Sáng ngày hôm sau, giữ đúng lời hứa sẽ mang Qủa Táo Nhỏ đến công ty chơi, vạy nên cả nhà ba người cùng nhau ăn sáng rồi lên xe đến công ty Đường Mặc. Đến công ty lại làm cho đám người ở đó lác mắt thêm lần nữa, bao con tim thiếu nữ cũng tan nát theo từng bước chân của gia đình nhỏ kia. Mới ngày hôm qua bos của bọn họ dẫn vợ đến nay lại mang theo cả một đứa bé gọi mình là ba. Boss có con từ khi nào, ngay cả thư kí bên cạnh anh cũng phải sốc đến mức không ngậm miệng lại được. Con dân trong công ty sống nhờ vào ảo tưởng sác đẹp của boss, bây giờ người ta đã có chủ lại còn có cả con làm sao bọn họ chịu nổi.
Bước vào phòng của anh, Đường Tống suýt nữa tưởng bản thân bị anh dẫn nhầm phòng. Mới hôm qua, căn phòng này còn rất nghiêm túc, tràn ngập hơi thở nam tính của người nào đó. Vậy má mới một đêm nơi này như trở thanh khu vui chơi giải trí vậy.
Cái kệ đựng tài liệu của anh lúc trước toàn là sách chính trị, sách kinh tế nặng nề, được sếp gọn gàng, bây giờ hơn hơn phân nữa đã trở thành sách thiếu nhi cùng với những cuốn tạp chí cùng tiểu thuyết dành cho nữ. Nguyên cả bộ sofa mà xám ở giữa phòng nay lại sửa lại thành khu vui chơi với nhiều loại đồ chơi, ghế sofa bông mềm mại, lại thêm chút nữa tính. Trên sàn trải thảm lông mềm mại, chỉ còn khu vực bàn làm việc của anh là được giữ nguyên. Nhưng cửa kính phía sau lại đặt thêm một cái ghế dựa mềm mại,có lẽ ngày hôm qua thấy cô thích ngắm cảnh nên anh đã đặt nó ở đây.
Nhìn một vòng quả thật kiến người khác kinh ngạc. Nhưng không gian được sáp xếp lại không làm mất đi vẻ đẹp vốn có mà còn tăng thêm nét nữ tính cùng không khí ấm áp của gia đình.
Qủa Táo Nhỏ được anh bế đến đặt xuống thảm lông mềm, để bé chơi trò chơi. Anh cũng không vội ngồi xuống chơi cùng bé. Có lẽ cô không biết, từ khi hứa hẹn với Qủa Táo Nhỏ thì anh đã âm thầm lên kế hoạch sửa soạn lại nơi đây. Vừa thay đổi không khí, vừa để sau này lấy cớ mang cô cột chặt bên người hơn.
Loading...
Cả nhà ba người đắm chìm trong hạnh phúc mà không biết bên ngoài bao nhiêu thiếu nữ đang lệ nơi đầy mặt.
Cả nhà ba người đang chơi đến hăng say thì thư kí Trần ( Đặt cái tên đi cho dễ gọi), gõ cửa tiến vào gọi Tiêu Mặc chuẩn bị đi họp, cổ đông đã đến đủ, nhưng lời còn chưa kịp tới miệng thì liền nuốt ngược trở lại. Trước mắt anh là chuyện gì vậy, boss lạnh lùng như tảng băng trôi bây giờ lại cười đến sung sướng thế kia. Anh lấy tay dụi dụi mắt, nhưng cuối cùng vẫn bị chọc mù mắt chó.
Tiêu Mặc nhận ra có người liền quay đầu lại nhìn, thấy thư kí Trần đang sửng người đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm bọn họ anh liền thấy bực bội. Nhớ đến bản thân sắp phải đi họp thì liền cảm thấy không vui.
- Bây giờ anh phải đi họp, hai mẹ con cứ chơi ở đây nhé.
- Không sao anh đi đi. Bây giờ em cũng sẽ đưa Qủa Táo Nhỏ đi mua bánh ngọt. Lúc nảy đến đây thấy một cửa tiệm cũng không xa lắm. Vừa hay mua xong trở về chúng ta cùng ăn.
- Để thư kí Trần đi mua đi.
- Không cần đâu, hai mẹ con tự đi được rồi, hơn nữa em cũng muốn tự chọn bánh mà.
- Thôi được rồi nhớ mang theo vài người đi cùng, vừa an toàn lại có người đi theo xách đồ.
Nói xong liền đưa một cái thẻ cho cô, lại hôn hôn hai mẹ con, rồi mới đi họp. Nhưng đi được vài bước lại không yên tâm, lấy điện thoại ra, chọn kĩ càng một lượt những người cấp dưới cao cấp để đi chung với hai người. Khi thật sự cảm thấy ổn mới yên tâm đi tiếp.
Đường Tống cùng Qủa Táo Nhỏ đi đến cửa hàng bánh chỉ cách công ty Tiêu Mặc một con đường. Khi hai mẹ con hí hửng trở về. Đang đứng đợi đèn giao thông, thì Đường Tiểu Tuyết người vì dám mắng chửi Đường Tống mà cả nhà phải sống khổ sở, mà cô ta từ một thiên kim tiểu thư lại phải sống tủi nhục như vậy. Cô ta điên rồi, hoàn toàn điên, cô ta yêu anh như vậy mà chỉ vì một ả đàn bà cùng một đứa con hoang mà lại ghét bỏ cô ta, ghét bỏ tình cảm của cô ta.
Đường Tống đang đùa giởn với Qủa Táo Nhỏ đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, liền ôm lấy nhóc. Một vệ sĩ cảnh giác nhìn thấy chiếc xe màu đen lao đến chỗ bọn họ với tốc độ cực nhanh, liền ôm lấy hai người lăn qua một bên tránh đi chiếc xe. Cả những người còn lại cũng nhanh chóng tránh đi. Chiếc xe lao nhanh tới đâm thẳng vào cái cột bên cạnh ngay chỗ hai mẹ con vừa mới đứng.
Triệu Tiểu Tuyết đầu đập vào vô lăng đau nhức, nhưng cô ta biết mình không có thời gian, liền ôm đầu đau nhức, xuống xe tính bỏ chạy. Không đâm chết ả thì lần sau lại tìm cách ra tay. Nhưng cô ta còn chưa kịp chạy bao xa, thì hai vệ sĩ kia liền lao đến tóm chặt lấy hai tay, đè cô ta xuống đất. Cô ta vừa đau, vừa sợ, vùng vẫy muốn thoát nhưng sức lực nhỏ bé kia làm sao địch lại được hai người đàn ông cường tráng.
Đường Tống ôm Qủa Táo Nhỏ, sợ hãi ngồi giữa đường, trong khi vệ sĩ kia gọi điện báo cáo lại cho Tiêu Mặc, thì Đường Tống lại cực kì lo lắng, Qủa Táo Nhỏ vừa hoảng sợ, lúc ngả lăn ra liền ngất xỉu. Nhìn thấy con trai nằm bất động trong lòng cô hoảng loạn không biết phải làm sao.
Gọi cho Tiêu Mặc, năm phút sau anh hớt hãi chạy đến, phía sau anh là hai hàng vệ sĩ đi theo. Nhìn thấy Đường Tống ôm chặt lấy Qủa Táo Nhỏ vừa khóc vừa lắc lại gọi tên bé đến mức không thành lời, tim anh đau nhói. Liền không nói gì ôm cả hai mẹ con lên xe đưa thẳng đến bệnh viện.
Qủa Táo Nhỏ vừa đưa đến bệnh viện liền đưa vào cấp cứu nhưng may mắn thằng bé chỉ bị hoảng sợ mà ngất xỉu. Nghe bác sĩ nói bé không sao, trái tim lơ lững của Đường Tống cũng dần bình tĩnh lại. Tiêu Mặc đau lòng ôm cô không rời cô nữa bước. Nhìn một vòng xem xét thấy cô hoàn toàn không bị thương mới an tâm.
Ba mẹ Tiêu nhận được tin liền chạy vào bệnh viện, ngay cả Từ thúc cũng không chịu nổi mà đi theo hai người. Giao Đường Tống và Qủa Táo Nhỏ cho hai người, Tiêu Mặc lạnh lùng dẫn người đến xử lí kẻ gây chuyện. Mấy ngày nay thật nhiều con chuột gây khó chịu, tốt nhất nên xử lý triệt để nếu không lại chạy lung tung gây họa.