Ánh nắng buổi sáng tinh nghịch chiếu vào căn phòng tạo nên những dải nắng mềm mại như lụa. Đường Tống ngồi trên sofa tự mở laptop, gõ gõ vì phần thông tin bắt đầu xem.
Phần lớn cô đều tìm là cách dưỡng thai, sức khoẻ mẹ và bé, lại kéo ra phần trang chủ chợt một phần tin trên báo điện tử hàng ngày làm cô chú ý.
Công ty mà cô đầu tư vừa tung ra thị trường một số mỹ phẩm mới. Hiện đang lấy khí thế bước một chân vào lĩnh vực mỹ phẩm được yêu thích nhất. Quả nhiên vẫn y như trong cốt truyện, có ty đó tung ra sản phẩm mới, sắp tới sẽ làm mưa làm gió trên thị trường.
Đường Tống ánh mắt sáng rực kiểm tra lại tài khoản của mình. Cả gương mặt tràn đầy phấn khích khi thấy dữ liệu trên màn hình. Chỉ một buổi sáng từ Tám con số trực tiếp lên đến chín con.
Cô không chút chần chừ lấy tiền đầu tư vào đó, hiện tại giá cổ phiếu của cô đang giao động, nhưng không đáng kể. Tầm ba tháng sau, mới bắt đầu đạt tới đỉnh điểm. Như vậy, chỉ cần trong ba tháng tiếp tục đầu tư vào công ty này có khi sẽ có một khoản tiền không nhỏ.
Đang chìm đắm trong vui sướng thì tiếng chuông cửa bất ngờ vang. Người đến là dì Chương là giúp việc cô thuê từ mấy ngày trước. Cô tìm được thông tin của bà trên trang của một có ty đăng kí tìm việc làm. Trong những người cô tìm hiểu, dì Chương là người có đánh giá tốt nhất. Những đánh giá đó đều từ những chủ nhà thuê trước đánh giá trên trang. Sau khi xem xét kĩ lưỡng cô quyết định thuê dì, lần đầu tiếp xúc dì mang lại cho cô cảm giác ấm áp, dì làm việc rất nhanh chóng mà lại rất khoa học.
Nói chuyện với dì mới biết dì đang nuôi cháu trai nhỏ đang học lớp 3. Bố mẹ của thằng bé ly hôn mỗi người một ngả. Vì kết hôn với người mới mà mẹ thằng bé để lại cho dì nuôi. Mỗi tháng đều gửi cho bà tiền nhưng chừng ấy tiền đâu đủ để nuôi sống hai bà cháu. Vậy nên dì mới tìm việc làm để kiếm thêm thu nhập.
Hai dì cháu tuy không phải là rột thịt nhưng sau một thời gian tiếp xúc thì lại càng thân thiết như người nhà. Dì chăm sóc cho cô chu đáo đến mức cô cảm thấy được cảm giác gia đình.
- Hôm nay con có vẽ rất vui thì phải.
Dì vừa nói vừa mang đồ ăn đem vào phòng bếp. Từ khi có dì Chương đến làm, hầu như Đường Tống không hề đụng tay đến bất cứ việc gì. Thời gian dì Chương làm từ 7h sáng đến 6h tối. Hôm nào ít việc cô sẽ cho dì nghỉ sớm dù sao dì vẫn còn cháu nhỏ ở nhà. Nhìn dì làm việc, Đường Tống vừa cười vừa trả lời
- Chỉ là đọc được vài chuyện hài trên mạng thôi dì. Ngày nào cũng ở nhà nên muốn thư giản một chút thôi.
- Con hiện tại đang mang thai, ít đụng đến điện thoại và máy tính thôi, không tốt cho sức khỏe và thai nhi đâu.
- Vâng con chỉ nhìn một chút thôi ạ.
Khác với không khí hài hòa ở đây, ở nơi mà Đường Tống không thể thấy được lại đang diễn ra bầu không khí đang sợ.
Lâm Thư Thư cảm thấy không thể chịu đựng cuộc sống bị giam cầm, suốt ngày chỉ có thể nhìn ngắm bên ngoài qua chiếc cửa sổ phòng ngủ. Hàng ngày dù rằng Hàn Thiên Hạo không hề mắng chửi hay hành hạ cô ta nhưng lại chỉ lạnh nhạt khiến cô ta phát điên. Dù cô ta có làm bất cứ việc gì, cho dù quỳ gối cầu xin tha thứ thì cô ta cũng chỉ nhận lại cái liếc mắt lạnh nhạt cùng với những lời nói khiến tim gan như muốn xé ra. Cho dù chết cô cũng không thể nào quên được những lời mà Hàn Thiên Hạo nói:" Tôi dùng cả trái tim mình để yêu em, dùng tất cả những gì tôi có biến em trở thành một người mà bất kì người phụ nữ nào cũng ao ước. Nhưng em đã làm gì, em phản bội tôi. Em nói em yêu tôi nhưng lại cùng kẻ khác lên giường. Những năm qua em đã ngủ với bao nhiêu kẻ, hả. Em trách tôi lấy người khác, vậy em thì thế nào lên giường với bất kì ai cho em lợi ích. Em thiếu tiền đến vậy sao, bao năm qua tôi cho em không đủ hay những kẻ đó cho em nhiều hơn. Nếu em đã dám phản bội thì đừng trách tôi vô tình."
Những ngày bị Hàn Thiên Hạo giam cầm Lâm Thư Thư như muốn phát điên. Rõ ràng cô đã lên kế hoạch cực kì tỉ mỉ nhưng tại sao mọi chuyện lại trở nên như vây. Ngày hôm đó, khi biết chắc chắn Hàn Thiên Hạo có buổi họp không thể không có mặt vậy nên cô mới lên kế hoạch tóm lấy cái lốp dự phòng lớn nhất. Nào ngờ kế hoạch đang diễn ra suôn sẻ thì Hàn Thiên Hạo lại xuất hiện. Đúng là người tính không bằng trời tính.
Lâm Thư Thư đã tìm mọi cách để thoát ra, nhưng lại luôn bị bắt trở về mỗi lần bị bắt cho dù Hàn Thiên Hạo không để ý nhưng vẫn luôn có hình phạt dành cho cô ta. Càng ngày không chỉ thể xác mà cả tinh thần đều trở nên kiệt quệ.
Nhưng hôm nay, cô ta lại tỉnh táo rất nhiều, dù cô có trốn bao nhiêu lần thất bại thì hình phạt cùng lắm chỉ bị anh hành hạ trên giường. Cô ta biết rõ Hàn Thiên Hạo rất yêu cô ta, yêu đến sâu đậm vì vậy anh ta không muốn vứt bỏ cô. Nhưng với người khác như vợ cũ của anh dù có mang thai thì anh vẫn có thể vứt bỏ được. Nhưng với cô ta thì khác, cô ta biết Hàn Thiên Hạo không nhẫn tâm vứt bỏ cô. Vì vậy, cô ta hoàn toàn vứt bỏ ý định chạy trốn. Nếu đã trốn không được vậy thì lật ngược tình thế, làm cho Hàn Thiên Hạo lại tinh tưởng cô ta, yêu cô ta như ban đầu. Dù sao, trong tình yêu kẻ bị vứt bỏ là kẻ thua cuộc.