Toàn thân Đường Tống bị kích thích đến run rẩy, không nhịn được mà rên rỉ kích thích người đàn ông đang hăng say lấy lòng cô. Cảm giác này cũng không tốt lắm, tê tê dại dại, còn có một luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng dưới. Tiếng rên của cô càng thêm cổ vũ anh, Tiêu Mặc có chút đắc ý, một tay không nhừng vốt ve ngực và eo Đường Tống, tay còn lại nhịn không được mà lần mò xuống bên dưới, kích thích cô, làm cho cô thả lỏng.
Đường Tống dù biết cơ thể này không phải là lần đầu tiên nhưng cô thì chưa, vậy nên lại không nhịn được mà cảm thấy lo lắng cùng khẩn trương. Nhìn thấy được sự khẩn trương của cô, Tiêu Mặc nhẹ nhàng hôn lên trán cô, an ủi.
- Anh sẽ nhẹ nhàng đừng sợ.
Nghe thấy câu nói của anh Đường Tống vô thức thả lỏng, ôm chặt lấy anh. Hơi thở anh dồn dập, khi hai người hợp lại thành một, cảm giác đau đớn xen lẫn sung sướng khiến c ả hai không khỏi rên rỉ thành tiếng. Cô quá chặt kẹp anh vừa căng đau vừa thỏa mái. Mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể dường như đều mở ra, dụng cụ thô to trong người cô nhảy lên nhảy xuống. Ôm chặt lấy cô cảm nhận được khoái cảm, Đường Tống thở dồn dập, bàn tay ôm chặt lấy bờ vai rộng lại vững chắc của anh, cùng anh chờ đợi bản thân thích ứng.
Cảm nhận bên dưới cô bắt đầu thả lỏng, cũng bắt đầu tiếp nhận anh, Tiêu Mặc liền động hông từ từ chậm rải chuyển động, nghe thấy tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, vừa ngọt ngào lại như liều thúc kích tình mạnh mẽ kích thích thần kinh của anh, khiến anh không thể kiểm soát bản thân.
Loading...
Theo thời gian, động tác của anh càng lúc càng nhanh, càng trở nên dồn dập. Đường Tống cảm nhận khoái cảm mạnh mẽ như tình triều đập mạnh vào người cô. Đường Tống ôm chặt lấy thắt lưng cường tráng của anh, như bám víu lấy khúc gỗ duy nhất đang trôi nổi trên tình triều mạnh mẽ. Người đàn ông không biết mệt mỏi, càng làm càng hăng, cày cấy trên người cô.
- Còn đau không?
Tiếng Tiêu Mặc khàn khàn, lại kết hợp với tiếng nước lại càng thêm quyến rủ, cực kì gợi cảm. Đường Tống lắc đầu, miệng muốn nói nhưng lại chỉ toàn phát ra những tiếng rên rỉ gợi cảm, Càng theo động tác của anh mà càng lúc càng rên to hơn. Cảm giác dễ chịu, anh thật sự chỉ muốn trầm luân theo nó. Đêm xuân một tấc ngàn vàng, Tiêu Mặc lại là kẻ không biết thỏa mãn, hết lần này đến lần khác, đổi hết tư thế này đến tư thế khác, một lần rồi lại một lần.
Đường Tống chịu không nổi chỉ có thể vừa rên rỉ vừa xin tha. Nào biết tên họ Tiêu nào đó bị cấm dục đã lâu vừa bắt đầu liền không thể hãm lại, cuối cùng, cô chỉ đành thở hổn hển yên phận.Thế là, sóng tình triền miên, cả đêm không ngủ.
Hôm sau, Tiêu Mặc vì không muốn rời người thường liền nấn ná rất lâu, cuối cùng lại đi làm trễ. Tin tức chấn động này làm cho cả công ty từ trên xuống dưới lập tức hoang mang. Phải nói Tiêu Mặc là người cực kì khó tính, lại rất nghiêm khắc về thời gian. Vậy nên, đây coi như là một tin tức mới mẻ. Cuộc họp sáng vì vậy mà cũng phải dời lại thời gian, các giám đốc bộ phận đã đợi hơn một tiếng, nhận được thông báo hủy họp, dù hơi khó chịu nhưng lại chẳng ai dám lên tiếng.
Sau khi trễ hơn ba tiếng đồng hồ, vị Tiêu tổng nào đó rốt cuộc cũng thong thả tiến vào phòng làm việc. Mà đáng chú ý, cả người boss hôm nay như được phủ hào quang chói lóa khiến vị trợ lý theo anh lâu năm cũng phải lấy tay che mắt. Đánh giá sếp hôm nay tinh thần xung mãn, gương mặt như phát sáng, vô cùng hồng hào, lại tỉ mỉ nhìn một lần nữa, lại còn có thể phát hiện ra ý cười trong mắt Tiêu Mặc, rõ ràng tâm trạng anh rất tốt.
Sau khi quen với vẻ mặt cao thâm khó lường, lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách, tiểu trợ lý nhìn anh lúc này thật sự không quen mắt chút nào.
Ngược lại, người đang thê thảm nằm dài trên giường không nhúc nhích, chỉ cần động một chút liền đau không chịu nổi. Đường Tống liền chửi rủa người nào đó không biết tiết chế, hại cô bây giờ không xuống giường được. Nghĩ đến mọi chuyện hôm qua, cô lại không nhịn được nghiến răng nghiến lợi. Nằm thêm một chút, Đường Tống quyết định đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân. Sáng nay, dù được Tiêu Mặc xoa bóp kĩ càng nhưng bây giờ chỉ cần bước nhẹ thôi là cảm giác đau đớn lại xông lên khiến cô rên lên thành tiếng.
Sau khi vệ sinh cá nhân trong khó khăn cuối cùng Đường Tống cũng lết được cái thân xuống phòng bếp, vừa đi xuống lại bị ngay thằng con trai chất vấn;
- Mẹ thật hư, mặt trời sắp len tới đỉnh rồi mới chịu rời giường.
Nhìn thằng nhóc vừa chơi vừa chu miệng trách vấn cô khiến cô thật sự cảm thấy bản thân là một người mẹ lười biếng. Mẹ Tiêu từ bếp đi ra nhìn cô một vòng từ trên xuống dưới, nhìn thấy dấu vết chói mắt trên cổ cô khiến bà vui mừng mà chạy tới dẫn cô ra ghế ngồi, vừa săn sóc vừa hỏi han:
- Cuối cùng thằng nhóc đó cũng khiến mẹ nở mày nở mặt, nào nào, con yêu lại đây đừng đứng như vậy, mau ngồi xuống, để mẹ xem nào.
- Mẹ con ....
Nhìn thấy mẹ Tiêu săn sóc cô lại càng thẹn thùng, với một người có tư tưởng thoáng như mẹ Tiêu lại càng khiến cô ngượng nhiều hơn.
- Có gì mà sợ, có mẹ ở đây thằng nhóc kia đã dám làm thì phải dám nhận chứ, Từ thúc gọi thằng oắt con kia về đây. Đã làm đến bước này rồi thì không thể chờ được nữa.
Vậy là chỉ vì cô mà cả nhà liền bị mẹ Tiêu huy động làm rầm rộ cả lên, ngay cả vị Tiêu tổng nào đó vừa mới tới công ty còn chưa kịp ngồi ấm mông đã phải vội vàng trở về nhận lệnh.