Mang sữa đặt lên bàn cho anh, nhưng có lẽ vì quá tập trung nên anh vẫn chưa nhận ra cô đã ở bên cạnh từ lức nào. Nhìn người đàn ông còn đang tập trung đến quên trời đất kia, đột nhiên, trong đầu cô nảy lên một ý xấu, người đàn ông này của mình, từ trong ra ngoài đều là của mình, đậu hủ toàn thân anh cũng là của mình, cho nên mình muốn ăn gì thì ăn nấy.
Tiêu Mặc cảm thấy lạ là, liền ngẩng đầu nào ngờ lại bắt gặp vợ yêu đang đứng bveen cạnh cười đến ranh mãnh. Thế liền buông tài liệu kéo cô ngồi lên đùi mình;
- Sao không ngủ thêm chút nữa?
Đường Tống cười tủm tỉm:
- Ngủ đủ rồi, ngủ nữa tối lại không ngủ được.
Hai tay Đường Tống ôm lấy cổ anh, Hôn lên trán anh một cái, lại cảm thấy không đã ghiền, thế là lại hôn xuống mũi, sau đó hôn lên môi, lại hôn xuống cằm ( haizzz chị nhà bị anh tập hư rồi bà con ơi). Tiêu Mặc bị cô hôn lui hôn tới, tuy rất hưởng thụ việc vợ mình chủ động, nhưng anh cũng không phải kẻ ăn chay, người đẹp ngồi trong lòng cũng không loạn. Hơn nữa, Đường Tống đối với anh chính là mồi dẫn lửa hiệu quả nhất, cọ loạn trên người anh, khiến anh bén lửa.
Loading...
Vị Tiêu tiên sinh nào đó vừa mới khai trai không lâu, nay lại vừa ôm được người đẹp về nhà, giữ chặt bên mình. Bây giờ lại bị đốt lửa nào có tâm tư quan tâm việc khác. Vậy là liền đổi khách thành chủ cướp lấy môi mềm của kẻ đầu sỏ kia, vừa hôn vừa ôm cô ngồi lên bàn làm việc. Vậy là, hai người ở trên bàn làm việc rộng lớn - nơi thường kí những giấy tờ quan trọng, dũng mãnh chiến đấu với nhau.
Chỉ đến lúc ản thân bị hành đến mức đi không nổi, Đường Tống mới ai oán, cô chỉ là muốn ăn chút đậu hũ của anh nào ngờ mới cướp được chút xíu liền bị người ta ăn lại cho không còn miếng xương. Nhìn người đàn ông mặt mày thỏa mãn đang thu dọn chiến trường kia, Tiêu Mặc quả thật là một tâm cơ boy chính hiệu, cũng là một con sói vừa dũng mãnh vừa gian trá.
Thế là, lần đầu tiên tham quan nơi làm việc của Tiêu Mặc, trở thành đêm động phòng ngay chỗ làm của đôi vợ chồng trẻ.
Trong lúc cả hai đang mây mưa thì đám khách hàng hẹn gặp Tiêu Mặc đều bị cho leo cây. Một kẻ từ trước đến nay luôn chuẩn xác đến từng giây, nay lại chẳng chút lo lắng quăng lại đống việc kia cho thư kí, còn mình ở trong phòng phục vụ bà xã cả buổi chiều. Đám khách hàng ai oán, lo lắng mà ầm ĩ hỏi chuyện anh thư kí, sợ rằng công ty bị Tiêu Mặc không thèm hợp tác?
Thư kí chỉ có thể dở khóc dở cười giải thích, lại khách khí tiếp đãi họ, sắp xếp lại thời gian gặp mặt.;
- Không phải như mọi người nghĩ đâu, phu nhân đến tìm tổng tài, vì vậy ngài ấy chỉ đang ở cùng với phu nhân thôi.
Cả đám người nghe xong liền buồn bực, cả chục cái dự án lớn lại không bằng vợ, đúng là một kẻ nghiện vợ chuyên nghiệp. Tuy bất mãn nhưng lại chẳng ai dám hó hé một lời.
Đến giờ tan tầm, Tiêu Mặc chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác, nghênh ngang ôm vợ về nhà. Cả đám người trong công ty bị cảnh tượng kia làm cho mù mắt, ăn cơm chó cũng đủ no khỏi cần ăn tối. Người ta có vợ chăm, đến giờ cùng vợ tan làm, còn bọn họ chỉ có thể ngồi đây, vừa ngưỡng mộ vừa tăng ca trong cô độc.
Cả hai về đến nhà, Qủa Táo Nhỏ liền chạy lại mặt mũi trách cứ, Tiêu Mặc ôm lấy bé, sợ bé chạy nhanh lại ngã;
- Mẹ bây giờ có chú Mặc rồi liền không cần con nữa, cả ngày liền mất tích, mẹ đúng là có sắc quên con mà.
- Ngoan, hôm nay mẹ đi tham quan nơi làm việc của chú Mặc, nếu sau này con ngoan liền xin chú dẫn con theo, được không?
- Chú Mặc, được không ạ?
- Tất nhiên là được.
Đi vào nhà liền nhìn thấy vẻ mặt tra khảo của mẹ Tiêu, Tiêu Mặc nhìn thôi cũng hiểu liền dâng hai cuốn sổ đỏ cho bà. Vội vàng mở sổ ra, nhìn thấy kết quả khiến bà cực kì hài lòng, vẫy tay với Qủa Táo Nhỏ, thằng bé thấy bà gọi, liền từ trên người Tiêu Mặc chạy sang chỗ bà. Mẹ Tiêu ôm lấy bé, đặt bé ngồi trong lòng, cho bé xem bên trong hai cuốn sổ:
- Cháu yêu, nhìn thấy không, bây giờ con phải gọi chú Mặc là ba rồi đó.
- Vì sao ạ?
- Cháu nhìn nè, chú Mặc và mẹ cháu đã đăng kí kết hôn rồi đấy, keetsr từ bây giờ chú ấy sẽ là chồng của mẹ, là ba của cháu, ông bà sẽ hoàn toàn trở thành ông bà nội của con. Thích không?
- Thật không ạ, thích ạ, ba ba.
Qủa Táo Nhỏ thông minh được bà giải thích một chút liền hiểu, vẻ mặt vui vẻ cùng mừng rở hiện lên trên gương mặt non nớt kia, rời khỏi người nà, chạy lại ôm chân anh, miệng không ngừng tíu tít.
- Có thật từ giờ chú sẽ là ba cháu không ạ.
- Đúng rồi.
Nhận được lời khẳng định từ anh, thằng bé hài lòng cười tít mắt gọi ba thật lớn. Mẹ Tiêu gọi Từ thúc kêu ông bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của hai người. Tuy đã đăng kí kết hôn nhưng hôn lễ nhất định phải thực hiện, mà còn phải làm thật hoành tráng. Phải để cô ra mắt coi như đánh dấu chủ quyền vừa quật thẳng vào mấy kẻ dám nhìn ngó đến chồng của con dâu bà. Hơn nữa phải để cho con bé bước vào nhà một cách hoành tráng để thiên hạ lác mắt ra.
Vừa nghĩ đến liền hành động, chẳng thèm quan tâm đến hai nhân vật chính còn đang ngơ ngác kia. Nhưng đành chịu thôi ai bảo trong nhà này bà là người lớn nhất. Hơn nữa làm hôn lễ càng sớm càng có lợi, anh càng có thể đường đường chính chính ôm cô đi mọi nơi, tránh mấy kẻ kia dị nghị làm ảnh hưởng đến cô.