Nhưng cô cũng không thể cứ ngồi đây chơi trò gia đình với một tên điên. Đặt Quả Táo Nhỏ xuống, kiểm tra một lượt thấy bé chỉ bị xây xát nhẹ, những vết thương kia cũng đã được bôi thuốc, cô mới an tâm.
Đi đến bên cửa sổ, phòng cô nằm ở lầu ba, nó quá cao, hơn nữa phòng ngừa cô chạy trốn, nên cửa đã xây thêm những song sắt, đồng thời vệ sĩ bên dưới canh gác rất chặt chẽ. Nhìn thấy cô xuất hiện, liền nhìn chằm chằm khiến cô khó chịu mà kéo hết tất cả rèm lại.
Xác định không thể trốn theo cách đó, cô liền thất vọng trở lại giường. Nhìn thấy bé mặt trắng bệch, cả người run lên, cả người cô liên thấy đau lòng.
- Bảo bối, có phải không thoải mái không, nói mẹ nghe.
- Không ạ, con chỉ là ghét ở đây, con muốn về nhà.
- Mẹ biết, bé yêu, ba con sẽ nhanh chóng đến cứu mẹ con mình thôi. Chúng ta bây giờ bị nhốt không cách nào thoát, chỉ có thể chờ đợi và tìm kiếm cơ hội mà thôi. Mẹ hứa, sẽ nhanh thôi chúng ta sẽ về nhà.
Hai mẹ con ôm lấy nhau, an ủi nhau. Tìm kiếm sự an toàn từ đối phương, và cầu nguyện Tiêu Mặc nhanh chóng đến tìm bọn họ.